Có thể người ở bên ngoài còn không mấy ai biết đến Liên Hoa Cung, nhưng Cao Hùng thân là quản lý của khách sạn Tân Thành, đối với vị cung chủ của Liên Hoa Cung này lại đặc biệt biết đến vô cùng rõ ràng.
Chính vì thế, vừa nghe được danh xưng của thanh niên đứng ở trước mặt, trong lòng của ông ta không khỏi bị dọa cho một trận sợ đến hết hồn. Cuối cùng, ông ta mới kịp phản ứng lại, vội vàng tiến lên phía trước, nịnh nọt nói ra.
“Triệu… Triệu công tử, thành thật xin lỗi. Là tôi ánh mắt vụng về, không thấy được núi thái sơn. Nếu như công tư đã vội như vậy, vậy thì xin mời ngài cứ tự tiện đi trước. Chuyện ở nơi này để tôi tự mình thu xếp là được rồi.”
Nói xong, Cao Hùng còn cố ý nheo nheo mắt ra hiệu cho mấy vệ sĩ đứng ở xung quanh. Bọn họ rất nhanh liền hiểu ý, vội vội vàng vàng đem thang máy dọn dẹp ra một con đường trống, để cho Triệu Chí Kính và thiếu nữ bên cạnh thong dong bước vào bên trong.
Thấy được cảnh này, không ít khách nhân ở đây lộ ra mấy phần bất mãn. Nhưng nghĩ đến Cao Hùng vậy mà đối với đối phương khách khí như vậy, tất nhiên bọn họ cũng không phải người ngu, cũng nhìn ra được một nam một nữ trước mặt không phải là hạng người dễ trêu. Thế nên, bọn họ cũng thuận theo tự nhiên, tự mình dạt ra một bên, nhường cho đối phương đi vào thang máy.
Chỉ có điều, lúc này thần sắc của Đinh Tử Hương lại cảm thấy cực kỳ bi phẫn. Nói như thế nào, từ nhỏ đến lớn cô còn chưa từng ăn qua thua thiệt lớn như vậy. Hơn nữa, rõ ràng vừa rồi là đối phương làm sao. Hiện tại, cô làm thế nào có thể dễ dàng để cho bọn họ bỏ đi như vậy.
Ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu, Đinh Tử Hương lúc này đã không thể nào nhẫn nhịn được nữa, dự định tiếp tục tiến lên phía trước, chất vấn hai người Triệu Chí Kính một phen.
Thế nhưng, lúc này thân hình của Cao Hùng lại đột nhiên chắn ngang, đi đến trước mặt của Đinh Tử Hương, tự mình thấp giọng nói ra.
“Đinh tiểu thư, chuyện lần này hay là tiểu thư nể mặt tôi, không cần phải so đo nữa đi. Nếu như tiểu thư cảm thấy không hài lòng, tôi có thể thay mặt ông chủ, đền bù cho tiểu thư một chút bồi thường. Tiểu thư thấy như thế nào?”
Theo như suy nghĩ của Cao Hùng, thì lời đề nghị này của mình đã rất nể tình. Dù sao, mặc dù nhà họ Đinh có danh tiếng không nhỏ, nhưng muốn so sánh với ông chủ đứng ở phía sau buổi đấu giá hôm nay còn chẳng đáng là gì, chứ đừng nói đến truyền nhân của Liên Hoa Cung, đây là một thế lực mà ngay cả ông chủ của ông ta cũng không muốn trêu chọc vào.
Thế nhưng, lời này của Cao Hùng vừa mới nói ra, sắc mặt của Đinh Tử Hương tức thì liền trở nên tối sầm lại. Đồng thời, ánh mắt của cô không khỏi lộ ra vô tận phẫn nộ.
“Hừ, các người cho rằng chỉ bằng một chút bồi thường liền có thể giải quyết được chuyện này sao? Nếu như các ông không để cho hai người bọn họ đứng đây xin lỗi tôi, thì tôi sẽ tự mình bắt bọn họ quay trở lại xin lỗi!”
Nói xong lời này, thân hình của Đinh Tử Hương thoắt cái đã lao đến chỗ thang máy, dự định đem đường đi của hai người Triệu Chí Kính ngăn cản lại.
Kỳ thật, bình thường Đinh Tử Hương cũng sẽ không có lỗ mãng như vậy. Nhưng khoảng thời gian gần đây, kể từ khi ông ngoại của cô đột nhiên trúng độc ngã xuống hôn mê, cả gia đình cô đều gặp không ít tai ương. Nhất là tiệm thuốc của nhà họ Đinh, mấy tháng gần đây liên tục gặp phải rắc rối, để cho Đinh Tử Hương cảm thấy vô cùng khó chịu.
Lúc này, chứng kiến người khác ở ngay trước mặt nhiều người như vậy không thèm nể mặt mũi của mình. Hơn nữa, đối phương còn lộ ra mấy phần khinh bỉ, càng để cho trong lòng của Đinh Tử Hương cảm thấy phẫn uất, khó nhịn.
Chính vì thế, mặc dù đã được Cao Hùng khuyên ngăn, nhưng Đinh Tử Hương vẫn muốn đem chuyện này giải quyết cho triệt để, cũng không thể để cho bất kỳ ai có quyền tùy tiện khinh bỉ đến mình.
Tất nhiên, chính bản thân của Đinh Tử Hương cũng không hề biết qua Liên Hoa Cung. Nếu như thật sự hiểu rõ tính cách của vị cung chủ Liên Hoa Cung đương nhiệm, sợ rằng Đinh Tử Hương dù bị ăn thiệt thòi cũng không dám làm ra hành động lỗ mãng như vậy.
Thế nên, ngay lúc này thân hình của Đinh Tử Hương vừa mới chớp nhoáng một cái đã lao tới trước mặt của Triệu Chí Kính và thiếu nữ bên cạnh. Ngay sau đó, bàn tay của cô lập tức vươn ra, hướng về phía bả vai của thiếu nữ kia nắm đến.
Mặc dù thực lực của Đinh Tử Hương ở trước mặt của Trần Viễn thật sự là chẳng ra gì, nhưng so với thiếu nữ đối diện rõ ràng phải mạnh hơn rất nhiều. Chính vì thế, vừa nhìn thấy được bàn tay của Đinh Tử Hương đập đến, thần sắc của thiếu nữ không khỏi lộ ra mấy phần hoảng hốt. Đồng thời, trong lòng có chút tức giận, muốn lớn tiếng hô lên.
Nhưng ngay vào lúc này, đột nhiên cơ thể của thiếu nữ cảm giác có chút cứng đờ, làm sao cũng không thể nào động đậy được. Mà Triệu Chí Kính vừa muốn đưa tay ra đón đỡ thay cho đồng môn của mình, thế nhưng cổ tay của hắn bỗng dưng đau nhức, để cho hắn có chút nhịn không được, vội vàng đem bàn tay của mình rụt về.
Bang!
Một cái tát vang dội vỗ đến, để cho da mặt của thiếu nữ không khỏi trở nên đỏ bừng lên. Mà lúc này, ánh mắt của Đinh Tử Hương cũng hơi có mấy phần ngơ ngác. Kỳ thật, bản ý của cô chỉ là muốn nắm lại bả vai của đối phương một chút. Nhưng cô làm thế nào cũng không nghĩ đến, đối phương vậy mà tự động đưa mặt giáng đến, để cho cô cũng không có cách nào kịp thời thu tay.
Trong lúc nhất thời, ánh mắt của Đinh Tử Hương không khỏi nhìn về phía thiếu nữ trước mặt với một vẻ vô cùng kỳ quái.
“Ầy, không phải là con nhóc này muốn ăn vạ mình rồi chứ?”
Vừa nghĩ đến chỗ này, thần sắc của Đinh Tử Hương càng thêm chán ghét, liếc mắt trừng lấy đối phương một trận.
Mà lúc này, qua một hồi lâu sững sờ không biết chuyện gì xảy ra, cuối cùng thiếu nữ trước mặt cũng kịp phản ứng lại. Ngay sau đó, ánh mắt của cô liền trở nên bóc lửa, vẻ mặt vô cùng giận dữ nhìn về phía Đinh Tử Hương đang một bộ vô cùng ghét bỏ đem bàn tay của mình phủi phùi trên quần áo.
“Ngươi… ngươi vậy mà dám đánh ta? Ta… ta liều mạng với nhà người.”
Vừa nói, thiếu nữ vừa trở nên vô cùng hung ác, dự định nhào về phía Đinh Tử Hương để ăn thua đủ. Nhưng không biết vì sao, vừa mới bước ra được một bước, chân của đối phương bỗng dưng bước hụt, sau đó ngã nhào xuống đất, quỳ ở trước mặt của Đinh Tử Hương, phần đầu còn nện xuống dưới thềm xi măng vang lên một tiếng “bang” rõ to.
“Ầy, cô cũng không cần phải gấp như vậy đâu? Tôi còn chưa muốn bị người ta cúng bái!”
Không biết vì sao, nhìn thấy bộ dáng của đối phương lúc này trong lòng của Đinh Tử Hương lại có chút nhịn không được, chỉ muốn cười to một tiếng. Nhưng nghĩ đến mấy lời dặn dò trước đây của ông ngoại, cô chỉ có thể cố nén lại, vẻ mặt hiện lên mấy phần quái dị nói ra.
Mà lúc này, tất cả những người đứng ở xung quanh đều không khỏi trợn trừng, đem hai tròng mắt không ngừng mở to. Vừa rồi, bọn họ còn đang chờ đợi một trận tuyệt mỹ kịch chiến đâu? Làm như thế nào chưa đánh đã hướng về phía đối phương dập đầu rồi?
“Cái này… cái này…”
Trong lòng thiếu nữ lúc này thật sự là muốn sụp đồ. Vừa rồi, trong lúc bất ngờ bị đối phương đánh cho một cái bạt tai cũng tôi đi. Hiện tại, vậy thì hay rồi, còn mới mở miệng nói ra mấy lời hung ác, ngay sau đó liền té sấp ở trước mặt của người ta, chuyện như thế này thật sự là quá mất mặt. Nếu như trở về để cho đám sư tỷ sư muội đó đều biết được việc này, vậy thì mình phải làm thế nào bây giờ?
Trong lòng thiếu nữ tâm tư không ngừng xoay chuyển phức tạp, mà Triệu Chí Kính đứng ở một bên, lúc này thần sắc bỗng chốc biến đến cực kỳ lạnh lẽo. Ánh mắt của hắn vội vàng quét qua xung quanh, sau đó thấp giọng nói ra.
“Là ai? Là kẻ nào dám ám toán sư muội của ta, mau đứng ra đi!”
Lời này của hắn vừa mới nói ra, lúc này mọi người mới chợt giật mình ngộ ra. Chỉ là, ánh mắt của bọn họ cũng rất hiếu kỳ, rốt cuộc là vị cao nhân nào ra tay, vậy mà không chút tiếng động đem hai kẻ ngang ngược này quy phục?
Tất nhiên, bọn họ đối với hai người Triệu Chí Kính cũng không mấy thiện cảm, thậm chí là còn có mấy phần hứng thú, cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ có điều, lúc này dù Triệu Chí Kinh có hô lên khản cô, thì vị “anh hùng” vừa rồi cũng không nguyện ý đứng ra nói chuyện. Ngược lại, thiếu nữ vừa nghe sư huynh của mình nhắc đến, là có kẻ cố tình đánh lén, để cho bản thân mất mặt như vậy. Tức thì, vẻ mặt của thiếu nữ không khỏi biến thành vô cùng độc ác, hừ lạnh nhìn về phía Đinh Tử Hương nói ra.
“Hừ, nếu như có kẻ dám ở sau lưng sư huynh của ta giở trò quỷ. Vậy thì, hôm nay ta thay sư huynh giáo huấn con tiện tì nha người!”
Vừa mới mở miệng liền mắng mình là tiện tị, Đinh Tử Hương làm sao có thể nhịn được. Lúc này, Đinh Tử Hương cũng làm ra một bộ hung ác, nói ra.
“Hừ, chỉ bằng vào con nhóc con như mi, cũng nghĩ muốn thu phục được ta sao? Thật sự chính là trò đùa! Hôm nay, để bản tiểu thư cho mọi người đều nhìn thấy, cái đám thiếu giáo dưỡng như Liên Hoa Cung các người nên được dạy dỗ như thế nào cho phải?!”
Nói xong, Đinh Tử Hương cũng không lề mề, trực tiếp xông tới, lại lần nữa vung tay lên, muốn cho đối phương biết thế nào là lễ độ.
Mà thiếu nữ lúc này cũng vô cùng cẩn thận, chuẩn bị bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu. Mặc dù thực lực của hai bên đều không có chênh lệch gì bao nhiêu. Thế nhưng, không biết vì nguyên nhân nào đó, mỗi lần thiếu nữ chuẩn bị đón đỡ công kích của Đinh Tử Hương, luôn luôn có loại cảm giác bị thứ gì đó ngăn chặn lại, thế nên lúc nào cũng phản ứng chậm hơn một nhịp.
Chính vì thế, không đến được vài phút, trên mặt của thiếu nữ lúc này đã xuất hiện mấy cái dấu tay đỏ ửng.
Mà lúc này, sắc mặt của Triệu Chí Kính cũng trở nên cực kỳ khó coi. Rõ ràng, vừa rồi hắn đã lưu ý rất kỹ, vậy mà không có cách nào phát hiện ra được đối phương có người đánh lén. Điều này để cho Triệu Chí Kính không khỏi hoài nghi, có phải sư muội của mình thường ngày quá mức lười biếng, thế nên mới không đánh lại một đứa nhà quê hay không?
Ý nghĩ này vừa mới nảy sinh, liền để cho thần sắc của Triệu Chí Kính trở nên khó chịu, liếc mắt nhìn lấy sư muội của mình một cái. Mà đến lúc này, thiếu nữ vẫn còn chưa hề hay biết, mình từ đâu đến cuối bày ra một trận khổ nhục kế, để cho sư huynh tìm ra “hung thủ” sau lưng, hiện tại đã thành một kẻ lười biếng, không có một chút tiền đồ.