“Thần y, thần y! Xin hãy cứu con của chúng tôi đi!”
Ngay tại lúc này, phía bên ngoài cửa tiệm thuốc đột nhiên có một đôi nam nữ ôm theo một đứa bé trai, cấp tốc chạy về phía ông cụ Đinh, rồi vội vàng hô lên.
Nhất thời, ánh mắt của tất cả những người có mặt ở đây đều đổ dồn về phía cả nhà ba người bọn họ.
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Trần Thanh Hải không khỏi tỏ ra tái nhợt. Đồng thời, Trần Thanh Hải cảm thấy vô cùng tức giận, cấp tốc cháy đến, dự định đem cả nhà ba người này đều đẩy ra bên ngoài.
“Các người muốn làm gì? Biết đây là ai không hả? Thầy của tôi không phải là ai cũng muốn đến xin chữa bệnh đều được. Mấy người nhanh nhanh đi ra ngoài đi, đừng làm phiền thầy tôi nghỉ ngơi.”
Lúc nói chuyện, Trần Thanh Hải còn muốn động tay động chân, để đem gia đình ba người bọn họ xô ngã.
Nhưng mà, lúc này ông cụ Đinh đã đưa tay ra ngăn lại. Sau đó, giọng của ông cụ lộ ra mấy phần hiền hòa, nhìn lấy cả nhà ba người đang quỳ dưới đất.
“Được rồi, để bọn họ đứng lên đi.”
Nghe thế, Trần Thanh Hải tưởng là ông cụ đồng ý với cách xử lý của mình, sắc mặt của hắn liền trở nên hăm hở.
“Nghe gì chưa? Cả nhà mấy người mau đứng lên đi, đừng có làm phiền thầy tôi nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt của hai vợ chồng tức thì lộ ra tái nhợt. Người chồng có chút run rẩy, nhìn về phía ông cụ Đinh nói ra.
“Thần y, xin ông hãy cứu lấy con trai của chúng tôi đi. Con của tôi đã đi khám hết tất cả các bệnh viện, nhưng mà bác sĩ đều nói, đứa nhỏ này cũng không thể sống lâu được nữa. Vợ chồng chúng tôi vất vả lắm mới sinh được một thằng con trai, xin thần y hãy mở lòng thương xót, cứu lấy con trai của chúng tôi.”
Vừa nói, người đàn ông vừa quỳ xuống dập đầu, động tác vô cùng dứt khoát, để cho nền nhà vang lên mấy tiếng binh binh, vô cùng chói tai.
Nhất thời, ông cụ Đinh không khỏi lắc đầu, vội vàng đem cả nhà ba người bọn họ nâng lên. Sau đó, ánh mắt của ông cụ hơi có phần nghiêm khắc, nhìn về phía học trò của mình.
“Thầy đã nói với con bao nhiêu lần rồi? Tất cả người bệnh, đều không phân biệt giàu nghèo. Chỉ cần là chúng ta có thể chữa được, thì nhất định phải tận sức chữa bệnh cho họ, không được quên đi chức trách của một người thầy thuốc, hành y.”
Nghe ông cụ Đinh lên tiếng trách phạt, lúc này thần sắc của Trần Thanh Hải có chút thất kinh, sợ hãi. Ngay sau đó, Trần Thanh Hải không khỏi vội vàng cúi đầu, hướng về phía ông cụ Đinh nói ra.
“Thưa thầy, con đã biết sai rồi. Xin thầy hãy bỏ qua cho con!”
Thấy Trần Thanh Hải bày tỏ thái độ hối hận, ông cụ Đinh lúc này cũng không có tiếp tục lên tiếng trách vẫn. Mà ông cụ bắt đầu quay sang, nhìn lấy người người học trò đang đứng ở phía sau lưng của mình.
“Tử Nguyệt, Thanh Hà! Hai con giúp thầy, đem người bệnh đưa vào buồng trong. Hôm nay, thầy muốn tự mình khám bệnh, bốc thuốc.”
Lời của ông cụ Đinh vừa nói ra, tất cả những người có mặt ở đây đều không khỏi lộ ra dáng vẻ kinh hỉ. Mà hai người học trò của ông cụ cũng có chút giật mình. Chỉ có điều, bọn họ so với Trần Thanh Hải phản ứng phải tốt hơn rất nhiều.
“Vâng, thưa thầy!”
Cả hai đều lễ phép vòng tay đáp lại, sau đó nhanh chóng đi về phía gia đình của đứa bé trai, hướng dẫn cho cha mẹ đứa bé đem nó đặt vào bên trong phòng bệnh.
Nhìn thấy mấy người bọn họ đi vào bên trong, lúc này mọi người ở phía bên ngoài cũng bắt đầu cùng nhau nghị luận ầm ĩ. Chỉ có điều, vì tránh để cho ảnh hưởng đến việc chữa bệnh của ông cụ, âm thanh của bọn họ được đè xuống rất nhỏ.
Đứng ở một bên, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần hiếu kỳ, dùng lấy ánh mắt sinh động nhìn về phía Đinh Tử Hương.
“Anh nhìn cái gì?”
Cảm ứng được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, trên mặt của Đinh Tử Hương có chút khó chịu, quay đầu trừng lại Trần Viễn.
Chỉ có điều, Trần Viễn lúc này cũng không có phản ứng gì đến Đinh Tử Hương. Ngược lại, anh rất nhàn nhã, tự tìm cho mình một chỗ ngồi xuống, đồng thời còn lấy đến một cái khay tra, bắt đầu rót nước thưởng thức một mình.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Đinh Tử Hương càng thêm khó coi. Nhưng nghĩ đến, ông nội là muốn mời Trần Viễn đến để nói chuyện. Thế nên, lúc này Đinh Tử Hương chỉ có thể nén lại lửa giận ở trong lòng, bắt đầu tự mình phụ giúp Trần Thanh Hải, thu xếp cho những người bên ngoài muốn đến đây để khám bệnh.
Cứ như vậy, một buổi khám bệnh kéo dài cho đến giữa trưa mới ngừng lại. Mặc dù bệnh nhân vẫn còn rất đông, nhưng vì có Trần Viễn lưu lại ở bên ngoài, nên ông cụ Đinh quyết định để việc khám bệnh lại cho hai người học trò của mình xử lý.
Nhìn thấy ông cụ từ trong phòng khám đi ra ngoài, lúc này có rất nhiều bệnh nhân đối với ông cụ tỏ lòng thành kính. Thậm chí, có một đôi vợ chồng nhìn bộ dáng ra vẻ cực kỳ giàu có. Hơn nữa, lúc bọn họ đến đây còn có ô tô đưa rước. Sau khi thấy ông cụ đi ra ngoài, hai vợ chồng người này liền tiến tới, thì thầm to nhỏ gì đó với ông cụ. Sau đó, người vợ tự mình lấy ra một tấm phòng bì rất dày, muốn đưa cho ông cụ để tỏ lòng biết ơn.
Thế nhưng, ông cụ lại rất nhã nhặn từ chối, cũng không muốn tự mình cầm lấy tiền của bọn họ. Chỉ có điều, hai vợ chồng này dường như cũng rất cố chấp, cứ liên tục đề nghị ông cụ nhận lấy. Đến cuối cùng, ông cụ đành phải khuyên nhủ, để cho hai vợ chồng bọn họ dùng số tiền này quyên góp vào quỹ từ thiện của địa phương, xem như là đã trả nợ cho ông cụ.
Nghe thế, hai vợ chồng bọn họ cũng chỉ có thể gật đầu đồng ý, đồng thời lần nữa tỏ ra cực kỳ tôn kính, hướng về phía ông cụ cúi đầu thật sâu.
Trong sân, cũng có không ít người bệnh có gia cảnh không được tốt, bọn họ đem theo một chút quà quê, dự định tiến lên để tặng cho ông cụ. Thế nhưng, vừa thấy hai vợ chồng giàu có nọ đưa phòng bì đều bị ông cụ từ chối. Thế nên, mấy người bọn họ cảm thấy vô cùng áy náy, cũng không biết đem mấy món “đồ quê” này của mình để đâu.
Nhưng mà, ngược lại với hai vợ chồng giàu có khi nãy, ông cụ lại không khách khí chút nào, còn đem quà của mấy người bọn họ nhận lấy. Hơn nữa, lúc nhận quà của bọn họ, ông cụ còn rất vui ve, hướng về phía mấy gia đình này nói tiếng cảm ơn. Nhất thời, mấy gia đình đưa quà cho ông cụ đều kích động không thôi, còn liên tục rối rít nói ông cụ là người nhân hậu, con cháu nhất định sẽ được phước phần.
Toàn bộ những chuyện này, đều không thoát khỏi ánh mắt của Trần Viễn. Từ vẻ bề ngoài của ông cụ, cho đến cách thân cận của ông cụ với những ngươi nghèo. Trần Viễn có thể khẳng định, ông cụ không phải là đang đóng kịch để cho anh xem.
Lúc trước, nghe đồn ông cụ Đinh là một vị thần y, vô cùng nổi danh ở trong giới y học cổ truyền. Khi đó, Trần Viễn cũng không cho là đúng. Thậm chí, anh còn hơi có một chút nghi ngờ. Bởi vì, giới y học cổ truyền từ nhiều năm trước đã xuống cấp trầm trọng. Sau khi ngành y học phương tây phát triển, thì rõ ràng y học cổ truyền cũng không được quá coi trọng.
Hơn nữa, bản thân là một người luyện võ, Trần Viễn cũng xác định qua. Trên thế giới này thật sự đã không tồn tại qua bất kỳ một vị thần y nào. Cho dù là trong lịch sử từng xuất hiện qua, thì hầu hết chỉ là những lời đồn thổi mà thôi.
Nhưng hiện tại, suy nghĩ của Trần Viễn đã khác đi rất nhiều. Từ lúc nhìn thấy ông cụ trực tiếp chữa bệnh cho đứa bé trai, cho đến lúc ông cụ tiếp xúc với những bệnh nhân ở xung quanh. Trần Viễn có thể tin tưởng, cho dù ông cụ không phải là thần y thật sự, thì cũng là một danh y đáng giá được mọi người tôn trọng.
“Xin lỗi, vì để cho cậu phải chờ lâu. Cậu không có trách ông lão như tôi đấy chứ?”
Lúc này, ngồi ở trong phòng riêng của mình, ông cụ Đinh cố ý hướng về phía Trần Viễn để nói lời xin lỗi. Nghe được lời này của ông cụ, Trần Viễn không khỏi gấp gáp đứng dậy, sau đó vội vàng xua tay nói ra.
“Cháu không dám, cụ nói như vậy cháu sợ là mình gánh không được!”
“Ha ha ha, người trẻ tuổi như cậu, hiếm có được đến như vậy!”
Ông cụ lúc này cũng nhìn về phía Trần Viễn, gật gù mỉm cười, đưa ra một lời đánh giá. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn có chút gượng cười, cũng chẳng biết phải đáp lại ông cụ thế nào.
May mắn, trong phòng lúc này còn có Đinh Tử Hương. Thế nên, sau khi bị ông cụ làm cho bí thế, Trần Viễn không khỏi xoay qua, nhìn lấy Đinh Tử Hương, nói ra.
“À, phải rồi. Mấy hôm trước cháu gái của cụ có gọi điện đến tìm cháu, nói rằng cụ muốn gặp cháu có việc. Không biết, chuyện này là như thế nào?”
Mặc dù ngoài mặt Trần Viễn tỏ ra cực kỳ bình tĩnh. Nhưng kỳ thật, trong lòng của anh lúc này đang rất chờ mong. Dù sao, chuyện này cũng có liên quan đến bí mật vô cùng quan trọng ở trên người anh.
Đột nhiên nghe Trần Viễn nhắc đến chuyện này, nụ cười trên khuôn mặt của ông cụ bỗng dưng tắt hẳn. Đồng thời, trong ánh mắt của ông cụ còn mang theo mấy phần phẫn nộ xen lẫn với tiếc thương, cùng bất đắc dĩ.
Nhìn thấy biểu hiện của ông cụ như vậy, trong lòng của Trần Viễn không khỏi trầm xuống. Nhưng mà, thái độ của ông cụ cũng chuyển biến vô cùng nhanh chóng. Ngay sau đó, ông cụ liền cười lên một tiếng.
“Ha ha ha, thật sự rất xin lỗi. Vừa rồi trong lòng của lão đang nghĩ đến một ít chuyện không vui, nên tâm trạng không được tốt lắm. Mong cậu thông cảm giúp lão.”
Nghe ông cụ nói như thế, lúc này Trần Viễn cũng chẳng biết phải đáp như thế nào, chỉ có thể cười gượng gật đầu. Mà lúc này, Đinh Tử Hương đứng ở một bên, dường như cũng có chút khó chịu, nói ra.
“Ông nội, chẳng phải hôm nay ông kêu con gọi điện cho anh ta đến đây là để điều tra một việc hay sao?”
Lúc này, nghe cháu gái của mình nhắc nhở, ông cụ mới giống như bừng tỉnh, vội vàng vỗ mạnh lên đầu của mình một cái.
“Thật là, người lớn tuổi rồi, nhiều lúc lại hay bị nhầm lẫn. Xin lỗi cậu nhé, nãy giờ tôi đã quên mất chuyện này.”
Lần này, nhìn biểu hiện của ông cụ cùng với cháu gái của mình, trong lòng Trần Viễn không khỏi nổi lên nghi ngờ. Không phải ông cụ là đang muốn diễn trò để lừa gạt mình đấy chứ?
Nhưng mà, còn không để cho Trần Viễn kịp suy nghĩ lâu. Lúc này, ông cụ đột nhiên từ trong hộc tủ ở bên cạnh chỗ ngồi của mình, lấy ra một chiếc hộp gỗ. Bên trong hộp gỗ đựng lấy một món đồ vật. Mà món đồ vật này, vừa được ông cụ lấy ra, tức thì một cỗ khí tức quen thuộc để cho hình xăm ở trên ngực trái của Trần Viễn không khỏi trở nên sôi động kịch liệt.
“Cái này… cái này…”