“Này, anh đi gấp như vậy làm gì? Chúng ta còn chưa có mua xong đồ chị tôi cần, bây giờ tôi đi trở về phải biết ăn nói với chị ấy thế nào đây?!”
Đuổi theo phía sau lưng của Trần Viễn, lúc này bộ dáng của Đinh Tử Hương có chút nhăn nhăn nhó nhó nói ra. Đồng thời, bước chân của cô cũng thêm gia tốc, muốn đem Trần Viễn đuổi kịp.
Thế nhưng, trong lòng Trần Viễn lúc này có chút buồn bức, dùng lấy ánh mắt bất thiện nhìn về phía Đinh Tử Hương nói ra.
“Cô đuổi theo tôi như vậy đã đủ chưa? Hiện tại đấu giá cũng kết thúc rồi, đồ vật không thể mua được, cô còn muốn tôi phải làm thế nào?”
Nhìn thấy bộ dáng hung ác của Trần Viễn trừng mắt nhìn đến, trong lòng của Đinh Tử Hương có chút sợ, bước chân cũng cấp tốc dừng lại.
“Thế nhưng mà… thế nhưng mà…”
Đinh Tử Hương một mặt ấp úng, để cho Trần Viễn thật sự nhịn không được, mới cất tiếng gắt lên.
“Không nhưng nhị gì hết! Hiện tại tôi còn có việc, cô cũng không cần phải theo phía sau lưng của tôi!”
Nói xong lời này, bước chân của Trần Viễn bỗng dưng gia tốc. Ngay sau đó, thân ảnh của anh hoàn toàn biến mất ở trên đường phố.
Đợi cho Đinh Tử Hương kịp phản ứng lại, thì bóng lưng của anh đã biến mất không thấy đâu nữa. Lúc này, vẻ mặt của cô không khỏi tức giận, một bên giẫm chân, một bên hậm hực nói ra.
“Hừ, Trần Viễn thối, Trần Viễn chết tiệt! Anh hãy chờ đấy, đợi bản tiểu thư tăng thực lực lên, nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!”
Nói xong những lời này, Đinh Tử Hương cũng không nhịn được vội vàng đón lấy một chiếc taxi, sau đó cấp tốc rời đi.
Mà đợi cho chiếc taxi chở theo Đinh Tử Hương rời đi một đoạn thật xa, lúc này thân hình của Trần Viễn mới lần nữa hiện ra. Chỉ là, quần áo trên người của anh đã hoàn toàn thay thành đồ mới. Hơn nữa, trên áo khoác còn có một chiếc mũ đội đầu, để cho khuôn mặt của anh hầu như đều bị che khuất đến hơn một nửa.
Sau đó, ánh mắt của anh liếc nhanh về phía tòa nhà khách sạn, nơi vừa mới diễn ra buổi đấu giá. Không biết bằng cách nào đó, thân hình của anh giống như hòa tan vào trong không khí, biến mất không thấy gì nữa.
Đợi cho thân hình của anh lần nữa hiện ra, lúc này Trần Viễn đã đứng ở bên trong tòa nhà khách sạn. Hơn nữa, vị trí mà anh xuất hiện, vừa vặn lại chính là chỗ văn phòng làm việc của Chương Tử Di.
Cộc cộc!
“Ai đó?!”
Vốn đang ngồi ở trong phòng làm việc để xử lý một số giấy tờ có liên quan đến buổi đấu giá ngày hôm nay, lúc này phía bên ngoài cửa phòng đột nhiên vang lên một trận âm thanh gõ cửa, để cho Chương Tử Di không khỏi nhướng mày, nhìn về phía trước cửa phòng làm việc của mình, khẽ hô lên một tiếng.
Mà lúc này, đáp lại câu hỏi của cô chính là một giọng đàn ông có chút trầm thấp. Hơn nữa, đối phương dường như cũng cố ý che giấu thân phận của mình, thế nên đã đem âm thanh biến đổi có chút rè rè, khó nghe.
“Là tôi đây!”
Nghe được tiếng đáp lại này của đối phương, lông mày của Chương Tử Di càng thêm nhíu chặt. Âm thanh này có chút xa lạ, Chương Tử Di cũng không biết rõ người ở bên ngoài là ai. Hơn nữa, nghe cách nói chuyện của đối phương, rõ ràng là che che giấu giấu, cũng không giống như người đàng hoàng gì?
Bất quá, nơi này là khách sạn do gia đình cô kinh doanh, Chương Tử Di cũng không cho rằng có người có thể ở trong khách sạn gây ra bất lợi đối với bản thân. Thế nên, hơi trầm tư một chút, Chương Tử Di liền gật đầu đáp lại.
“Vào đi, cửa phòng không khóa!”
Lạch cạch!
Lời nói của Chương Tử Di vừa mới nói xong, âm thanh cửa phòng mở ra. Ngay sau đó, đập vào trong ánh mắt của cô là một người đàn ông mặc áo choàng đen, trên người trùm kín không lộ ra bất kỳ một chỗ sơ hở nào, ngoại trừ ánh mắt có chút lạnh lùng, cô cũng không có phát hiện ra đối phương có điều gì bất thường.
Thấy thế, Chương Tử Di lúc này cũng không suy nghĩ gì nữa, đưa tay chỉ về chiếc ghế đặt ở vị trí đối diện của mình, nói ra.
“Anh ngồi đi!”
Nghe được lời này, đối phương cũng không chút khách sáo, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống. Chỉ là, vừa mới ngồi không được bao lâu, người này đã đưa tay sờ vào trong ngực, để cho sắc mặt của Chương Tử Di không khỏi cảnh giác, ánh mắt đăm đăm liếc nhìn về phía đối phương không chừng.
Bất quá, người này cũng không có làm động tác dư thừa gì, đối phương chỉ từ trong ngực lấy ra một tấm thẻ ngân hàng, cùng với một tờ danh sách, đặt lên trước mặt của Chương Tử Di.
“Đây là thẻ ngân hàng của tôi, phía trên chính là danh sách đồ vật mà tôi muốn mua. Tôi biết, hiệp hội của các cô nhất định sẽ có những thứ mà tôi muốn. Thế nên, trước khi từ chối, cô có thể tự mình xem qua danh sách một chút!”
Nghe được lời này của đối phương nói ra, lúc này ánh mắt của Chương Tử Di không khỏi liếc nhìn về phía bảng danh sách được đặt ở phía trước mặt. Chỉ là, không xem thì không biết, vừa xem sắc mặt của Chương Tử Di không khỏi lộ ra mấy phần khó tin xen lẫn với nghi hoặc.
“Anh làm sao biết được chúng tôi sẽ có được những vật này? Hơn nữa, số lượng vật phẩm mà anh muốn mua thật sự nhiều lắm. Chúng tôi cũng không có cách nào đem hết bọn chúng lấy ra bán cho anh.”
Nghe Chương Tử Di mở miệng ra từ chối, người đàn ông mặc áo choàng đen cũng không có vội vàng. Ngược lại, người này lại lần nữa đưa tay thò vào trong ngực. Qua một lúc sau, anh ta mới lấy ra một khối tinh thể hình lục giác, bên trong tỏa ra một ít hào quang óng ánh, đưa tới trước mặt của Chương Tử Di.
Lúc này, vừa nhìn thấy được khối tinh thể ở trước mắt, thần sắc của Chương Tử Di không khỏi biết đến cực kỳ chấn kinh.
“Tiên tinh? Anh… anh làm sao lại có được vật này?!”
Thấy được phản ứng của Chương Tử Di như vậy, ẩn sâu trong ánh mắt của người đàn ông mặc áo choàng đen không khỏi hiển lộ ra một vệt ý cười. Chỉ là, người này cũng không có lên tiếng trả lời, ngược lại còn thuận tay từ trong ngực áo móc ra thêm hai, ba khối tinh thể y hệt như vậy, đặt ở phía trên mặt bàn.
Đến lúc này, Chương Tử Di cho dù là đã nhiều năm bôn ba, tiếp xúc đến không ít bí mật của thế giới này. Thế nhưng, trong lòng của cô đã không cách nào có thể giữ được bình tĩnh được nữa, cả người đều đứng bật dậy, dùng lấy một loại ánh mắt hết sức phức tạp, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi ở phía đối diện, nói ra.
“Nói đi, ngoài những vật này, anh còn muốn để chúng tôi trao đổi thứ gì với anh?”
Nghe đến lời này, người đàn ông mặc áo choàng đen mới chậm rãi đưa tay gõ nhẹ lên trên mặt bàn, bộ dáng trầm tư, cũng không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì.
Lúc này, tâm tình của Chương Tử Di có thể nói là cực kỳ buồn bực, khó chịu. Thế nhưng, nhìn thấy đối phương đã không muốn lên tiếng nói chuyện, cô cũng chỉ có thể im lặng ngồi lại vị trí chỗ ngồi của mình, một mặt im lặng chờ đợi.
Nhưng mà, một lần này chờ đợi lại chờ đợi đến hơn nửa giờ đồng hồ, người đàn ông mặc áo choàng đen mới đem lời nói của mình nói ra. Vừa nghe xong được đề nghị này của đối phương, trên khuôn mặt của Chương Tử Di liên tục biến hóa không ngừng.
Đến cuối cùng, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Chương Tử Di mới chậm rãi gật đầu đáp lại.
“Ừm, nếu như anh có thể cung cấp cho tôi thêm vài khối tiên tinh nữa, đừng nói là một khối Tiên Ma Lệnh, cho dù anh muốn tiên đan tôi cũng có thể lấy ra để tặng cho anh!”
Thế nhưng, Chương Tử Di lại không nghĩ tới là, lúc nghe được cô nói ra lời này, ánh mắt của đối phương vậy mà trừng lớn, một bộ vô cùng ghét bỏ, nói ra.
“Tôi cần mấy thứ phế đan đó của các cô làm gì? Hơn nữa, trên người của tôi cũng chỉ còn lại nhiêu đó tiên tinh mà thôi. Nếu các cô không muốn, vậy thì thôi đi. Tôi chỉ cầm lấy Tiên Ma Lệnh, còn những vật khác thì các cô cứ tùy tiện giữ lại tự mình sử dụng!”
Nói xong, người đàn ông mặc áo choàng đen liền không thể nào nhẫn nại được, một bộ giống như rất muốn đứng dậy rời đi.
Thấy vậy, Chương Tử Di không khỏi gấp, vội vàng đuổi theo, đem đối phương ngăn lại.
“Thế nào? Cô đây là muốn cướp lấy tiên tinh của tôi?”
Vừa nói, người này vừa đem lực lượng ở bên trong cơ thể của mình bộc phát ra ngoài, tạo thành một cái lĩnh vực, đem khu vực xung quanh ba mét bao bọc ở bên trong.
Thấy được một màn này, mí mắt của Chương Tử Di không khỏi trực nhảy. Cô cũng không có nghĩ đến, đối phương lại khó đối phó đến như vậy. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của người này, thực lực cũng không so với lão bà Độc Cô Phương Dung yếu hơn bao nhiêu. Với lại, điều quan trọng nhất chính là, đối phương vậy mà còn luyện ra được lĩnh vực. Đây đối với một vị cao thủ cấp bậc đại tông sư mà nói, tuyệt đối không phải là việc dễ dàng gì.
Chính vì thế, cho dù trong lòng có chút buồn bực khó chịu, nhưng lúc này Chương Tử Di cũng chỉ có thể bất đắc dĩ, cười lành nói ra.
“Tiền bối, ngài đừng có hiểu lầm! Hiệp hội chúng tôi từ trước đến nay đều làm ăn tuân theo quy cũ, làm sao dám gây ra chuyện bất lợi gì cho ngài. Chỉ là, không dối gạt gì tiền bối, cách đây mấy năm người lớn ở trong nhà của vãn bối đã tìm ra được biện pháp mở ra kết giới, thông qua truyền tống trận đi thẳng đến cổ chiến trường. Bất quá, điều kiện tiên quyết là cần phải bỏ ra lượng lớn tiên tinh mới có thể khai mở kết giới. Chính vì thế, vừa rồi vãn bối mới sốt ruột như vậy, mong tiền bối thông cảm, bỏ qua cho!”
Nghe được lời này của Chương Tử Di nói ra, đồng thời thấy được cô cũng bày ra tư thế rất thấp. Lúc này, thái độ của người đàn ông mặc áo choàng đen mới hòa hoãn lại. Chỉ là, khí thế ở trên người cũng không có thu hồi. Ngược lại, ánh mắt của đối phương hơi có mấy phần thâm ý, nhìn về phía một góc hẻo lánh ở trong văn phòng làm việc của Chương Tử Di.
“Được rồi, nể tình cô cũng không phải cố ý. Như vậy đi, số tiên tinh này tôi có thể giao cho cô. Nhưng mà, những đồ vật tôi muốn, hy vọng các cô có thể theo bên trong địa chỉ, đưa đến đúng thời gian!”
Nói xong lời này, người đàn ông mặc áo choàng đen đem mấy viên tiên tinh còn đang cầm ở trên tay ném đưa cho Chương Tử Si. Sau đó, thân hình của đối phương nhanh chóng biến mất, ở ngay trước mặt của Chương Tử Di hóa thành từng đợt hào quang, tan biến không thấy đâu nữa.