Ầm!
Ầm!
Bước chân của Trần Viễn vừa mới cùng với Triệu Kiến An chạy đến vị trí của Giao Long. Lúc này, mặt đất dưới chân của hai người bọn họ đột nhiên vang lên một trận chấn động vô cùng kịch liệt. Ngay sau đó, bên tai của cả hai người đều vang lên một tiếng thú rống hết sức thê lương.
Nhất thời, ánh mắt của Triệu Kiến An không khỏi quay sang nhìn về phía Trần Viễn, giống như đang hỏi là có chuyện gì xảy ra. Lúc này, Trần Viễ cũng chỉ có thể lắc đầu đáp lại.
“Tôi cũng không biết. Đội trưởng, anh hãy cẩn thận một chút, để tôi đi ở phía trước dò đường.”
Vừa rồi, trong lúc bị bầy Huyết Ma Biên Bức truy đuổi, Trần Viễn cũng không rõ ràng tình huống của Giao Long cụ thể như thế nào. Nhưng từ tình huống hiện tại, xem chừng Giao Long cũng không có được kết quả tốt đẹp gì. Tất nhiên, Trần Viễn cũng khẳng định, Giao Long thật sự vẫn còn chưa chết. Nếu không, nó cũng không có rống thảm như vậy.
Tuy nhiên, Trần Viễn cũng không có điều gì khẳng định chắc chắn, thế nên anh cũng vô cùng cẩn thận, cùng với Triệu Kiến An ẩn nấp, chậm rãi đi về phía Thiên Niên Quả Thụ.
Lúc này, mặt đất xung quanh xuất hiện rất nhiều hô sâu. Thậm chí, có nơi còn xuất hiện một vài dấu chân hết sức khổng lồ. Không cần nghĩ cũng có thể đoán ra được, đây nhất định chính là vết tích mà Giao Long lưu lại trong lúc chiến đấu với Huyết Ma Biên Bức Vương. Chỉ có điều, hiện tại chiến đấu đã ngừng lại, ngoại trừ một chút thi thể lưu lại ở trên mặt đất. Lúc này, Trần Viễn cũng không phát hiện ra bất kỳ dấu hiệu khác thường nào. Cho dù là bản thể của Giao Long, lúc này cũng biến mất không thấy.
Tức thì, lông mày của Trần Viễn không khỏi nhíu chặt lại. Anh không cho rằng, chỉ dựa vào một đám Huyết Ma Biên Bức liền có thể diệt sát được Giao Long. Hơn nữa, cho dù Giao Long bị giết chết, vậy thì thi thể của nó đang ở đầu?
Cái ý nghĩ này vừa mới nảy sinh ở trong đầu của Trần Viễn, đột nhiên một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm truyền đến. Ngay sau đó, Trần Viễn không khỏi hốt hoảng kêu lên.
“Đội trưởng, cẩn thận!”
Lúc này, không biết từ nơi nào một cái móng vuốt khổng lồ lại bỗng dưng đập xuống, hướng về phía vị trí của Trần Viễn và Triệu Kiến An đánh qua.
Ầm!
Thân hình của Trần Viễn cấp tốc hướng về phía Triệu Kiến An lao đến, đem Triệu Kiến An đẩy ngã ở trên mặt đất. Ngay sau đó, vuốt rồng khổng lồ cũng vừa vặn đập đến, tạo thành một cái hố sâu rộng đến cả chục mét.
“Khụ khụ…”
Từ trong bụi đất chui ra, Triệu Kiến An không khỏi khó chịu, ho khan một trận. Mà sắc mặt của Trần Viễn cũng biến thành bộ dáng vô cùng khó coi, nhìn về phía một chỗ rừng cây ở gần đó.
“Lão Long, đánh lén người khác như vậy cũng không phải là quân tử. Nếu ngươi có bản lĩnh, thì hãy mau ra đây cùng ta đánh nhau ba trăm hiệp!”
Nghe được lời này từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, sắc mặt của Triệu Kiến An không khỏi lộ ra mấy phần hoang mang. Mà ở bên trong rừng cây, lúc này thân hình của Giao Long hơi chậm chạp bò ra ngoài. Trong ánh mắt của nó mang theo vô tận lửa giận, trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn.
Nếu như ánh mắt thật sự có thể giết chết được người, nó cũng hy vọng giết chết Trần Viễn vài trăm lần.
“Nhân loại, ta không phải là quân tử, cũng không có thời gian nhàm chán nói chuyện nhảm nhỉ với ngươi. Ngươi cùng với người của ngươi hãy nhanh cút ra khỏi đây. Nếu không, ta sẽ đem các ngươi biến thành thức ăn!”
Lần đầu nhìn thấy một con Giao Long có thể nói ra tiếng người, thần sắc của Triệu Kiến An có thể nói là cực kỳ kinh ngạc. Đồng thời, trong lòng của ông ta cũng vô cùng khiếp sợ. Bởi vì, con Giao Long này quả thật là quá kinh khủng rồi đi?
Từ trên cơ thể của nó, Triệu Kiến An có thể cảm nhận được một loại áp bách, khó có thể kiềm chế được.
Thế nhưng, thần sắc của Trần Viễn thì lại hết sức bình tĩnh. Hơn nữa, ánh mắt của anh khẽ quét nhìn về phía thân thể của Giao Long. Lúc này, trên người của nó có thêm rất nhiều vết thương. Thậm chí, có một ít chỗ da thịt đã cạo sạch, loài hẳn ra ngoài xương trắng.
Thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn về phía cơ thể của mình, trong lòng của Giao Long không khỏi khẽ run lên một cái. Nhưng nó rất nhanh liền lộ ra dáng vẻ từ giật, từ trong lỗ mũi phát ra từng trận âm thanh hừ hừ.
“Nhân loại, sự nhẫn nại của ta là có giới hạn. Nếu ngươi còn chưa chịu dẫn người rời đi, vậy thì…”
Lời nói của nó còn chưa có nói hết, lúc này thân ảnh của Trần Viễn bỗng dưng biến mất. Ngay sau đó, một cái hắc ảnh đột nhiên xông thẳng ra ngoài, hướng về phía đỉnh đầu của Trần Viễn phủ xuống.
Ầm!
Trần Viễn ở dưới mặt đất lăn lộn mấy vòng. Sau đó, ánh mắt của anh vô cùng hoảng sợ khi phát hiện thân hình của Huyết Ma Biên Bức Vương đang phiêu phù ở trên không trung, cách vị trí mà anh vừa đứng không đến nửa mét.
Éc éc…
Từ trong ánh mắt của Huyết Ma Biên Bức Vương, bất ngờ bắn ra một tia huyết quang, đâm thẳng về phía vị trí mà Trần Viễn vừa mới ngã xuống.
Xèo…
Mặt đất bị huyết quang bắn trúng, ngay lập tức cỏ cây bốn phía xung quanh liền bị héo úa, ngay cả mặt đất cũng bắt đầu có dấu hiệu hòa tan.
Thấy được một màn này, thần sắc của Triệu Kiến An trở nên cực kỳ chấn kinh. Mà từ trong đáy mắt của Trần Viễn cũng phát ra một chút kiêng kỵ. Anh thật sự không có nghĩ đến, Giao Long vậy mà cùng với Huyết Ma Biên Bức Vương liên thủ với nhau, trực tiếp hướng về phía anh công kích.
“Hừ, nhân loại, đây là cái giả mà ngươi dám lừa gạt ta. Hôm nay, tay muốn đem xương cốt của ngươi nghiền thành tro bụi.”
Từ trong miệng của Giao Long phát ra một trận hừ lạnh, thân hình của nó lúc này cũng bắt đầu chuyển động, hướng về phía vị trí của Kiều Thanh Phượng và hai nhóm binh sĩ ẩn nấp ở gần đó xông tới.
Thấy được một màn này, đáy mắt của Trần Viễn không khỏi lạnh xuống. Thân hình ảnh lập tức chớp động, hướng về phía đỉnh đầu của Giao Long, phát ra một đoàn ngọn lửa, hóa thành Hỏa Phượng đập xuống.
Ầm!
Tốc độ công kích lúc này của Trần Viễn cực nhanh, Giao Long cho dù phản ứng không chậm, nhưng nó lúc này đã không kịp tránh né, chỉ có thể trực tiếp dùng lấy thân thể của mình mạnh mẽ đón đỡ.
Nhưng mà, bên trong ngọn lửa lúc này ẩn chứa một loại năng lượng hết sức đặc thù. Cho dù Giao Long là loại sinh vật có lực phòng ngự rất mạnh. Thế nhưng, đấy là phòng ngự ở bên ngoài thân thể của nó. Lúc này, hư ảnh Phượng Hoàng từ trong ngọn lửa phóng ra, đột nhiên phát ra một tiếng phượng gáy.
Ngay sau đó, Giao Long cảm giác như là linh hồn của mình đang bị vô số ngọn lửa thiêu đốt, để cho thần trí của nó trở nên cực kỳ hoảng sợ, vội vàng hét thảm một tiếng.
“Hống! Nhân loại, đây là lửa gì? Làm sao lại có thể tổn thương được thần hồn của ta?!”
Tất nhiên, lúc này Trần Viễn cũng không có thời gian để nói nhảm với Giao Long. Thân hình của anh sau khi phóng ra một đoàn công kích về phía Giao Long. Lúc này, anh vội quay người trở lại, đem Huyết Ma Biên Bức Vương đập nện xuống dưới mặt đất.
Ngay sau đó, Triệu Kiến An cũng vội vàng chạy tới, liên tục dùng lấy nắm đấm đập nện lên trên người của nó. Hai người lúc này phối hợp cực kỳ ăn ý, Huyết Ma Biên Bức Vương ban đầu cũng không nghĩ đến, nó vậy mà bị hai tên nhân loại nhỏ yếu trước mặt đánh chết.
Đương nhiên, nếu như trước đó nó không phải cùng với Giao Long chiến đấu để cho tiêu hao quá lớn. Lúc này, nó cũng sẽ không bị Trần Viễn đánh chết dễ dàng như vậy.
Mà lúc này, Giao Long nhìn thấy hai tên nhân loại trước mắt rất nhanh liền đem Huyết Ma Biên Bức Vương giết chết, lúc này thân thể của nó không khỏi run rẩy một cái.
Ngay sau đó, từ trong đỉnh đầu của nó vậy mà phóng ra một đoàn hắc ảnh. Đoàn hắc ảnh này vừa xuất hiện, giống như vô cùng sợ hãi, vội vàng hướng về phía một chỗ phương hướng ở sâu bên trong rừng cây trốn đi.
Cho đến lúc này, Trần Viễn mới có thể nhìn ra được, Giao Long trước đó vậy mà lại bị Huyết Ma Biên Bức Vương giết chết. Hơn nữa, tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức còn lợi dụng cơ thể của Giao Long, ẩn trốn ở trong đỉnh đầu của nó. Mà con Huyết Ma Biên Bức Vương vừa rồi bị hai người bọn họ giết chết, thực chất chỉ là một cái xác chết không hồn. Nếu không, Trần Viễn cùng với Triệu Kiến An cũng không có cách nào diệt sát nó dễ dàng như vậy.
Thế nhưng, điều này càng để cho Trần Viễn thêm quyết tâm, nhất định phải đem tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương diệt sát. Nếu không, anh cũng không biết khi nào bên cạnh của mình lại có một cái khôi lỗi, bị tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương phụ thể, sau đó điều khiển đánh lén.
Chính vì thế, ngay khi thấy được tinh hồn của Huyết Ma Biên Bức Vương chạy trốn, Trần Viễn không chút nghĩ ngợi liền vội vàng đuổi theo.
Mà lúc này, thần sắc của Triệu Kiến An có chút kinh nghi bất định, hết nhìn về phía thi thể của Giao Long, lại nhìn đến cái xác chết của Huyết Ma Biên Bức Vương. Cũng không biết là trong đầu ông ta đang suy nghĩ đến thứ gì. Nhưng lúc này, mấy người Kiều Thanh Phượng cũng đã vội vàng chạy tới.
“Đội trưởng, Trần Viễn đâu rồi? Vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra?!”
Mặc dù nhóm người của Kiều Thanh Phượng ẩn nấp ở cách nơi này rất xa. Nhưng động tĩnh vừa rồi quả thật là rất lớn, cho dù bọn họ không biết chuyện gì xảy ra, cũng phải vội vàng chạy đến để nghĩ cách cứu viện.
Thế nhưng, khi chạy đến nơi ngoài thấy một cái thi thể khổng lồ của Giao Long, cùng với một cái xác chết Huyết Ma Biên Bức có chút lớn hơn bình thường, cũng không phát hiện Trần Viễn ở đây, tất nhiên là đám bọn họ đều vô cùng lo lắng, vội vàng lên tiếng hỏi thăm.
“Cậu ta chạy đuổi theo dị thú rồi. Mọi người tạm thời lưu lại ở chỗ này đi, để tôi đi đuổi theo xem như thế nào?”
Nói xong lời này, Triệu Kiến An vội vàng đứng dậy, sau đó ông ta dự định chạy đuổi theo phương hướng và Trần Viễn vừa mới rời đi.
“Không cần phải đuổi theo nữa, tôi đã trở về rồi!”
Lúc này, từ phía bên trong rừng cây, Trần Viễn chậm rãi bước đi ra ngoài. Chỉ có điều, nhìn thần sắc của anh lại có chút không được vui.
“Thế nào? Cậu có bắt được nó hay không?”
Nhìn thấy Trần Viễn trở về, ánh mắt của Triệu Kiến An lộ ra mấy phần phức tạp, vội vàng dừng lại để hoi thăm.
“Không có, tôi đã để nó chạy thoát!”
Sau khi nói ra lời này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt nhìn về phía thi thể của Giao Long. Sau đó, anh hơi thở dài một tiếng.
“Được rồi, mọi người lập tức rời khỏi nơi này. Ngày mai, chúng ta sẽ tiếp tục lên đường, đi về phía di tích.”
Nói xong lời này, Trần Viễn rất nhanh liền rời đi, để đám người Triệu Kiến An và Kiều Thanh Phượng không khỏi hai mắt nhìn nhau. Nhưng ngay sau đó, mấy người bọn họ cũng vội vàng đuổi theo phía sau. Lúc này, ai cũng không dám lưu lại ở nơi quỷ quái như thế này.