Thiếp thất trong phủ đánh chết con mèo của ta.
Nàng ta cầm theo xác mèo nát bét đến tìm ta, vẻ mặt vô tội: “Nó cắn ta, vốn ta chỉ muốn dọa nó thôi, không ngờ hạ nhân vô ý, lại đánh chết nó mất… tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?”
Ta cười đáp lại: ” Một con súc sinh mà thôi, chết thì chết. May mà không làm muội muội bị thương, nếu không phu quân biết được, e rằng sẽ trách ta mất.”
Khi đi, ta nghe thấy giọng nói đắc ý từ phía sau truyền đến:
“Chính thê thì sao? Không quyền không thế không được sủng ái, đừng nói là một con mèo, ngay cả khi ta chơi chết con của nàng, nàng cũng không dám làm gì ta.” Ta vẫn mỉm cười, bước chân không dừng.
Ngày hôm sau, nghe nói thϊếp thất kia cố tình đến một ngôi chùa hẻo lánh để thắp hương, không ngờ trên đường đi lại gặp phải giặc cỏ.
Bị hành hạ đến hơi thở thoi thóp, sau đó lại bị ném xuống vách núi.
Đến khi tìm thấy nàng ta, thân thể mềm mại đã rơi đến chia năm xẻ bảy, lại bị dã thú gặm nhấm, khó mà ghép lại được.
1.
Khi kiều thϊếp mới được Lục Hạc An nạp vào tìm đến ta, ta đang ở trong sân, cầm kéo cắt tỉa cành héo.
Đang vào cuối xuân, hoa hồng nở rộ. Những cánh hoa đỏ rực trải dài trên nền lá xanh, đẹp tuyệt trần.
Ta nhắm mắt say mê, hít một hơi thật sâu, chưa kịp thở ra thì đã nghe thấy một giọng nói truyền đến——
“Làm phiền nhã hưng của tỷ tỷ rồi.”
Quay người lại, tiểu thϊếp mới được Lục Hạc An nạp vào đang đứng trên bậc thềm cửa, chắp tay, mỉm cười nhìn xuống ta.
Ta tập trung, cố nhớ tên nàng ta.
Một lúc lâu, vẫn không nhớ ra.
Không phải ta nhớ kém, chỉ là Lục Hạc An nạp thϊếp quá thường xuyên.
Hình như đây là người thứ mười tám rồi.
Trong số những người này, có người bị ép vào phủ, cũng có người chủ động leo lên.
Vì vậy, thái độ đối với Lục Hạc An, đối với ta, cũng khác nhau.
Người trước mặt này, rõ ràng thuộc về loại sau.
Vì ta không nhớ ra tên nàng ta nên đành phải dùng “Mười tám.” để thay thế.
“Mười tám muội muội sao lại đến đây? Cũng không sai người báo trước một tiếng, nếu không, ta nhất định phải ra đón.”
Ta không nói dối, ta thực sự rất hoan nghênh nàng ta đến.
Vài thϊếp thất trước đều là người thanh đạm như hoa cúc, đã lâu không có ai đặt chân đến sân này.
Không chỉ ta, mà cả những bông hoa cũng cảm thấy cô đơn.
Ta nhiệt tình như vậy, vốn tưởng nàng ta sẽ vui mừng.
Ai ngờ mặt nàng ta lại sa sầm xuống.
Ta chậm chạp mới phản ứng lại.
Than ôi, nhìn ta này.
Chắc chắn là cách xưng hô này khiến nàng ta không vui rồi.
Đang định tìm cách nói thêm vài câu, nàng ta lại nói trước: “Thực sự là chuyện xảy ra đột ngột, mong tỷ tỷ nghe xong, đừng hoảng sợ mới tốt.”
Nói thì nói vậy, nhưng nàng ta căn bản không cho ta cơ hội phản ứng.
Vừa dứt lời, nàng ta đã gọi hạ nhân: “Đem lên.”
Hạ nhân đưa một thứ máu thịt mơ hồ đến trước mặt ta.
Ta mất một lúc mới nhận ra đó là một con mèo.
——Con mèo ta nuôi mười năm.
Bây giờ, nó đã nát thành từng mảnh nhỏ, không còn hơi thở.
“Đây là mèo của tỷ tỷ sao?”
Ta không phủ nhận.
Nàng ta tiếp tục: “Hôm nay vô tình đụng phải nó, thấy nó đáng yêu nên muốn trêu chọc, nào ngờ nó lại cắn ta.
“Ta nhất thời tức giận, liền muốn sai hạ nhân dọa nó một chút, nào ngờ hạ nhân không biết nặng nhẹ, nhất thời không chú ý, lại đánh chết nó.”
Ta không để ý, lại bị gai hoa đâm một cái.
“Tỷ tỷ sẽ không trách ta chứ?” Nàng ta mặt đầy vẻ vô tội hỏi ta.
Những lời này của nàng ta đầy sơ hở.
Nhưng ta không truy cứu.
Chỉ hỏi: “Ngươi không bị thương chứ?”
Trong mắt đối phương lóe lên một tia đắc ý: “May mà ta phản ứng đủ nhanh nên không bị thương.”
“Vậy là tốt rồi.” Ta thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp đó cười nói: ” Một con súc sinh mà thôi, chết thì chết. May mà không làm muội muội bị thương, nếu không phu quân biết được, e rằng sẽ trách ta mất.”
Nói xong, ta dùng sức, bẻ cả cây hoa cùng với gốc rễ vứt xuống.
Đã làm người ta bị thương thì không cần phải ở lại trên đời này nữa.
“Kiều hoa phối mỹ nhân nhi, hoa này đưa cho muội muội.”
Nàng ta cười nhận lấy, tâm trạng rõ ràng rất tốt.
“Ta còn có việc, nếu muội muội thích thì có thể đi dạo quanh vườn.”
Vừa đi được hai bước, giọng nói đắc ý từ phía sau truyền đến——
“Chính thê thì sao chứ? Không quyền không thế lại không được sủng ái, đừng nói là một con mèo, ngay cả khi ta chơi chết con của nàng, nàng cũng không dám làm gì ta.”
Ta vẫn mỉm cười, bước chân không dừng.
Nàng ta nói đúng.
Ta quả thực không quyền không thế, lại không được sủng ái.
Điều này không có gì phải tranh luận.
Huống hồ, so với miệng lưỡi đôi co, hiện tại còn có chuyện quan trọng hơn đang chờ ta giải quyết.
Nhưng mà——
Tiểu Thập Bát à.
Hoa tuy đẹp nhưng thời gian nở hoa lại ngắn ngủi, chỉ trong chốc lát.
Đạo lý này, ngươi có hiểu không?
2.
Bận rộn xong thì trời đã tối.
Ta trở về viện, bế Tuyết Nhi vào nhà.
Ta vuốt ve bộ lông của nó, vừa đi vừa nói với nó: “Đã sớm nói với ngươi rồi, phải luôn cảnh giác, đừng thấy ai cũng lại gần làm nũng, ngươi tưởng ai cũng giống ta sao…”
Ta đột nhiên dừng lời.
Lời này hình như có gì đó không đúng.
Lần đầu tiên ta gặp Tuyết Nhi, cũng muốn giết nó.
Lúc đó nó còn chưa được gọi là Tuyết Nhi, ta cũng chưa phải là thê tử của Lục Hạc An.
Nó là mèo hoang, ta là dân đói chạy nạn.
Ta và nó gặp nhau trong một ngôi miếu đổ nát.
Nhiều ngày không ăn không uống, ta gần như ngất xỉu.
Lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một con mèo trắng gầy trơ xương.
Ta vô thức nuốt nước bọt, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng.
Gầy thì gầy thật, nhưng dù sao cũng có vài lạng thịt.
Huống hồ, bên cạnh vừa vặn có mảnh gốm vỡ, dường như ông trời cố ý để ta làm vậy.
Ta tích tụ sức lực, chuẩn bị giáng cho nó một đòn chí mạng.
Nhưng nó lại đột nhiên dùng đầu cọ cọ vào ống quần ta.
Sau đó nằm xuống, lăn qua lăn lại trước mặt ta, để lộ bụng.
Tay ta siết chặt.
Cuối cùng, vẫn ném mảnh gốm đi.
Ta không sợ giết chóc.
Vài ngày trước, ta vừa dùng bình hoa đập vỡ đầu một người, sau đó còn dùng mảnh sứ dài và hẹp đâm xuyên người hắn.
Nhưng đối mặt với con mèo này, không hiểu sao ta lại không ra tay được.
May mà ta không ra tay.
Sau đó, nhờ con mèo trắng này tha chuột và côn trùng về, ta mới có thể sống sót.
Cho đến ngày ta thay đổi vận mệnh…
Dòng suy nghĩ đột ngột dừng lại.
Nha hoàn hầu hạ thấy ta toàn thân đầy máu, kinh hô: “Phu nhân, người bị thương rồi sao?”
“Là Tuyết Nhi.”
Đợi đến khi nhìn thấy xác Tuyết Nhi vỡ nát, tiểu cô nương bắt đầu khóc nức nở.
“Là ai độc ác như vậy? Nó ngoan như vậy. Tuyết Nhi, hu hu hu…”
Ta không trả lời.
Ta biết là ai là được rồi, nàng không phải cần biết.
Đợi đến khi khóc gần xong, nàng mới đỏ hoe mắt nói: “Nô tỳ đi chôn Tuyết Nhi đi, để phu nhân nhìn thấy sẽ đau lòng.”
“Đốt đi.”
“A?” Đôi mắt to của Thúy Dao tràn đầy vẻ khó hiểu.
“Mang tro cốt của nó về cho ta.”
“Vâng.”
Một lúc sau, Thúy Dao bưng một chiếc bình sứ trở về.
Chiếc bình sứ nhỏ xíu, bên trong đựng tro cốt thậm chí còn không đầy bình.
Một con mèo béo ú, đốt xong lại không đủ một nắm.
Ta cầm chiếc bình sứ, đổ hết tro cốt vào miệng.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của Thúy Dao, ta uống cạn nước trà nguội.
Cái chết của Tuyết Nhi, cũng tại ta sơ suất, không chăm sóc tốt cho nó.
Giờ thì tốt rồi, nó đã hoàn toàn hòa làm một với ta.
Ngay cả khi xuống Địa Ngục, cũng không còn ai dám bắt nạt nó nữa.
Làm xong mọi chuyện, Lục Hạc An trở về.
3.
“Nghe nói Minh Châu đánh chết mèo của nàng?”
Hắn vừa nói, ta mới nhớ ra, thiếp thất đó tên là Minh Châu.
Tên thì hay thật.
Chỉ là người này…
Ta nhàn nhạt đáp một tiếng “Ừ.”
Lục Hạc An không phán xét đúng sai, chỉ nói: “Đợi khi nào ta rảnh, sẽ cùng nàng đi chợ chọn một con khác.”
“Đa tạ phu quân.”
Khuôn mặt hắn lộ vẻ an ủi.
“Chủ mẫu phải có lòng khoan dung, về điểm này, nàng vẫn luôn làm rất tốt.”
Ta chỉ cười không nói.
Như Minh Châu đã nói, ta không quyền không thế, sủng ái đã qua, nếu còn không biết điều, e rằng vị trí này đã đổi chủ từ lâu.
Nhưng mà, trong đó cũng nhờ Lục Hạc An chưa từng thực sự để ai vào lòng.
Lục Hạc An ngồi một lát rồi định đi.
Ta biết, hắn định đến chỗ Minh Châu.
Ta cũng không níu kéo, mỉm cười tiễn hắn ra cửa.
Cứ ở bên Minh Châu cho tốt, Lục Hạc An.
4.
Ngày hôm sau, ta ở trong phủ thêu thùa cả ngày.
Mới bắt đầu học thêu, luôn cảm thấy khó, thêu mãi thêu mãi lại lệch đi, phần lớn đều kết thúc bằng thất bại.
Sau này có được bí quyết, chỉ cần ngay từ đầu vẽ điểm cho chuẩn, rồi cứ theo đường nét mà thêu, sẽ không còn sai sót nữa.
Hôm nay cũng vậy, mỗi bước đều rất chính xác, kết quả cũng vô cùng thuận lợi.
Thúy Dao vội vã chạy vào thì ta vừa thêu xong mũi kim cuối cùng.
Trên tấm vải đỏ thẫm, một con mèo trắng như thật.
“Phu nhân, Thập Bát di nương chết rồi!”
Ta như không nghe thấy, giơ tấm vải hỏi nàng: “Giống không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!