Chương 155SẼ KHÔNG TỪ BỎ
Ngày hôm nay đúng thật là đủ kinh hãi.
Lâm Yên về đến nhà liền lên weibo. Quả nhiên, dưới sự bịa đặt của Tưởng Tư Phi và Hạ San, sự phẫn nộ của cư dân mạng đã lên một tầm cao mới.
Cô vẫn theo lệ cũ đăng một weibo về “nhật kí làm giàu”, sau đó ngồi lướt tin tức. Kết quả lướt đến bài đăng mà Vệ Từ Phong vừa mới cập nhật.
Vệ Từ Phong: [Trong thế giới của tôi, ban ngày đã không còn ánh mặt trời, ban đêm đã không còn ánh sao.]
Weibo đầy tâm trạng của Vệ Từ Phong vừa mới được đăng lên, các fan hâm mộ lập tức lao vào bình luận thương tiếc, đau buồn…
[Mau đến mà xem này! Nhìn đứa nhỏ nhà chúng ta bị ăn hiếp thành như thế nào rồi này? Đứa nhỏ nhà chúng ta vì tôn trọng đạo đức nghề nghiệp đã phải hi sinh lớn như vậy!]
[Tin mới hôm nay làm tôi tức chết rồi! Tôi phải gửi cho cục cưng của tôi một cái súng điện mới được! Lâm Yên mà dám tới gần thì giật chết con ả đó!]
[Chẳng lẽ không còn cách nào để xóa bỏ cục u ác tính này của giới giải trí sao?]
[…]
Ai da, lướt mãi cũng chỉ toàn thấy tin tức đồn đại về mình. Dù có cập nhật liên tục cũng chẳng có chuyện gì khác, thật không có ý nghĩa.
Lâm Yên nhàm chán vứt điện thoại di động sang một bên rồi lấy một bức ảnh đã ố vàng bị xé mất một nửa trên đầu giường.
Trong ảnh, một cậu bé chừng năm sáu tuổi đang níu chặt lấy vạt áo của cô, nhút nhát đứng cạnh cô dưới tán hoa anh đào.
Một nửa khác đã bị xé mất chính là Lâm Thư Nhã.
Lâm Yên ngẩn ngơ nhìn chằm chằm người em trai trong bức ảnh, sau đó cô cầm di động lên gọi điện.
Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
Lâm Yên: “Alo, đã có tin tức của em trai tôi chưa?”
Đầu bên kia truyền đến một giọng nam trầm: “Dựa theo những thông tin mà cô cung cấp, bước đầu tôi đã khóa được vài mục tiêu, nhưng mà… những mục tiêu này đều không phải những tổ chức bình thường, muốn lấy được tin tức rất khó khăn, tôi cần một chút thời gian.”
Nghe được câu trả lời như dự liệu, ánh mắt của Lâm Yên lập tức ảm đảm: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh.”
Người ở đầu bên kia thở dài: “Thật tình tôi khuyên cô không nên ôm hy vọng quá lớn, với sức khỏe của em trai cô lại không có người bảo vệ… khả năng còn sống là rất ít.”
Giọng nói của Lâm Yên mang theo sự run rẩy: “Ngày nào chưa nhìn thấy thi thể thì ngày đó tôi vẫn sẽ không từ bỏ.”
Năm đó, cô và em trai bị lừa bán đi rồi bị bán lại cho một phòng thí nghiệm ngầm dưới lòng đất, bọn họ bị nhốt ở đó rất lâu.
Cô thật lòng không muốn nhớ lại những chuyện xảy ra trong thời gian đó.
Về sau, cô và em trai đã bị ép phải tách ra.
Cô không thể tưởng tượng được nếu như không có mình bên cạnh thì em trai của cô đã phải đối mặt với những chuyện đáng sợ đó một thân một mình như thế nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!