Chương 198VẬY TÔI LÀM CÁI GÌ?
Bùi Duật Thành dịu dàng nắm tay Lâm Yên, liếc mắt nhìn Bùi Vũ Đường: “Chú Trung không ở đây.”
Bùi Vũ Đường sửng sốt: “Chú Trung xin nghỉ sao? Vậy thì ai làm cơm?”
Bùi Duật Thành: “Anh làm.”
Bùi Vũ Đường vốn dĩ đang sung sướng vì sống sót qua tai nạn vừa nghe thế mặt mũi lập tức trắng bệch, run rẩy nhìn Bùi Duật Thành: “C…cá…cái gì… anh… anh muốn đích thân xuống bếp?”
Bùi Duật Thành: “Thì sao?”
Gương mặt của Bùi Vũ Đường chuyển thành trắng bệch, chân thành đề nghị: “Anh, em biết một cửa hàng thịt quay mới mở ngon lắm, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi!”
Bùi Nam Nhứ ở bên cạnh cũng ho nhẹ một tiếng, nói: “Hàng lẩu mới mở ở phía Bắc thành phố cũng không tệ.”
Bùi Vũ Đường tiếp tục đệm: “Hay là… nhà hàng ba sao Michelin ở trung tâm thành phố cũng được lắm!”
Bùi Nam Nhứ: “Hay là gọi đầu bếp người Pháp lần trước đến đi?”
Lâm Yên bị Bùi Duật Thành nắm tay dắt đi nên đầu óc lúc này đã trở nên u mê, không thể nghĩ được cái gì. Cô cũng không biết phản ứng quái dị của hai anh em Bùi Vũ Đường và Bùi Nam Nhứ có phải là do ảo giác của mình hay không?
Lâm Yên ngây thơ nói: “Tự làm cơm ở nhà cũng được mà!”
Quan trong là tiết kiệm tiền!
Nghe Lâm Yên nói, Bùi Vũ Đường lập tức tuyệt vọng, lén lút xua tay với cô.
Bùi Duật Thành: “Muốn ăn gì?”
Bùi Duật Thành đích thân xuống bếp?
Lâm Yên hết sức chấn kinh, vội vàng đáp: “Cái gì cũng được, chỉ cần là đồ do ngài nấu, tôi đều thích!”
Bùi Vũ Đường: “…”
Bùi Nam Nhứ: “…”
Một sự yên lặng chết chóc bao trùm toàn bộ phòng khách.
“Được.” Bùi Duật Thành liền thả tay cô ra, đi về phía nhà bếp.
Sau khi Bùi Duật Thành rời khỏi, Bùi Vũ Đường lập tức chạy đến trước mặt Lâm Yên: “Chị dâu, có phải chị chưa ăn cơm do anh trai em nấu bao giờ đúng không?”
Lâm Yên: “Đúng thế, làm sao vậy?”
Bùi Vũ Đường: “Không có… không có gì…”
Vẻ mặt của Bùi Nam Nhứ dường như có chút bất đắc dĩ.
Lâm Yên chớp mắt, khó hiểu nhìn hai người.
Sau khi Bùi Duật Thành rời đi, nhịp tim cùng với nhiệt độ trên mặt Lâm Yên dần dần trở lại bình thường.
Cô ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Vừa ngồi xuống thì liếc thấy tấm poster có chữ kí nằm chình ình trong túi vải bố của mình, cô nhanh nhẹn túm lấy một cái gối ôm che chắn lại.
Thứ này thật sự quá nguy hiểm!
Lâm Yên nghiêng đầu nhìn về phía phòng bếp, cảm thấy bản thân cứ ngồi chờ ăn thế này hình như không tốt lắm.
Vì vậy, sau khi giấu kĩ túi của mình thì cô lạch bạch chạy về nhà bếp.
Trong nhà bếp, Bùi Duật Thành đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, động tác trông có vẻ rất thành thạo.
“À… ngài Bùi, có cần tôi giúp một tay không?” Lâm Yên hỏi.
“Không cần.” Bùi Duật Thành đáp.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!