“Bộp –”
Bên kia đường cái, cô bé uống xong lon nước vứt xuống đất, cái lon lăn mấy vòng rồi dừng lại trên đường. Mẹ Dung mừng rỡ chạy đến nhặt, đúng lúc có một chiếc xe hơi sang trọng phóng qua, nước bẩn bắn tung tóe lên mẹ Dung, ướt hết từ đầu đến chân.
Dung Ân nén khóc, xe cộ qua lại tấp nập trên đường nhưng không một ai để ý đến tình huống vừa rồi, những người chờ xe bus cũng chỉ bực bội tránh sang một bên để không bị ướt.
Mẹ Dung nhặt vỏ lon nước bỏ vào túi bóng, lau nước bẩn trên mặt, lùi ra đứng phía sau bến xe bus, mắt Dung Ân đỏ lên, muốn chạy đến bên mẹ, nhưng cô cố kìm lại. Người bà không muốn gặp nhất vào lúc này chính là cô.
Phải quyết tâm lắm Dung Ân mới có thể làm như chưa nhìn thấy gì, hướng tầm mắt sang chỗ khác rồi xoay người chạy thục mạng, cảm xúc trong lòngxót xa, đau khổ…
Mùa đông đã đến rồi sao, nếu chưa, tại sao trận mưa này lại lạnh thấu xương đến vậy!
Về đến nhà, cô vội vàng đi tắm rửa, sau khi tắm xong, sắc mặt tái nhợt của cô mới hồng hào lên một chút, làn da trắng nõn và dáng người hoàn hảo được bao bằng một chiếc khăn tắm, Dung Ân đứng trước bồn rửa mặt, cô vươn tay lau hơi nước phủ trên gương, ánh mắt mông lung nhìn chằm chằm chính mình.
Diêm Việt thường nói, cô có đôi mắt biết cười.
Dung Ân mỉm cười chua xót, đôi mắt này bây giờ còn có thể cười sao? Đã không còn anh ở bên, cô nào biết cái gì là vui vẻ?
Thân thể này, vốn dĩ là để dành cho anh.
Xin lỗi anh… Việt, nhưng, so với việc đánh mất trái tim thì em tình nguyện..
Đầu Dung Ân ướt sũng, những giọt nước thi nhau nhỏ xuống cổ cô rồi uốn lượn chảy xuống ngực, nhìn người trong gương, ánh mắt Dung Ân càng lúc càng trở lên kiên định.
Xã hội ngày nay, không thể nói đến công bằng, những người tuân thủ pháp luật thì bị dẫm đạp, muốn sống yên ổn cũng không được, cô không có chỗ dựa, ngay lập tức liền bị dồn vào đường cùng, vận mệnh là gì? Vận mệnh chính là nằm trong tay kẻ có tiền, nếu họ muốn chơi đùa, cô không thể không theo.
Không phải chỉ là thân thể thôi sao?
Dung Ân cố ý nói một cách nhẹ nhàng, nhưng vừa nhắc đến, trái tim vẫn như bị bóp nghẹn.
Cầm di động lên, cô ấn xuống dãy số lần trước Nam Dạ Tước viết lên đùi, không ngờ đã nhớ thuộc lòng.
Phòng làm việc của Nam Dạ Tước nằm ở tầng trên cùng của Nghiêm Tước, lúc này, anh đang ung dung gác hai chân lên bàn làm việc, nhâm nhi ly cà phê Lam Sơn cao cấp.
Theo như mong muốn, di động đặt ở bên cạnh mạnh mẽ đổ chuông, đèn sáng nhấp nháy.
Anh nhìn màn hình, khóe miệng gian tà khẽ nhếch lên, nhận điện thoại: “A lô…” Giọng nói vô cùng quyến rũ.
Sau khi di động được kết nối, Dung Ân mới nghĩ đến việc không biết phải mở miệng thế nào: “Tôi…”
Im lặng kéo dài, Nam Dạ Tước trầm mặc không lên tiếng, dường như đang chờ đợi đáp án của Dung Ân.
“Tôi muốn xin anh, cho tôi một công việc.” Dung Ân trực tiếp yêu cầu, không chút do dự.
“Công việc?” Nam Dạ Tước bỏ hai chân xuống, ngón tay gõ nhịp lên bàn làm việc bằng gỗ lim: “Điều kiện là gì?”
Thái độ cao ngạo giống như bậc vương giả, mọi chuyện, đều nắm trong tay.
“Ngủ với anh một đêm, thế nào?” Dung Ân cố gắng nói bằng giọng thoải mái, thì ra nói ra miệng cũng không khó khăn như cô tưởng.
Đầu bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Nam Dạ Tước: “Cô muốn trao đổi vào lúc nào?”
“Anh quyết định đi.” Mặt Dung Ân vô cảm, giọng nói của cô không có một tia cảm xúc.
Nam Dạ Tước mỉm cười, anh ngả người ra ghế dựa: “Ngay đêm nay, thế nào?”
“Đêm nay không được, còn nữa, hợp đồng ở Cám Dỗ anh phải xử lý giúp tôi.” Dung Ân suy nghĩ cẩn thận, với thế lực và thủ đoạn của Nam Dạ Tước, đối phó với ông chủ của Cám Dỗ hẳn là không vấn đề gì.
Lý do quan trọng nhất khiến cô thỏa hiệp với Nam Dạ Tước, chính là vì bản hợp đồng một năm ở Cám Dỗ kia.
“Vậy thì đêm mai, tôi không có tính kiên nhẫn.”
Lời nói của Nam Dạ Tước coi như đã đáp ứng yêu cầu của cô, rất nhẹ nhàng đơn giản, Dung Ân không biết phải nói thêm gì nữa hay cứ như vậy cúp máy, cuối cùng cô thốt ra hai chữ: “Thành giao.”
Thành giao? Giống như trao đổi, mua bán hàng hóa.
“Được, ngày mai gặp.” Không ngờ giọng nói của Nam Dạ Tước lại có chút dịu dàng trầm ấm, như lời nói giữa những đôi tình nhân.
Dung Ân nghe xong, trực tiếp ngắt máy.
Mà bên kia, Nam Dạ Tước vứt điện thoại sang bên cạnh, mỉm cười châm biếm.
Ban đầu anh tưởng rằng cô không giống những cô gái khác, thì ra cũng không có gì khác nhau, xem ra, đây lại là một trò chơi rất nhàm chán nữa.
Dung Ân ra khỏi phòng tắm, đúng lúc mẹ đội mưa trở về, cô dừng lại, giả vờ như không có chuyện gì, hỏi: “Mẹ, sao lại ướt hết như vậy, mẹ không mang ô đi ạ?”
“Ừ.” Mẹ Dung đóng cửa lại, sắc mặt hơi mất tự nhiên, túi bóng đen lúc nãy cũng không còn: “Tự dưng trời đổ mưa.”
“Mẹ.” Mặc dù tâm trạng Dung Ân rất nặng nề, nhưng cô vẫn cố gắng mỉm cười, hai tay ôm vai mẹ, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất có thể, nói: “Từ ngày mai, mẹ không phải đi làm nữa.”
“Vì sao?”
“Bởi vì, con tìm được việc làm rồi ạ.”
Mẹ Dung cũng không vui vẻ lên như trước đây, Dung Ân biết bà đang lo lắng điều gì: “Lần này là công việc trong một công ty lớn do người quen giới thiệu, hơn nữa, con còn được ký hợp đồng.”
“Thật sao?” Mẹ Dung quay lại cầm tay cô: “Nhưng… phải không làm phiền đến người ta mới được.”
“Mẹ yên tâm đi ạ.” Dung Ân nhớ đến khuôn mặt kiêu ngạo của Nam Dạ Tước, không kiềm chế được thốt lên: “Nếu đắc tội, cũng chỉ là chó cắn chó.”
“Cái gì?” Mẹ Dung tưởng mình nghe nhầm hỏi.
Dung Ân lảng tránh không trả lời, đẩy bà vào phòng tắm: “Mẹ, mẹ tắm trước đi, con lấy quần áo đặt ở cửa cho.”
Mẹ Dung vẫn còn lưỡng lự: “Ôi Ân Ân, hay là mẹ cứ tiếp tục làm việc, chờ con ổn định xong…”
“Mẹ!” Dung Ân lên giọng, ngắt lời bà: “Lần này, mẹ phải nghe lời con.”
Mẹ Dung không nói gì thêm, bị ướt mưa nên bệnh phong thấp của bà lại tái phát, lưng đã không thể đứng thẳng.
Trận mưa này, rả rích không ngừng, buổi sáng bên cửa sổ vẫn còn tiếng mưa rơi tí tách, bầu trời bên ngoài mờ hơi nước, gió lạnh lùa vào phòng, Dung Ân rụt đầu chui vào chăn, tiếp tục ngủ.
Không ngủ được, cô cũng không muốn dậy.
Mãi đến buổi trưa, ăn cơm xong, Dung Ân lấy cớ đi ra ngoài mua quần áo, mẹ mới cho cô ra khỏi nhà.
Vì lang thang trên đường, lúc đi vào cửa Cám Dỗ đã là chạng vạng tối.
Vì vẫn chưa đến giờ, hiện tại Cám Dỗ im lặng giống như một đứa bé đang ngủ say, Dung Ân tìm được quản lý, nói ra ý định của mình.
“À, hợp đồng ở trong tay ông chủ, ông chủ bảo cô lên tầng ba tìm ông ấy.”
Lòng Dung Ân khẽ động, dù sao cô cũng không chắc Nam Dạ Tước đã xử lý xong chuyện này chưa, nhưng nghe ngữ điệu của quản lý, dường như mọi chuyện đã được thu xếp ổn thỏa.
Đi tới một ngã rẽ, Dung Ân nhìn mọi thứ xung quanh, không thấy một ai, cửa vẫn đóng kín như trước, cô nhìn một lượt, không tìm thấy chuông cửa, đành giơ tay lên gõ.
Gõ hai tiếng, cửa liền mở ra, như là biết trước cô sẽ đến, không một tiếng động mở cửa.
Bên trong vẫn tối đen như mực, Dung Ân xoay người đóng cửa, ngăn lại một chút ánh sáng duy nhất trên hành lang. Trong phòng đang bật điều hòa, những luồng gió mát nhẹ nhàng phả lên mặt Dung Ân, cô cảm thấy lạnh.
Hình như có người đang tắm, Dung Ân nghe thấy tiếng nước chảy qua cánh cửa truyền đến, đánh vào dây thần kinh mẫn cảm của cô.
Dung Ân thử bước đi mấy bước, đây chắc hẳn là một căn phòng rất rộng, xung quanh cô không hề có một đồ vật nào. Trong lúc Dung Ân bồn chồn lo lắng, tiếng nước ngừng lại. Cửa phòng tắm mở ra, tiếng động rất nhỏ.
“Sao? Cuối cùng vẫn đến đây?” Dựa vào tiếng bước chân Dung Ân phán đoán, anh ta hẳn là đang đi đến gần mình.
“Tôi đến lấy bản hợp đồng một năm kia.” Giọng nói cô lạnh lùng bình thản, có một số việc rất hay vô lý như vậy, rõ ràng hợp đồng đó là cô bị lừa ký,vậy mà bây giờ, để lấy lại nó, cô phải trả giá bằng thân thể của mình.
Người đàn ông kia không nói thêm gì nữa, hơi thở phả đến gần, Dung Ân nắm chặt túi xách, bóng tối là nơi mang đến cảm giác không an toàn nhất. Một lúc lâu sau, đột nhiên có một trận gió lạnh ập đến cùng với đó là giọng nói âm trầm, lạnh như băng của anh ta: “Đây.”
Hợp đồng rơi trên mặt đất, Dung Ân ngồi xổm xuống nhặt lên.
“Dung Ân, cô bình thản tiếp nhận sự giúp đỡ của người đàn ông khác như vậy, cô thật sự cho rằng, người chết sẽ không mở mắt sao?”