Thấy bộ dáng lúng túng lúc này của Trương Vĩnh Bình, Trần Viễn không khỏi khẽ cười một tiếng. Ngay sau đó, anh đem khối tiên thạch này cất đi, đồng thời lại từ trong ngực áo lấy ra một bình đan dược, đưa tới trước mặt của Trương Vĩnh Bình.
“Được rồi, tiên thạch anh cũng không thể nào đem ra đánh cược được. Như vậy đi, trong tay của tôi còn có một bình đan được. Đây là đan dược mà tôi lấy được ở trong một tòa di tích, loại đan dược này có thể để cho thực lực của anh tăng lên thêm một bậc nữa. Anh có muốn hay không? Nếu muốn, có thể đem đồ vật ngang nhau dùng để đánh cược với tôi!”
Vừa nói, Trần Viễn vừa vô cùng tùy ý, đem bình sứ chứa đan được ném qua cho Trương Vĩnh Bình kiểm tra.
Thấy được cảnh này, mí mắt của Trương Vĩnh Bình không khỏi trực nhảy một cái. Bất quá, động tác của Trương Vĩnh Bình cũng không chậm, vội vàng đem bình sứ kia tiếp được.
Sau đó, Trương Vĩnh Bình mới cẩn thận đem nắp bình mở ra, lúc này bên trong bình sứ quả thật có chứa một viên đan dược có hình dạng giống như một quả trứng chim bồ câu, bên ngoài ẩn ẩn hiện lên một ít hoa văn. Hơn nữa, từ mùi hương mà viên đan dược này tỏa ra, Trương Vĩnh Bình rất nhanh liền có thể xác định được, đây quả thật chính là một viên đan.
Chỉ là, Trương Vĩnh Bình cũng không dám chắc tác dụng của viên đan dược này có giống như những gì Trần Viễn miêu tả hay không. Thế nhưng, lúc này trong lòng của Trương Vĩnh Bình lại có chút lúng túng. Mặc dù trận thi đấu này hắn có nắm chắc rất lớn mình sẽ thắng được, nhưng mà trên người của hắn cũng không có được đồ gì phù hợp đem ra đánh cược với Trần Viễn có được không?
Trong lòng không khỏi xoắn xuýt một hồi, cuối cùng Trương Vĩnh Bình mới cắn răng từ trong ngực áo lấy ra một viên bảo thạch, ném qua cho Trần Viễn.
“Đây là một viên ngọc lục bảo, tôi đấu giá được ở trong một hội đấu giá của nước ngoài. Mặc dù bề ngoài của nó nhìn rất phổ thông, cũng không có giá trị gì trong việc tăng cường thực lực lên. Thế nhưng, bên trong viên đá này ẩn chứa không ít linh khí. Nếu như thường xuyên đem ở trên người, nó còn có thể giúp cho cậu an thần tĩnh khí.”
Nghe được lời này của Trương Vĩnh Bình, Trần Viễn không khỏi dâng lên một chút hứng thú, vội vàng cầm lấy viên bảo thạch đặt ở trước mặt để quan sát. Ban đầu, Trần Viễn quả thật là không có cảm giác gì khác thường, viên bảo thạch này thật sự nhìn rất bình thường. Thế nhưng, quan sát được một lúc, một cỗ cảm giác kỳ dị ở trên người truyền đến, để cho Trần Viễn có chút giật mình không thôi.
Bất quá, biểu hiện bên ngoài của Trần Viễn vẫn còn mấy phần bình tĩnh, không chút dấu vết nào đem cảm giác quái dị ở trên người tán đi. Đồng thời, vẻ mặt của anh hơi có chút nhăn nhó, nhìn về phía Trương Vĩnh Bình nói ra.
“Đội trưởng Bình, nói như thế nào thì viên đan dược của tôi cũng có giá trị rất lớn. Chỉ bằng vào một khối ngọc thạch này, anh nghĩ liền muốn đem ra đánh cược, có phải là hơi keo kiệt quá không?”
Nghe Trần Viễn nói như thế, mặc dù trong lòng của Trương Vĩnh Bình lúc này không khỏi âm thầm chửi mẹ. Thế nhưng, Trương Vĩnh Bình cũng biết rõ chỉ dựa vào viên bảo thạch này, muốn để Trần Viễn đánh cược cũng không phải là việc dễ dàng. Huống hồ, Trương Vĩnh Bình cảm thấy sớm muốn gì những đồ vật này đều thuộc về mình.
Thế nên, hắn chỉ đắn đo một lúc, sau đó lại lần nữa lấy ra một tờ danh sách, đưa về phía Trần Viễn.
“Tôi nghe nói, người của các cậu dạo gần đây đang tìm kiếm tung tích của đám người tổ chức tội phạm quốc tế. Trên đây là danh sách về những người mà các cậu muốn tim. Chỉ cần cậu thắng được trận thi đấu này, thì toàn bộ những thông tin có liên quan đến bọn họ, tôi đều đưa hết cho cậu. Cậu thấy thế nào?”
Lần này, Trần Viễn nghe được đề nghị của Trương Vĩnh Bình, trên khuôn mặt của anh không khỏi xuất hiện một tia sững sờ. Nhưng ngay sau đó, anh cũng kịp phản ứng lại, hào sảng cười lên một tiếng.
“Ha ha ha, tốt, rất tốt! Nếu như anh đã sảng khoái như vậy, vậy thì trận đánh cược này với anh tôi chấp nhận!”
Lời này của Trần Viễn vừa mới nói ra, rốt cuộc đám binh sĩ của đội Hổ Vệ đang đứng ở trên sân thi đấu cũng không thể nào nhẫn nhịn được nữa. Một gã binh sĩ mặc quần cộc, áo ba lỗ, trên người các khối cơ bắp có chút bành trướng, đưa mắt nhìn về phía mười tên binh sĩ của đội Long Vệ, ánh mắt hiện lên mấy phần ác độc. Hai tay của hắn không ngừng bóp chặt vào nhau, tạo thành từng trận âm thanh lốp bốp.
“Đội trưởng, hiện tại có thể đánh được chưa? Tôi nhìn đám nhãi con của đội Long Vệ thật sự là rất ngứa mắt. Tôi muốn đem bọn chúng đánh nổ!”
Nghe được lời này, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đều không khỏi lộ ra sát ý. Bất quá, đối phương vẫn là một bộ dương dương đắc ý, trên mặt còn hiện ra vẻ khiêu khích, hoàn toàn không hề sợ hãi một chút nào.
Mà lúc này, Trương Vĩnh Bình cũng híp mắt lại, nhìn về phía Trần Viễn nói ra.
“Trần Viễn, cậu muốn cho ai lên trước?”
Thấy thế, Trần Viễn cuối cùng cũng thu hồi lại nụ cười trên mặt. Lúc này, ánh mắt của anh khẽ đảo qua mười binh sĩ vừa rồi được tuyển chọn ra từ trong đội ngũ. Thấy được ánh mắt của Trần Viễn chuyển đến, cả mười binh sĩ lúc này đều lộ ra được vẻ hưng phấn, trong ánh mắt có chút mong đợi, hy vọng người đầu tiên được Trần Viễn lựa chọn sẽ là mình.
Thế nhưng, Trần Viễn lại rất hời hợt, vung tay nói ra.
“Các cậu ai muốn lên trước, vậy thì cứ lên đi. Không cần phải tranh giành, chỉ cần phát huy hết khả năng là được.”
Vừa nghe Trần Viễn nói như vậy, tất cả mười người đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau. Bất quá, lúc này còn không để cho bọn họ kịp phản ứng lại, một người thanh niên đột nhiên nhân cơ hội nhảy lên phía trên sân thi đấu. Sau đó, người thanh niên này có chút kích động, nói ra.
“Tới đi, tôi sẽ thi đấu với anh!”
Thấy được một màn này, toàn bộ chín người còn lại đều không khỏi tức giận. Thế nhưng, trận thi đấu vào lúc này cũng chính thức bắt đầu. Chín người bọn họ đều không có cách nào, chỉ có thể âm thầm mắng cho đối phương một trận.