Cuối cùng đến tối, Hàn Trọng Viễn vẫn không nỡ xử lí Mạnh Ân. Sau khi cảm thấy cơ thịt của Mạnh Ân có phần căng cứng thì hắn bất giác ngừng lại, đến khi chắc chắn Mạnh Ân đã thích ứng, hắn mới chậm rãi chuyển động.
Quả thật Mạnh Ân có phần không thích ứng được, thậm chí còn hơi khó chịu. Nhưng động tác của Hàn Trọng Viễn dịu dàng quá đỗi, khiến cậu ngỡ tưởng đang ngâm trong nước đường, cảm thấy cả thế giới đều ngọt ngào.
Có thể được Hàn Trọng Viễn đối xử như thế, dù phải chết sớm mấy chục năm thì cậu cũng đồng ý.
Đến khi tất cả kết thúc, Mạnh Ân vẫn nhìn Hàn Trọng Viễn chăm chú, Hàn Trọng Viễn không khỏi có phần mất tự nhiên: “Khụ khụ, em đừng dụ dỗ anh như thế, anh sẽ không chiều em nữa đâu! Nếu em không muốn về già phải chịu khổ! Không, không chỉ không chiều một lần nữa, tiếp theo chúng ta nghỉ hai ngày, em phải chăm sóc cẩn thận một chút.”
Để có thể tiếp xúc thân mật nhất với Mạnh Ân mà lúc mới tiến vào cơ thể của Mạnh Ân, hắn không dùng bao cao su, nhưng giữa chừng sẽ dừng lại đeo bao vào, tránh làm tổn thương Mạnh Ân. Nhưng dẫu vậy, dù gì vẫn là có “dị vật” tiến vào cơ thể của Mạnh Ân. Mạnh Ân sẽ khó chịu biết bao, tất nhiên hắn cũng không thể không kiềm chế.
“Vâng.” Mạnh Ân gật đầu. Cậu không hề thấy mệt, cũng không cảm thấy mình cẩn nghỉ ngơi, nhưng nếu Hàn Trọng Viễn đã nói thế thì cứ nghỉ ngơi đi.
“Đúng rồi, trước khi nghỉ ngơi em còn phải tập thể dục một lúc.” Hàn Trọng Viễn lại ho mấy tiếng, ánh mắt hơi xao động.
“Gập bụng ạ? Làm mấy cái?” Mạnh Ân tò mò hỏi. Tiết Thể Dục của năm ba Trung học chỉ là thùng rỗng kêu to, cậu lại không có thời gian đi tập thể dục, sau này Hàn Trọng Viễn quy định trước khi đi ngủ cậu phải tập mấy động tác thể dục, chính là gập bụng, hít đất, chống đẩy các kiểu.
“Không phải những thứ này, là một loại khác… Em đã nghe nói đến phương pháp dưỡng sinh cải thiện hậu môn chưa?”
Mạnh Ân thành thật lắc đầu.
“Bài thể dục đó có tên là bài tập cải thiện hậu môn, là một cách dưỡng sinh rất tốt, có thể phòng ngừa bệnh trĩ, phòng ngừa chỗ đó bị nhão… Còn có thể cố tinh ích thận[1], làm chậm lão hoá, ngay cả viêm tuyến tiền liệt cũng có ích, nhất định em phải tập hàng ngày.” Hàn Trọng Viễn có vẻ hơi mất tự nhiên nói xong, sau đó thì bắt đầu dạy – hiệu quả của bài thể dục này đã được rất nhiều người kiểm chứng, bệnh tật mà 0 có nguy cơ mắc cũng có thể phòng ngừa giảm bớt, chắc chắn rất phù hợp.
[1] Cố tinh ích thận: Củng cố tinh lực, bổ thận (tráng dương) =)).
Bài tập cải thiện hậu môn chính là điều khiển hậu môn co vào rồi thả lỏng ra, rèn luyện cơ thắt hậu môn, vốn chẳng cần năng khiếu gì cả, rất nhanh Mạnh Ân đã làm được, cũng nhớ kĩ về sau phải kiên trì tập luyện.
Bỗng nhiên Hàn Trọng Viễn nghĩ đến điều gì đó: “Mạnh Ân, em khuỵu gối sấp người xuống, để anh nhìn xem em làm có đúng hay không.” Bây giờ toàn thân Mạnh Ân trần trụi, nếu chỗ đó cứ co ra thụt vào… Đột nhiên Hàn Trọng Viễn cảm thấy hơi nóng.
Mạnh Ân có hơi xấu hổ khi phải làm động tác mà Hàn Trọng Viễn yêu cầu, nhưng cậu vẫn làm, sau đó theo yêu cầu của Hàn Trọng Viễn mà co ra thụt vào…
Còn chưa được mấy lần thì Mạnh Ân đã cảm giác mình bị một cái chăn bọc lại, Hàn Trọng Viễn ôm cậu qua lớp chăn, ghì cậu vào trong lòng.
“Hôm nay đã muộn lắm rồi, mau ngủ đi!” Hàn Trọng Viễn tức giận nói, chắc chắn đầu óc hắn có vấn đề mới đi bảo người ta biểu diễn bài tập cải thiện hậu môn cho hắn xem trong lúc hắn không thể ăn người ta thế này.
Còn nữa, rõ ràng đời trước hắn không hề để tâm đến loại chuyện này, tại sao đời này nửa người dưới lại cứ mất kiểm soát thế cơ chứ? Để che giấu biến đổi của cơ thể mình, Hàn Trọng Viễn trực tiếp tắt đèn nhắm mắt.
“…” Mạnh Ân sửa lại tư thế của mình một chút, cảm thấy có hơi nóng, tuy rằng mở điều hoà, nhưng bị chăn cuốn lại, còn bị người ta ôm nên thật sự rất nóng.
***
Sáng hôm sau, Mạnh Ân lại tập bài thể dục cải thiện hậu môn theo yêu cầu của Hàn Trọng Viễn, sau đó mới đi làm đồ ăn sáng. Sau nữa thì lại theo Hàn Trọng Viễn đến Duyên Mộng.
Hôm qua đã quét dọn rồi nên dĩ nhiên hôm nay không cần phải quét dọn nữa, thế là cậu bắt đầu chuẩn bị cơm trưa từ rất sớm.
“Mạnh Ân, cậu nấu nhiều thức ăn như thế, lát nữa dành ra cho chúng tôi một phần nhé?” Đàm Phi Dược thấy Mạnh Ân nấu cơm thì lập tức nói. Hắn vẫn luôn muốn được nếm thử thức ăn Mạnh Ân làm, hôm qua khi thấy Mạnh Ân làm nhiều như vậy còn tưởng là nhất định sẽ được ăn, không ngờ cuối cùng Hàn Trọng Viễn chỉ cầm một bát cơm nhỏ mà từ từ ăn thức ăn hết sạch sẽ!
“Trọng Viễn bảo không được.” Mạnh Ân hơi áy náy nhìn Đàm Phi Dược, sau đó bắt đầu nấu nướng.
Nộm rau trộn dưa leo, thịt băm rang đậu phụ ớt xanh, cà tím hấp và gà hầm nấm chính là cơm trưa hôm nay.
Vì sợ ăn không hết nên món gà hầm nấm Mạnh Ân chỉ dùng nửa con gà nhỏ, còn nấm hương thì cho rất nhiều. Bấy giờ đã sắp hầm xong, đang toả ra hương thơm nức mũi.
Cà tím hấp là món cuối cùng Mạnh Ân làm. Cà tím rửa sạch cắt thành cỡ ngón tay rồi cho vào nồi hấp chín, lúc đổ ra bát thì thêm ít xì dầu vào trộn lên là ăn được ngay, vừa dễ làm vừa ngon, chỉ là món này nhìn không đẹp mắt lắm – bản thân cà tím hấp chín thì màu sắc đã rất sẫm rồi, trộn với xì dầu xong thì lại càng như đồ cháy khét…
“Hồi trước tôi ăn cà tím hấp thì chỉ rưới xì dầu lên chứ không trộn, có lúc ở bên trong miếng cà còn kẹp thịt, món này… Ngon thật chứ?” Đàm Phi Dược hơi khó hiểu.
“Vậy mới ngon.” Mạnh Ân lúng túng nói.
“Cơ mà nói thế cũng đúng.” Đầu bếp nấu ăn sẽ quan tâm đến mùi vị của món ăn hơn, Mạnh Ân cũng như vậy nhỉ? Đàm Phi Dược đang suy xét hương vị của những món này thì Hàn Trọng Viễn đến.
Để có thể ăn sạch thức ăn, bấy giờ Hàn Trọng Viễn lại ăn không nhiều cơm.
“Buổi tối chúng ta ăn cơm rang nhé, em làm thêm canh cải thìa nữa.” Mạnh Ân hỏi, cơm còn thừa rất nhiều.
“Ừ.” Hàn Trọng Viễn gật đầu.
Lập tức Mạnh Ân bắt đầu nghĩ xem có thể cho thêm gì vào trong cơm rang, mà Hàn Trọng Viễn thì lại nghĩ xem ăn tối xong có thể làm gì. Tuy hôm nay là ngày nghỉ, nhưng để Mạnh Ân dùng tay thì vẫn được đúng không? Chỉ là Mạnh Ân e thẹn quá, không biết có dám dùng tay hay không… Thôi đi, dù sao Mạnh Ân rất nghe lời, thật ra hắn không cần phải lo về việc này.
***
Cuộc sống sau khi thi Đại học xong, cứ như thiên đường với Hàn Trọng Viễn và Mạnh Ân vậy. Chờ có kết quả thi Đại học, xác định Mạnh Ân đỗ Đại học Z khoa thú y, hai người lại càng yên tâm hơn.
Cơ mà tuy họ rất vui, người khác lại chẳng vui chút nào.
Chủ nhiệm lớp Mạnh Ân cảm thấy Mạnh Ân đúng là khiến người ta tức chết. Thành tích thi Đại học của Mạnh Ân rất tốt, hoàn toàn có thể thi đỗ trường Đại học tốt nhất cả nước, thế mà Mạnh Ân lại thi vào Đại học Z! Còn thi vào chuyên ngành chả ai thèm học!
Tại sao thằng bé này cứ một mình một kiểu như thế? Mấy đứa con nhà giàu kiểu này, chả lẽ không phải chọn ngành hot à? Chủ nhiệm không kìm được lại thở dài một hơi, nhưng lực bất tòng tâm, cũng chỉ có thể lặng lẽ nín nhịn.
Vì Mạnh Ân thi được điểm rất cao nhưng lại đi chọn ngành học khiến mình cảm thấy băn khoăn, nên chủ nhiệm cứ buồn bực mãi. Lý Văn thì lại bất cẩn bị phân vào chuyên ngành gã ghét mà thấy buồn bực. Thật tình cờ, hai chuyên ngành này lại thuộc cùng một Đại học.
Tuy Lý Văn sống trong thị trấn nhỏ, bố mẹ cũng rất bình thường, nhưng gã là cháu trai trưởng nhà họ Lý, còn có một người cô luôn gửi tiền cho họ, nên từ nhỏ đã được hưởng nền giáo dục tốt nhất trong thị trấn. Hơn nữa gã rất có dã tâm, tất nhiên thành tích cũng rất tốt.
Lúc Lý Văn học cấp hai trong thị trấn, thành tích đứng hạng nhất hạng nhì, sau đó thi vào Trung học trong thành phố cũng không rớt hạng. Điều này khiến gã có niềm tin thi đỗ Đại học Z, thế là điền nguyện vọng tận mấy chuyên ngành hot của Đại học Z.
Đại học Z vẫn luôn là ngôi trường mà gã mơ ước, suy xét thấy điểm số của mình có thể đỗ được Đại học Z nhưng không đỗ được vào ngành mình muốn học, có thể sẽ khiến mình không được học ở Đại học Z, cuối cùng Lý Văn chọn cách tuỳ theo sự sắp xếp của nhà trường. Sau đó, vì vừa qua được điểm chuẩn của Đại học Z nhưng lại không qua được điểm chuẩn của ngành muốn học mà gã được phân đến học viện nông nghiệp, học ngành thú y.
Thú y! Tuy là tốt nghiệp Đại học Z, có lẽ người học ngành này có thể vào trạm kiểm dịch hoặc làm nghiên cứu có liên quan, cũng không đi làm bác sĩ thú y thật, nhưng đây vốn không phải là mục tiêu của gã!
Lý Văn muốn học một ngành mà mai sau có thể kiếm được nhiều tiền hơn, chứ không phải cái ngành mà tốt nghiệp xong thì cùng lắm chỉ có thể làm một ít nghiên cứu!
“Văn Văn à, thi đỗ Đại học Z, sao con còn không vui?” Lý Thục Vân dè dặt nhìn cháu ngoại nhà mình.
“Cô không hiểu đâu.” Lý Văn cau mày nhìn cô mình một cái, trong mắt mang theo khinh thường.
Hồi bé gã vẫn luôn sùng bái người cô này hết sức, vì trong miệng ông bà nội gã, cô của gã là một người rất có bản lĩnh. Cô lấy một người có tiền, sống trong một thành phố lớn, tháng nào cũng gửi về rất nhiều tiền, thậm chí tiền kia còn nhiều hơn thu nhập của cả bố và mẹ gã cộng lại.
Nhưng sau khi tận mắt gặp được người cô này, gã mới biết mình bị lừa rồi. Người cô mà gã cho là thành đạt kia, thật ra về bản chất không khác gì mẹ của gã. Nếu như gã không đoán nhầm thì chắc hẳn cô của gã bị chú đuổi về quê, tuy mỗi tháng còn có thể nhận một ít tiền, nhưng rõ ràng người chú kia của gã đã không còn cần cô gã nữa.
Lý Thục Vân này, cùng lắm chỉ là một bà vợ bị chồng bỏ mà thôi.
Lý Văn coi thường Lý Thục Vân, gã cảm thấy nếu gã mà là Mạnh Kiến Kim thì nhất định cũng sẽ ngứa mắt với một người phụ nữ nhà quê như thế. Nhưng mỗi tháng số tiền mà Lý Thục Vân được nhận vẫn vượt xa tiền lương của bố gã, vì thế gã cũng không thể đắc tội với Lý Thục Vân được.
“Không phải Đại học Z rất tốt à? Con trai cô ngay cả Trung học cũng không học, nếu nó có thể thi đỗ Đại học Z, thì cô sẽ thắp hương cảm tạ trời đất!” Lý Thục Vân rất ít khi nhắc đến Mạnh Ân, bấy giờ lại không kìm được cảm thán một câu. Con trai của bà ta bị nhà trường đuổi học, cũng không biết bây giờ đang làm gì.
“Em họ không học cấp ba? Có phải đi theo chú làm ăn không?” Nghe Lý Thục Vân nhắc đến người em họ chưa từng gặp mặt, Lý Văn tò mò hỏi.
“Cũng không có gì…” Lý Thục Vân lúng túng cười một tiếng, không muốn nói nữa, dù sao bà ta cũng không thể bảo Lý Văn rằng bây giờ con trai mình đang đi theo một người đàn ông…
“Làm ăn có tiền đồ hơn đi học nhiều.” Lý Văn hít sâu một hơi, Mạnh Kiến Kim đã không cần Lý Thục Vân nữa, thế mà mỗi tháng vẫn có thể cho Lý Thục Vân ba nghìn tệ, ngày lễ ngày tết còn gửi quà, có thể thấy ông ta có tiền biết bao. Người em họ đó của gã đi theo Mạnh Kiến Kim làm ăn, chả phải tương lai sẽ có tiền đồ hơn gã hay sao? Chưa biết chừng khi gã đang cầm tiền lương chết đói trong viện nghiên cứu, thì em họ gã đã xe sang biệt thự vợ hai vợ ba rồi.
Lý Thục Vân cũng đồng ý với lời của Lý Văn, nếu không hồi xưa bà ta cũng chả thèm quan tâm đến thành tích của Mạnh Ân như thế – Mạnh Kiến Kim không đọc bao nhiêu sách, cùng lắm chỉ nhận được mặt chữ mà thôi, không phải đều chả ảnh hưởng đến việc ông ta kiếm tiền hay sao?
Cũng không biết có thể đổi khoa hay không… Lý Văn trừng Lý Thục Vân một cái, xoay người rời đi.
Lý Thục Vân đứng trơ ra, hoàn toàn không hiểu mình chọc tức thằng cháu này lúc nào.
Tuy Lý Thục Vân vẫn bị người nhà họ Lý coi là osin kiêm máy rút tiền, nhưng bản thân bà ta cũng hài lòng với cuộc sống này, vậy nên cũng không khó sống. Nhưng Trình Ninh San thì đã cảm thấy mình không sống nổi nữa rồi.
Tất cả tài sản Mạnh Kiến Kim để lại đều thuộc về Mạnh Ân, bà ta chẳng được đồng nào thì cũng thôi, toàn bộ tiền của moi được từ Mạnh Kiến Kim trong suốt mười mấy năm đi theo ông ta, đều bị bọn cho vay nặng lãi cướp đi hết!
Kể từ sau đó, cuộc sống của Trình Ninh San càng lúc càng khổ…
Bà ta mang hai đứa con về nhà mẹ đẻ, ban đầu bố mẹ anh em bà ta đối xử với bà ta rất tốt, nhưng bà ta không có một đồng, lại chả làm lụng gì cả, hai đứa con còn tiêu tốn bao nhiêu tiền, dần dần những người đó bắt đầu chê trách bà ta. Nhưng dù bà ta có tức đến đâu thì cũng không xả ra được, vì căn bản bà ta chả có bản lĩnh gì.
“Không phải học giỏi lắm à? Sao học giỏi mà lại chỉ thi dự bị[2]? Lại còn chỉ qua được điểm chuẩn của dự bị một tí!” Chị dâu của Trình Ninh San nhìn bà ta một cách chán ghét, “Mấy hôm nay mẹ con cô ăn của tôi dùng của tôi, tôi không nói gì, dựa vào đâu mà con gái cô đi học tôi lại phải trả học phí? Hơn nữa nó còn muốn học dự bị… Đúng là chuyện đùa mà, dù con gái tôi có thi dự bị thì tôi cũng không cho học phí, dựa vào đâu mà tôi phải cho con gái cô học phí hả?”
[2] Gốc là tam bản (三本): Một hình thức đào tạo bậc Đại học ở TQ. Hệ đào tạo này điểm chuẩn thấp hơn chính quy, tiền học phí đắt hơn, lúc ra trường có thể lấy bằng Đại học như bình thường. Mình không biết nên dịch ra thế nào nên để dự bị vậy.
Khuôn mặt Trình Ninh San méo mó, nhưng không đáp lại lời chị dâu mình.
“Trình Ninh San, tôi nói cô nghe, con gái cô đi học thì cũng được thôi, nhưng bảo nó tự đi mà vay tiền học nghề đi, đừng hòng tôi cho nó tiền đi học dự bị!” Chị dâu của Trình Ninh San nói không hề do dự, ngay bản thân con gái của bà ta, hồi trước cũng thi dự bị, nhưng suy xét thấy học phí đắt, con gái bà ta cũng không thích học, nên về sau chỉ vào trường dạy nghề học sư phạm Tiểu học, sau đó đi làm giáo viên Tiểu học.
Là tự con gái bà ta đã chọn như vậy. Thật ra không phải bà không trả nổi học phí dự bị, nhưng con gái bà ta thi đỗ dự bị rồi không đi học mà chỉ học nghề là sự thật, nên tất nhiên dù có cắn chết bà ta cũng không để Mạnh Manh đi học dự bị, còn mượn việc này mà ngày nào cũng gây sự với Trình Ninh San. Tất nhiên, bà ta làm vậy cũng vì biết Mạnh Manh kiêu căng ngạo mạn nhất định phải học chính quy, còn từng nói rằng thà không đi học còn hơn phải đi học nghề.
Bây giờ, bà ta chỉ mong Trình Ninh San trở mặt với mình rồi cút khỏi nhà mình. Khi Trình Ninh San giàu sang bà ta đã không nương nhờ, thì bây giờ Trình Ninh San sa sút cũng đừng hòng dây dưa với bà ta!
Lại một lần nữa Trình Ninh San tan rã trong không vui với chị dâu mình, lại phát hiện ngay cả bố mẹ mình cũng đã bị thuyết phục, không chịu lấy ra dù chỉ một đồng, nhất thời thất vọng khôn nguôi.
Mạnh Manh chả biết làm gì cả, để cho nó sống dựa vào tiền vay hỗ trợ học tập ở đó? Hơn nữa căn bản là nó không muốn đi học nghề!
Trình Ninh San buồn bã về phòng của mình và con gái, nhưng không ngờ rốt cuộc chỉ trông thấy một bức thư Mạnh Manh để lại. Con gái bà ta bỏ nhà đi rồi!