Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
"Đuổi theo tiểu thư."

Tiếng ra lệnh vừa đanh thép vừa dứt khoát vang lên giữa không gian tĩnh mĩnh làm phá nát sự yên tĩnh vốn có của khu rừng rộng lớn, đàn chim đậu trên cành cây xanh cũng bị lời này làm cho giật mình, chúng vội vỗ cánh và hối hả bay đi. Bấy giờ, một nhóm người áo đen tức tốc chạy về phía trước với tốc độ khá nhanh, bọn họ đều hướng về một mục tiêu và muốn hoàn thành nhiệm vụ đã được giao phó trong khoảng thời gian ngắn nhất.

Lúc này bỗng nhiên một bóng trắng mảnh khảnh vội vụt qua trước mặt họ, thoắt ẩn thoắt hiện trong làn sương mờ ảo, tốc độ của bóng trắng kia không phải chậm, thật khiến bọn người áo đen phải nao núng!

Tuy nhiên những người áo đen phía sau càng tăng tốc hơn nữa, họ vẫn một mực đuổi theo cái bóng trắng kia. Việc mà bọn người áo đen cần làm lúc bấy giờ chính là phải bắt người con gái đang chạy như bay phía xa xa, một cô gái nhỏ nhắn nhưng lại có tốc độ kinh hồn.

"Muốn bắt tôi sao, không dễ như vậy!" Nam Tịch Viên nhếch môi tạo thành một vòng cung hoàn hảo, cô lao nhanh về phía trước để có thể cắt đuôi bọn người bám theo mình, rồi chạy vào con đường nhỏ, một mạch thẳng tiến.

Cũng không xác định là bản thân sẽ đi đâu, trong đầu Nam Tịch Viên giờ đây chỉ xuất hiện có một chữ duy nhất, là "chạy". Chỉ cần trốn thoát được bọn phía sau xem như đã an toàn.

"Nếu như các người không phải thuộc hạ của ba tôi thì tôi đâu cần mệt vậy." Nam Tịch Viên thốt lên một câu ngán ngẩm. Sau đó lại nhảy qua những con đường gập ghềnh, những tảng đá gồ ghề, cô vẫn một lòng một dạ hướng về phía trước.

Nếu đám người này muốn hại cô thì chắc chắn cô sẽ không để yên mà thay vào đó sẽ dạy cho bọn họ một bài học, nhưng bọn họ không có ác ý, thế nên cô cũng đành chịu khổ chút vậy. Tránh và cắt đuôi họ để không bị làm phiền nữa.

Tiếng nói của đám người đen dần mất hút, tiếng bước chân cũng chẳng còn dồn dập, Nam Tịch Viên biết bản thân đã thoát khỏi bọn vệ sĩ của ba mình thì thở phào nhẹ nhõm một cái, nhưng lo sợ họ sẽ nhanh chóng tìm đến vì vậy cô vẫn luôn lẩn trốn và quan sát xung quanh, bởi hiện tại cô muốn tìm nơi trú ẩn an toàn.

Nhìn kĩ lại mới thấy, Nam Tịch Viên đã đi lạc vào một nơi rất lạ lẫm, tuy nơi đây là một nơi vắng vẻ nhưng cây cối lại rất xanh tươi, chim chóc kêu vang ríu rít, tiếng lá khô va vào nhau tạo ra âm thanh xào xạc thật êm tai. Đằng xa xa hình như có biệt thự thì phải, nhưng cũng chẳng giống biệt thự cho lắm bởi nó được thiết kế tinh xảo hơn, như là một tòa đài rộng lớn được cây cối bao phủ, nhìn khung cảnh này đúng là giống trong truyện cổ tích, tòa lâu đài ở giữa rừng xanh!

Nam Tịch Viên lại gần mới quan sát kĩ, màu chủ đạo của tòa lâu đài này là một màu trắng tinh khôi, làm nổi bật lên tòa đài chính là những người mặc áo đen đang canh gác ở bên ngoài. Họ đứng nghiêm chỉnh mỗi người một góc, bố trí từng ngóc ngách xung quanh tòa đài. Nam Tịch Viên không khỏi cảm thán, cảnh tượng này quả thật là đẹp và hào hùng!

Nam Tịch Viên nghi hoặc, cô không biết bên trong đấy là nhân vật đặc biệt thế nào mà xung quanh lại có nhiều thuộc hạ bố trí nghiêm ngặt như vậy. Tuy biết tò mò sẽ giết chết con người nhưng cô vẫn cứ thích tìm hiểu, đúng vậy, cô muốn vào căn biệt thự rộng lớn và xa hoa ấy để xem xét tình hình.

Vào đó để thỏa mãn tính tò mò của bản thân, vào đó cũng là vì muốn trốn bọn người đang đuổi theo cô ở phía sau.

Nam Tịch Viên nhẹ nhàng tiến lại gần và cố không phát ra tiếng động dù là nhỏ nhất để không bị phát giác. Cô nhìn một lượt, phát hiện phía bên kia cửa sổ đang mở và cũng chẳng có người canh gác, thế là cô liền leo tường một cách thuần thục, sau đó dùng tay bám vào thành của cánh cửa sổ. Tuy cửa chỉ hé ra một khe hở nhỏ nhưng nó không làm khó được Nam Tịch Viên, cô chỉ lách người một xíu là đã trót lọt chui vào bên trong.

Yên tĩnh bao trùm.

Đối lập hoàn toàn với bên ngoài, ở đây hiện tại không một bóng người. Bỗng nhiên cô cảm thấy cả cơ thể dâng lên cảm giác lành lạnh, cũng không hiểu sao nhiệt độ lại thấp như vậy nữa.

Nam Tịch Viên nhìn lên trần nhà quan sát, khi đã không thấy camera thì cô mới yên tâm đặt chân tiến vào bên trong. Đi từng bước thật nhẹ nhàng, một chút âm thanh nhỏ nhất từ đôi giày thể thao phát ra cũng không hề có.

Nhìn xuống cánh tay, một chiếc vòng tinh xảo tinh tế ngự trị trên cổ tay, trên chiếc vòng được đính những hạt nhỏ màu trắng tinh khiết, nhưng hiện giờ những hạt màu trắng dần chuyển sang màu tím. Những hạt màu tím đó Nam Tịch Viên gọi là Trân Châu, Trân Châu đã phát sáng?

Vậy là... tiêu rồi!

Cô đã tự chui đầu vào chỗ nguy hiểm.

Nam Tịch Viên nhíu mày, nơi đây lại có bom sao?

Những hạt Trân Châu trên chiếc vòng tay của cô có thể cảm biến được những thứ mang lại nguy hiểm cho con người như bom, thuốc nổ... Khi nó lấp lánh chuyển sang màu tím chứng tỏ là gần nơi chiếc vòng có đặt thuốc nổ, những hạt Trân Châu đó càng sáng chói tức là nơi đây có rất nhiều thuốc nổ.

Nam Tịch Viên quan sát lại kĩ một lần nữa nhưng cũng chẳng phát hiện ra có điểm gì nổi bật hay khác thường, vậy có nghĩa rằng thuốc nổ trong căn biệt thự rộng lớn như một tòa lâu đài này đang bị giấu ở một nơi nào đó kín đáo, có thể có mật thất cũng nên. Thời gian phát nổ của nó còn bao nhiêu nữa thì cũng chỉ có người điều khiển biết được thôi, Nam Tịch Viên không thể ở lại đây, còn ở lại đây một giây một phút nào thì tính mạng của cô sẽ càng nguy hiểm.

Nam Tịch Viên rùng mình, cô không muốn đánh cược mạng sống. Thập tam lục kế, tẩu vi thượng sách, nghĩ là làm, Nam Tịch Viên nhanh chóng bỏ chạy. Cô tìm về nơi lúc nãy mình đã lẻn vào nhưng nhận ra cánh cửa đã bị đóng lại, có lẽ có người vô tình phát hiện ra cửa mở nên đã khóa từ bên ngoài.

Chết tiệt! Từ đầu Nam Tịch Viên không nên vào đây để rồi bây giờ lại rơi vào thế bí. Cô cảm thấy hối hận quá, biết vậy đừng nên tò mò, lần này đúng là tự chuốc họa và thân rồi.

Đã vậy thì phải mạo hiểm thôi, sống hoặc chết là do cô cả. Cô không thể nao núng, giờ khắc này phải thật bình tĩnh, bình tĩnh để tìm ra phương hướng chính xác và thoát khỏi tình cảnh nguy nan này.

Nam Tịch Viên bước đi, cô đi hết hành lang này đến hành lang khác nhưng quả thật không thấy lối ra. Ở đây quá rộng, rộng đến nỗi nhém chút nữa là cô đã đi lạc. Đang đi tự do thì Nam Tịch Viên liền phát hiện ra điểm khác thường, cô nhanh chóng rụt chân lại vì bất ngờ.

Trước mặt cô là đại sảnh rộng lớn, bên trong đại sảnh ấy có một căn phòng kín được làm bằng kính trong suốt chiếm cả hai phần ba của đại sảnh. Nhờ bốn bề của căn phòng kia là kính nên Nam Tịch Viên có thể thấy rõ một nhóm người áo đen bên trong phòng dường như đang bàn bạc một vấn đề gì đó, khuôn mặt ai cũng nghiêm nghị.

Nam Tịch Viên cảm thấy may mắn, nếu như lúc nãy cô không nép mình vào sau bức tường sớm thì có lẽ đã bị phát hiện. Và chắc chắn cái kết chỉ có một, là chết.
Nhấn Mở Bình Luận