Sau đó lại cầm một cái đùi gà chậm rãi gặm.
Thứ này, Tuyết Nhi thích, ta cũng thích.
Một cơn gió thổi qua, ngọn lửa lay động.
Từ trong bóng tối truyền đến một giọng nói: “Người trong ngục tối muốn gặp ngài.”
Ta cũng muốn gặp người đó.
Dù sao cũng đã hầu hạ ta nhiều năm, cũng nên đích thân đưa nàng ta đoạn đường cuối.
Chỉ tiếc là vào thời điểm quan trọng này, rốt cuộc cũng có chút bất tiện.
Thấy ta không nói gì, người đó tiếp tục nói: “Ngài không gặp cũng được, nàng ta nhờ ta chuyển lời đến ngài.”
“Nói nghe một chút.”
“Nàng ta nói rằng mình vì tham tiền, nên mới giúp họ Giang theo dõi ngài. Nhưng giờ thì đã biết lỗi rồi.
“Nàng ta cũng dựa theo phân phó của ngài, truyền tin giả cho họ Giang. Giờ thì ngài hẳn đã vượt qua được kiếp nạn này. Còn xin ngài nể tình nàng ta hầu hạ ngài nhiều năm, tha cho gia đình nàng ta.”
“Chẳng lẽ không tự nói giúp mình sao?”
“Tất nhiên là có. Nàng ta nói nếu ngài có thể tha thứ cho lỗi lầm lần này của nàng ta, nàng ta nhất định sẽ cúc cung tận tụy…”
“Chậc——” Ta ném xương đi, lấy khăn tay lau sạch ngón tay: “Thật là một lời nói sáo rỗng.”
“Vậy bên phía nàng ta——”
“Gửi chút bạc cho gia đình của nàng, nói rằng nàng ta làm việc trong phủ rất tốt, được chủ nhân thưởng.”
“Còn nàng ta thì sao?”
“Ngày thường nàng ta ỷ thế hiếp người, không ít lần ức hiếp hàng xóm.
Cách đây không lâu còn chiếm đoạt con gà mái duy nhất của hàng xóm, khiến sản phụ nhà bên không đủ sữa, trẻ sơ sinh chết đói trong tã lót. Nam nhân chủ nhân nhà tuy đau buồn nhưng vì nàng ta ở trong phủ, lại có chỗ dựa nên không làm gì được.
“Nghe nói nam nhân nhà bên là đồ tể? Ngươi nói xem nếu hai người đó gặp nhau, lại ở nơi hoang vu…”
Ta chưa nói hết lời, bóng đen lóe lên rồi biến mất.
Một lát sau, ngọn lửa lại lay động.
“Hay là ta chém trước một nhát? Người đó tuy là đồ tể, nhưng mấy năm nay đói kém, không có gia súc để giết, e rằng tay nghề đã vụng về, khó tránh khỏi sai sót.”
Ta không nói gì, xoa xoa cái bụng tròn vo, nói: “Đi ra ngoài tiêu cơm với ta.”
Chó cùng rứt giậu, không chừng Giang Phù sẽ làm ra chuyện gì đó liều lĩnh.
Làm người mà, vẫn nên cẩn thận thì hơn.
10.
Trực giác của ta luôn chuẩn.
Lúc này trên cổ ta đang kề một con dao.
Còn trước mặt, là Giang Phù với khuôn mặt méo mó.
“Tỷ của ta ở đâu?”
Ta nghi hoặc: “Muội muội đang nói gì vậy?”
“Ngươi đừng giả vờ nữa! Ta đã đuổi những người khác đi rồi, ở đây chỉ còn ngươi và ta.”
Giang Phù cắn răng: “Ngươi đã giết a tỷ, còn đem xương cốt của tỷ ấy làm phân bón, chôn trong viện của ngươi!”
“Muội muội lại nói đùa rồi, vừa rồi pháp y không phải đã nói rồi sao, trong viện của ta toàn là chó mèo, chẳng lẽ muội muội vẫn không tin?”
“Là ngươi! Ngươi sai hạ nhân truyền tin giả cho ta, khiến ta tưởng rằng ngươi không có động tĩnh gì, thực ra đã sớm đổi xương cốt của tỷ ấy và những người khác với chó mèo.”
Ta cong môi.
“Phù Nhi muội muội thật là thông minh.”
“Nếu a tỷ của ngươi có được một nửa sự thông minh của ngươi thì chắc sẽ không chết.”
Giang Phù run rẩy cả người, suýt nữa không cầm chắc được con dao.
“Quả nhiên… quả nhiên là ngươi giết a tỷ.”
“Ta đã nói rồi, nàng bơi rất giỏi, sao có thể rơi xuống hồ mà chết đuối được?”
Lưỡi dao để lại một vết đỏ trên làn da mỏng manh của ta.
Ta vẫn bình thản: “Là ta, sớm đã cho nàng ta uống thuốc.”
“Ngươi đã sớm biết ta là ai?”
“Đúng vậy.”
Lực trên cổ đột nhiên tăng lên: “Ngươi còn biết những gì nữa?”
Ta giơ tay, ra hiệu cho người ở không xa rằng ta không sao, đừng manh động.
Còn về việc ta biết những gì…
Ta biết nhiều lắm.
Ta biết Giang Phù là tên giả, còn tên thật của nàng ta là Giang Vân Sênh, là tỷ muội ruột với Thập tam di nương Giang Vân Thư vào phủ nửa năm trước.
Ta biết các nàng xuất thân từ gia đình quan lại, tuy cha chỉ giữ chức quan nhỏ, nhưng lại nắm giữ thực quyền. Nhưng vì bị cuốn vào cuộc tranh giành đảng phái trong triều đình nên bị tước chức quan, đày đến nơi cực hàn.
Tỷ muội hai người cũng bị đưa đến doanh trại, làm kỹ nữ.
Ta biết hai tỷ muội tình cảm sâu đậm, hễ có người triệu tập Giang Vân Sênh, Giang Vân Thư đều sẽ cải trang thành muội muội đi thay, chỉ để bảo vệ sự trong sạch của muội muội, mặc dù bản thân mình bị thương tích đầy mình.
Có lần bị phát hiện, còn bị đánh một trận tơi bời.
Giang Vân Thư may mắn, không lâu sau, Lục Hạc An đến doanh trại giải quyết công vụ, đã để mắt đến nàng ta, đưa nàng ta về phủ.
Nhân cơ hội này, nàng ta đón Giang Vân Sênh ra khỏi doanh trại, sắp xếp ở bên ngoài phủ.
Nàng ta hiểu rõ đức hạnh của Lục Hạc An, vì vậy chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của Giang Vân Sênh trước mặt người khác.
Nàng cũng biết làm thiếp không thể lâu dài, để cầu an ổn cho mình và muội muội, nhất định phải ngồi lên vị trí chính thê. Như vậy, tiền tài, quyền lực mới có thể do nàng điều khiển.
Nhưng ta là người đối nhân xử thế từ trước đến nay một giọt nước cũng không lọt, chỉ khi ta chết, nàng mới có khả năng ngồi lên vị trí này.
Ta có thể có cách gì?
Chỉ có thể đi trước một bước.
Ta biết sau khi Giang Vân Thư chết, Giang Vân Sênh vốn đã có hoài nghi, khi phát hiện nơi chôn cất chỉ có một chiếc quan tài rỗng thì càng đạt đến đỉnh điểm.
Nàng ta đã tốn hết tâm tư truy tra cái chết của tỷ tỷ, cũng như tung tích thi thể.
Cuối cùng nghi ngờ đến ta.
Ta còn biết——
“Minh Châu vào phủ, cũng là thủ bút của ngươi.”
Minh Châu là hàng xóm cách vách của Giang Vân Sênh.
Giang Vân Sênh chỉ có suy đoán, nhưng không có bằng chứng.
Vừa khéo, Minh Châu có chút nhan sắc, lại thích bám víu quyền quý.
Giang Vân Sênh hiến kế, thành công đưa Minh Châu vào phủ.
Đáng tiếc Minh Châu ngực to mà không có não, không đảm đương nổi mật thám.
Nhưng mà…
Nếu Minh Châu đắc tội với ta, sau đó nàng ta chết.
Chẳng phải đây là bằng chứng tốt nhất cho sự suy đoán sao?
Vì vậy, nàng ta nói với Minh Châu, ta có một con mèo yêu thích, tên là Tuyết Nhi…
Giang Vân Sênh, mới là hung thủ thực sự giết chết Tuyết Nhi.
Những điều kể trên, phần lớn là từ khi Giang Vân Sênh mới vào phủ, ta phát hiện có điều không ổn, đã phái người đi điều tra.
Còn có một số là suy đoán cá nhân.
Giang Vân Sênh không nói gì.
Nhưng biểu cảm đủ để nói lên rằng, sự thật không khác gì ta nghĩ.
Một lúc lâu sau, nàng ta mới nghiến răng thốt ra một câu: “Là ta khinh địch.”
“Ngươi không khinh địch.” Ta thản nhiên nói.
Nàng ta, là chưa từng trải qua những ngày tháng thực sự gian khổ.
Không biết đôi tay của người lao động chân tay nên trông như thế nào.
“A tỷ chỉ muốn chúng ta có thể sống tốt, tỷ ấy có lỗi gì? Ngược lại là ngươi, giết người nhục mạ thi thể, lại độc ác như thế!”
Ta cũng không giận.
“Ngươi nói đúng. A tỷ ngươi không có lỗi, nàng ta chỉ muốn sống tốt hơn mà thôi. Ngươi cũng không có lỗi, ngươi chỉ muốn báo thù cho nàng.”
“Người có lỗi là ta, ta nên ngoan ngoãn đứng đó, đợi các ngươi đến giết.”
“Ngươi…”
Trong cơn tức giận, Giang Vân Sênh lại đẩy con dao về phía trước: “Cuối cùng hỏi ngươi, a tỷ của ta ở đâu?”
Cái này sao…
Ta cười híp mắt hỏi nàng ta: “Không biết mấy ngày nay, bánh vừng đen mà nhà bếp đưa đến có hợp khẩu vị của muội muội không?”
“Ý ngươi là gì?”
Mặt Giang Vân Sênh đột nhiên tái nhợt: “Ngươi nói là…”
“Không phải nói tình tỷ muội sâu đậm sao?” Ta không hiểu: “Vậy sao a tỷ ngươi ở ngay trước mắt, mà ngươi lại không nhận ra?”
“Ngươi… ta… ọe…” Cổ nhẹ đi, Giang Vân Sênh quay lưng lại, nôn thốc nôn tháo.
Ta thấy tội nghiệp, đi qua vỗ lưng giúp nàng ta thuận khí.
“Ta cũng là vì tốt cho ngươi, nghĩ đến tình tỷ muội sâu đậm của các ngươi, như vậy, ngươi có thể mãi mãi ở bên a tỷ ngươi, thật tốt biết bao.”
Ta sờ lên bụng.
Giống như, Tuyết Nhi vậy.
Nào ngờ Giang Vân Sênh không nhớ ơn ta, ngược lại còn cầm dao dùng sức đâm về phía ta.
“Ta giết ngươi!”
“Keng——” một tiếng vang lên, con dao bay ra xa.
Ta trợn tròn mắt: “Gió lớn quá, thổi cả đá lên rồi!”
Giang Vân Sênh mắt đỏ ngầu, như ác quỷ lao vào ta nói: “Sẽ có một ngày, ta sẽ giết ngươi!”
Nói xong, không cam lòng rời đi.
“Có muốn hay không…” Trong bóng tối, có người do dự nói.
“Không cần.”
Giang Vân Sênh nàng ta, còn có thể dùng được.
11.
Từ ngày đó trở đi, Giang Vân Sênh không còn đến tìm ta gây phiền phức nữa.
Thỉnh thoảng gặp nhau, nàng ta cũng chỉ hờ hững nhìn ta, không nói một lời.
Đối với điều này, Thúy Dao có chút đắc ý.
“Ha, để cho nàng ta làm yêu, nhìn cái vẻ tức tối đó kìa, về sau, hẳn là sẽ ngoan ngoãn thôi.”
Ta lắc đầu, không nhịn được nhắc nhở: “Có một câu ngươi chẳng lẽ chưa từng nghe qua sao?”
“Câu gì?”
“Chó không sủa, cắn người càng đau.”
“Ta hiểu rồi.” Thúy Dao nghiêm mặt nói: “Người mắng nàng ta là chó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!