Răng là một thứ rất huyền diệu, ví như trẻ con không răng, một khi chết đi sẽ gọi là quỷ anh, nghe người ta đồn là nó sẽ tới đòi nợ.
Răng còn được cho là một bộ xương củng cố hồn, trẻ con lên bảy thường sẽ thay răng để củng cố hồn cho nên mới có tên như vậy, thay răng là cho thấy hồn phách đã xây dựng ổn định không dễ bị kinh hồn.
Tất cả những chiếc răng trong con rối vải đều là răng sữa, chân răng còn dính máu, rõ ràng là nhổ ra lúc còn sống.
Chỉ là tôi không rõ, chuyện này thì liên quan gì tới chuyện Lục Tư Tề thoát khỏi địa phủ và vẽ câu điệp.
Tề Sở chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, nhận lấy con rối vải, trầm giọng nói: "Tôi sẽ thông báo cho Long Hổ Sơn."
"Hả? Sợ rằng Long Hổ Sơn không giải quyết được chuyện này!" Mặc Dật hừ nhẹ một tiếng.
Tề Sở lại vội vàng nói: "Để Trương Thiên Sư thông báo cho Đạo môn và Phật môn cùng với Âm môn, việc này quan hệ trọng đại, không thể coi thường."
"Truyền nhân của môn phái vu thuật là quan trọng nhất, dù là lớn hay nhỏ đều phải thông báo hết." Mặc Dật duỗi tay vỗ về bụng nhỏ của tôi, rồi hừ nhẹ một tiếng rồi nói: "Truyền tin này ra ngoài, làm Thanh Hà tới tìm bổn quân."
Tề Sở trầm mặc không lên tiếng, không còn gặp lại giọng điệu tinh nghịch như buổi sáng nay nữa.
Trong lòng tôi không khỏi nghi hoặc, Hà Thi Di bên cạnh vẫn ngây thơ, còn Nam Nhã là một người từng trải qua nhiều việc lớn nhỏ, cô ấy biết cái gì nên nghe và không nên nghe, ngược lại trông cô ấy là thoải mái nhất.
Chờ khi xe dừng lại, cô ấy thấp giọng nặng nề nói: "Chính là bệnh viện này."
Nói cách khác người hộ sĩ chụp được những thai nhi bị vẽ câu điệp rồi mất tích chính là ở chỗ này.
Nghĩ tới người chị em tốt bị chết thảm của Nam Nhã, thì chắc là người hộ sĩ kia cũng đã lành ít dữ nhiều rồi, nhưng nếu còn ở trong tay Bố Đạm Trần thì còn thảm hơn nữa, người đã chết có thể tới địa phủ chờ chuyển kiếp, mà rơi vào trong tay Bố Đạm Trận sẽ bị lấy mất hồn và nuôi dưỡng để giúp ông ta làm việc.
Tôi cầm ba lô chuẩn bị đi xuống thì thấy Nam Nhã ở một bên đang rất căng thẳng và hỏi tôi có cần tìm người đưa chúng tôi vào không.
"Tìm một chỗ ăn cơm trước đi." Mặc Dật lại dùng một tay ôm tôi về lại, tay còn lại vuốt bụng nhỏ của tôi, nói: "Đừng để nó đói."
Mặc Dật vừa mơn trớn thì quỷ con liền hưng phấn động đậy.
Tôi đột nhiên phát hiện ra kể từ vụ việc nuốt răng kia xảy ra hình như Mặc Dật vẫn ngầm tức giận nhưng tôi không biết cơn tức giận này đến từ đâu.
Tề Sở không dám chống lại lời nói của Mặc Dật, lái xe đến quán ăn gần đó, anh ta cũng không gọi món ăn lên mà tự mình xuống sau bếp nấu.
"Em ở chỗ này chờ anh, anh rất mau sẽ quay về " Mặc Dật thấy tôi ngồi xuống rồi mới hướng tôi dặn một câu, sau đó liền đi mất.
Y vừa rời khỏi, tôi thở phào một hơi nhẹ nhõm, không tự giác được đưa tay lên vỗ về bụng nhỏ, nỗi lo lắng trong lòng từ từ tăng lên.
"Anh ta không phải là thứ cô có thể kiểm soát." Nam Nhã rót cho tôi ly nước, thấp giọng nói: "Khoảng cách giữa nam và nữ quá lớn sẽ khó được lâu dài."
Nói xong cô ấy lại để lộ nụ cười khổ: "Lúc trước tôi cho rằng chỉ cần mình nỗ lực, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp cùng thủ đoạn để mang thai đứa nhỏ thì sẽ có thể chiếm giữ được gã.
Nhưng chuyện của tôi ra sao thì cô cũng rõ rồi đấy? Từ lúc bắt đầu, người ta chỉ là muốn lợi dụng tôi thôi, không hề có ý gì khác.
Đàn ông thường rất thông minh, đừng nghĩ rằng con gái có khuôn mặt đẹp là có thể mê hoặc được họ."
Giọng cô ấy trầm thấp, có hơi nghẹn ngào: "Anh ta đối với cô đứng là không tồi, mua xe mua phòng cho cô, mỗi ngày đều ở cạnh cô, thậm chí cho cô sự ấm áp, nhưng Vân Thanh à...!cô nghe chị đây một câu đi, con gái ấy mà, có thể say đắm nhưng phải tỉnh táo, ít nhất có một người bạn thân để tâm sự."
Tôi nhấp trà, gật đầu với cô ấy.
Nếu luận về sự từng trải, Nam Nhã so với tôi tất nhiên trải qua nhiều hơn, lòng người thăng trầm, cô ấy cũng nhìn thấu hơn tôi.
Tề Sở làm xong đồ ăn sau bếp lên tới, trông anh ta cũng không có gì oán hận chỉ là đôi mắt kia vẫn đỏ ngầu.
Trong lúc ăn cơm thấy tôi luôn nhìn mình nên anh ta mới hướng tôi giải thích: "Việc này phải trách tôi.
Tôi không nên vì dạo gần đây ở chung với anh ta mà không biết nặng nhẹ, mở Thiên Nhãn muốn nhìn chân thân của anh ta, kết quả đó là chân thân sánh ngang trời đất, chỉ có thể quỳ lại không thể nhìn.
Trước khi xuống núi, thầy tôi nói tôi quá tùy tiện, nhưng được cái cẩn trọng mới để tôi xuống núi rèn luyện thêm.
Thân phận của Mặc Dật quá tôn quý, không phải người mà tôi có thể nhìn thẳng."
"Anh cũng không nhìn ra sao?" Mấy đời mới sở hữu được Thiên Nhãn vậy mà chỉ mới nhìn một chút lại biến thành thế này.
Tề Sở lắc lắc đầu, giọng nặng nề nói: "Lúc trước tôi có đoán qua nhưng cảm giác không phải, mới muốn nhìn thử xem.
Dù gì người dùng con rối vải để nguyền rủa cũng không nhiều mà anh ta có thể biết việc của Bố gia thì sợ rằng địa vị này còn lớn hơn những gì chúng ta tưởng tượng."
Nếu không biết thân phận thật sự của Mặc Dật, vậy là vĩnh viễn sẽ không diệt trừ được y, chứ đừng nói gì tới việc phá bỏ thai quỷ này.
Gần đây tôi xác thật có chút trầm mê trong sự gần gũi của Mặc Dật, nhưng những việc hôm nay đột nhiên làm tôi thức tỉnh.
Chờ chúng tôi cơm nước xong xuôi, Mặc Dật vẫn chưa trở về, Tề Sở bảo chúng tôi lên xe ngồi chờ.
Khi bóng đêm buông xuống, ngoài trời tối đen như mực, Đại Bạch cùng Hà Thi Di không ngồi yên được, vì vậy chúng tôi tìm một siêu thị thả bọn họ xuống để bọn họ tự đi dạo.
Editor: Alissa.