Rất nhanh, hai cỗ thi thể bị đốt cháy từ trên không trung rơi xuống dưới đất. Trần Viễn hơi hơi liếc mắt kiểm tra một chút, sau khi không có phát hiện ra đồ vật gì vẻ mặt của anh mới nhăn lại một cái.
Vừa rồi, khối tinh thể màu đen kia xuất hiện ở trong thi thể của Huyết Ma Biên Bức giống như chỉ là một sự ngẫu nhiên. Cho dù hai con Huyết Ma Biên Bức hộ vệ còn lại đều đã bị anh giết chết, lúc này ngoại trừ một chút thịt vụn, bọn chúng cũng không có lưu lại bất kỳ đồ vật gì.
“Trần Viễn, cậu không có sao chứ?!”
Lúc này, nhìn thấy một khối thi thể cuối cùng của Huyết Ma Biên Bức rơi xuống mặt đất, sắc mặt của Triệu Kiến An hơi có chút tái nhợt, vội vàng nhìn về phía Trần Viễn hỏi thăm.
Đứng ở một bên, sắc mặt của Kiều Thanh Phượng cũng mệt mỏi không kém. Nhưng so với Triệu Kiến An, rõ ràng thần sắc của Kiều Thanh Phượng đã dễ nhìn hơn rất nhiều.
“Phù phù, cuối cùng cũng diệt sát hết đám quái vật này, thật sự là mệt chết đi được!”
Đem một đám Huyết Ma Biên Bức cuối cùng giết đi, tất cả binh sĩ lúc này đều lộ ra vẻ mệt mỏi, có người thậm chí còn nhịn không được, ngồi bệt ở dưới mặt đất, trên khuôn mặt mang theo mấy phần uể oải, không chút sức sống.
“Hừ, các cậu đang làm cái gì? Mau đứng lên hết cho tôi, đem mấy cái xác này dọn dẹp cho sạch sẽ, sau đó ai muốn nghỉ ngơi thì nghỉ ngơi. Nếu không, đợi cho đám dị thú phát hiện ra được mùi máu tươi, bọn chúng lại đuổi tới đây thì các cậu xem có còn ngồi đó mà than thở được nữa hay không?!”
Lúc này, nhìn thấy một nhóm binh sĩ ngồi xuống dưới đất, cũng không tiếp tục đem thi thể của Huyết Ma Biên Bức xử lý. Nhất thời, Triệu Kiến An có chút tức giận, vội vàng lớn tiếng la to một trận.
Nghe được tiếng trách mắng của Triệu Kiến An, tất cả binh sĩ đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Mặc dù trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng ai cũng không dám cãi lệnh. Ngược lại, bọn họ đều rất thành thật, vội vội vàng vàng đứng dậy, nhanh chóng đem thi thể của bầy Huyết Ma Biên Bức thu gom, sau đó đào xuống một cái hố sâu, trực tiếp đem thi thể của bọn chúng vứt xuống, rồi dùng đất đá lắp lên.
“Đội trưởng, anh cũng không cần phải tức giận như vậy làm gì. Vừa rồi, nếu như không phải là tôi đem đám Huyết Ma Biên Bức này dẫn dắt tới, mọi người cũng sẽ không có vất vả như thế.”
Lúc này, trên khuôn mặt của Trần Viễn mang theo mấy phần áy náy, vội vàng đi đến trước mặt của Triệu Kiến An và mọi người nói ra. Nghe được lời này, Triệu Kiến An hơi khẽ nhíu mày một cái, nhưng ông ta cũng không có lên tiếng nói gì.
Ngược lại, Kiều Thanh Phượng đứng ở một bên đáp lời: “Trần Viễn, anh cũng không cần phải áy náy như vậy. Tất cả chúng ta đều là do anh cứu mạng, lần này mặc dù chịu tổn thất một số, nhưng so sánh với trước đó vẫn tốt hơn rất nhiều.”
Lời này của Kiều Thanh Phượng cũng không biết là lời nói thật lòng hay khách sáo, nhưng Trần Viễn vẫn cảm thấy không quá thoải mái. Ngược lại, mấy binh sĩ trong tiểu đội của Trần Khâm đi tới, vội vàng hướng về phía Trần Viễn, thấp giọng nói ra.
“Đội trưởng, vừa rồi trong lúc dọn dẹp thi thể, chúng tôi có tìm tới được thứ này.”
Vừa nói, người binh sĩ này vừa đem ra một khối tin thể màu đen, phía trên có lưu chuyển một ít huyết sắc, đưa tới trước mặt của Trần Viễn.
Nhìn thấy khối tinh thể này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng có chút ngạc nhiên. Nhưng ngay sau đó, anh cũng nhanh chóng hồi phục lại như bình thường, mỉm cười nói ra.
“Không tệ lắm, đây rất có thể là tinh hạch ở trong truyền thuyết. Các cậu nếu như muốn cất giữ, có thể tự mình cất giữ. Còn nếu như không muốn, có thể giao nó cho tôi. Đợi khi nào trở về, kiểm tra một chút tư liệu, nếu đây là đồ tốt, tôi nhất định sẽ trả lại cho các cậu.”
Nghe được lời này của Trần Viễn nói ra, người binh sĩ kia liền lắc đầu liên tục đáp lại.
“Đội trưởng, anh đáng nói cái gì vậy chứ? Nếu như đây đúng là đồ vật mà anh muốn tìm, vậy thì anh cứ giữ lại tự mình sử dụng đi. Dù sao, nếu như không có anh bảo vệ, chúng tôi cũng không còn sống đứng đây để nói chuyện với anh.”
Nghe được lời này của đối phương, trong lòng của Trần Viễn không khỏi lộ ra mấy phần áy náy. Sau đó, hơi suy nghĩ một chút, Trần Viến vội vàng đem lấy ba lô của mình tháo xuống. Tiếp theo, anh từ trong ba lô lấy ra một ít trái cây, đưa cho tất cả mọi người, nói ra.
“Đây là một loại linh quả, có tác dụng rất tốt trong việc hồi phục thể lực, cũng như tăng trưởng nội lực của mọi người. Mỗi người một quả, nếu như có thể tận dụng cơ hội lần này tiến giai một chút, các cậu liền có thể thêm mấy phần an toàn, cung tới rời khỏi nơi này.”
Nói xong, Trần Viễn cũng không do dự chút nào, vội vàng đem Thiên Niên Linh Quả phân ra, cho Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng mỗi người một quả. Đây là hai khỏa Thiên Niên Linh Quả đã thành thục, đối với Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng đều có tác dụng rất lớn.
Sau đó, anh lấy lấy thêm mấy khỏa tương tự như vậy, giao cho các thành viên trong đội của mình. Tất nhiên, đây cũng không phải là Trần Viễn ích kỷ, mà thứ đồ vật này càng dùng càng ít. Trần Viễn cũng không tự nhiên cho không mọi người. Hơn nữa, những binh sĩ kia cũng không phải là thuộc cấp của anh, anh càng không có lý do gì làm ra đồ tốt để đưa cho bọn họ.
Đương nhiên, Trần Viễn cũng không tính là keo kiệt. Cho dù những khỏa Thiên Niên Linh Quả kia vẫn còn chưa có thành thục, nhưng giá trị của bọn chúng cũng không phải là đồ vật bình thường có thể so sánh được.
Hầu như tất cả mọi người, sau khi đem linh quả ở trên tay của Trần Viễn phân phát xuống để phục dụng. Ngay lập tức, vẻ mặt của tất cả bọn họ đều hiện lên một vẻ kinh ngạc, mừng rỡ.
Có không ít người, sau khi ăn xong linh quả, cả người đều tuôn tràn ra một cỗ khí thế vô cùng hùng hậu. Có một ít người, thương thế ở trên cơ thể vốn rất nghiêm trọng, lúc này có thể dùng đến mắt thường cũng thấy được vết thương đang tự động hồi phục.
Ngay cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng, lúc này thần sắc cũng hết sức khó tin, nhìn về phía Trần Viễn.
“Đây là?!”
“Không có gì, một ít linh quả tôi vô tình hái được khi đi tuần tra ở gần đây mà thôi. Đội trưởng, Thanh Phượng, hai người mau chóng phục dụng nó đi. Thứ này đối với thực lực của cả hai người đều có đề thăng rất lớn.”
Lần trước bởi vì phục dụng không ít Thiên Niên Linh Nhũ, thế nên sau khi ăn xuống Thiên Niên Linh Quả, cảnh giới của Trần Viễn cũng không có trực tiếp đề thăng. Nhưng nói như thế nào, linh quả đối với Trần Viễn cũng có chỗ tốt không nhỏ.
Hiện tại, cả Triệu Kiến An lẫn Kiều Thanh Phượng đều chưa từng dùng quả các loại đồ vật này. Trần Viễn vô cùng hy vọng, bọn họ có thể trực tiếp tăng cấp. Có như vậy, chuyến đi lần này của anh càng thêm có nhiều trợ giúp.
Chỉ hơi hơi suy nghĩ một chút, lúc này Triệu Kiến An liếc mắt nhìn sang Kiều Thanh Phượng. Sau đó, khi thấy được Kiều Thanh Phượng gật đầu đáp lại, Triệu Kiến An cũng không suy nghĩ gì nữa, trực tiếp đem Thiên Niên Linh Quả cắn xuống.
Ngay sau đó, một cỗ linh khí vô cùng tinh thuần truyền khắp cơ thể, để cho Triệu Kiến An có loại cảm giác thăng thiên, nhất thời lại nhịn không được phát ra một tiếng rên khẽ.
Nghe được tiếng kêu này của Triệu Kiến An, ngồi ở bên cạnh sắc mặt của Kiều Thanh Phượng không khỏi đỏ bừng lên. Mà tất thảy những việc này, Triệu Kiến An cũng không hề hay biết.
Lúc này, Triệu Kiến An chỉ cảm thấy ở bên trong cơ thể của mình đang có biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đợi cho Triệu Kiến An có thể kịp thời phản ứng lại, thì một cỗ khí thế vô cùng mạnh mẽ từ trong cơ thể của ông ta phát tán ra bên ngoài. Đồng thời, toàn bộ băng vải quấn ở trên người của Triệu Kiến An cũng bị kình khí chấn cho vỡ tung.
“Ha ha ha, cuối cùng thì cũng có thể đột phá rồi! Ha ha ha!”
Cảm nhận được khí thế trên người tăng mạnh, lúc này Triệu Kiến An có chút kích động, không thể nào nhịn được lớn tiếng cười to một trận.
Mà Kiều Thanh Phượng thì đứng ở một bên trợn to mắt, há hốc mồm ra. Kỳ thật, Triệu Kiến An đã kẹt lại ở cảnh giới tông sư hậu kỳ rất nhiều năm. Lúc này, vừa vặn dùng đến Thiên Niên Linh Quả, để cho cảnh giới của ông ta buông lỏng, trực tiếp tiến giai đến tông sư đỉnh phong. Chỉ cần cho thêm Triệu Kiến An một chút thời gian, ông ta nhất định có thể tiến bước vào cảnh giới đại tông sư.
“Đội trưởng, xin chúc mừng anh!”
Lúc này, Trần Viễn cũng đi tới, nhìn về phía Triệu Kiến An mỉm cười nói ra. Nghe được lời này của Trần Viễn, nụ cười trên mặt của Triệu Kiến An mới ngưng lại. Triệu Kiến An dùng lấy một loại ánh mắt có phần phức tạp, nhìn về phía Trần Viễn, mỉm cười nói ra.
“Trần Viễn, lần này cần phải cảm ơn cậu rất nhiều. Nếu không có cậu, tôi sợ rằng đã chết ở trong tay của dị thú. Hơn nữa, cảnh giới của tôi lâu rồi không có cách nào đột phá. Hiện tại, nhờ có linh quả của cậu, tôi mới có thể tiến thêm một bước. Nói đúng ra, là tôi nên cảm ơn cậu mới đúng.”
Lời này của Triệu Kiến An là lời nói thật lòng, cũng không phải bất kỳ ai đều giống như Trần Viễn, một đường đi thẳng không chút quanh co. Những người khác đều giống như là Triệu Kiến An, có người kẹt tại một cảnh giới nào đó đến cả chục năm. Thế nên, lần này có thể đột phá một cảnh giới nhỏ, cho dù chưa có bước vào cảnh giới đại tông sư, nhưng trong lòng của Triệu Kiến An vẫn vô cùng kích động, đối với Trần Viễn cũng cực kỳ biết ơn.
“Không có việc gì. Kỳ thật, tôi còn muốn nhờ anh một việc. Nếu như anh đã khôi phục thương thế, còn tiến vào một cái cảnh giới nhỏ. Vậy thì, chúng ta có thể làm chút chuyện được rồi!”
Vừa nói, trong ánh mắt của Trần Viễn vừa lóe lên từng trận tinh quang. Lần này, Triệu Kiến An không có nói thêm lời nào, vô cùng kiên định gật đầu một cái.
Ngay sau đó, Trần Viễn liền để cho tất cả binh sĩ thu dọn đồ đạc, còn anh thì cùng với Triệu Kiến An vội vàng lên đường, chạy ngược trở lại vị trí mà anh vừa mới chạy trốn.