So với trận thứ nhất, trận thứ hai rõ ràng diễn ra gây cấn, quyết liệt hơn rất nhiều. Thế nhưng, kết quả vẫn không hề thay đổi một chút nào, dựa vào sự linh hoạt cũng như khả năng kháng đánh cực mạnh của mình, Lương Hải Triều không tốn bao nhiêu thời gian liền đem đối thủ đánh rơi ra khỏi lôi đài.
Đến lúc này, Trương Vĩnh Bình cũng không có cách nào bình tĩnh được nữa. Vừa rồi, trận đầu tiên vì không có phòng bị, thua cũng liền coi như xong đi. Nhưng đến trận thứ hai, Trương Vĩnh Bình rõ ràng để cho binh sĩ phía dưới đánh cho cực kỳ cẩn thận. Thế nhưng, đối phương vẫn có thể dựa vào năng lực ứng biến cực kỳ linh hoạt, một đường du tẩu tiêu hao, rồi đem binh sĩ của mình đánh bay ra khỏi lôi đài. Điều này để cho Trương Vĩnh Bình có loại cảm giác vô cùng phẫn nộ nhưng không thể nói ra lời.
Hơn nữa, Trương Vĩnh Bình cũng đã nhìn ra được, mặc dù đám binh sĩ này của Trần Viễn cấp bậc có hơi thấp một chút, nhưng thực lực cũng như kinh nghiệm chiến đấu lại không hề thấp một chút nào. Theo như Trương Vĩnh Bình suy nghĩ, thì đây cũng không giống như là đám lót đáy ở trong đội ngũ của Trần Viễn, thậm chí là có thể là nhóm tinh binh mà Trần Viễn đã tự mình huấn luyện ra.
Nghĩ đến điểm này, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi. Đồng thời, ánh mắt của hắn khi nhìn về phía Trần Viễn cũng mang theo mấy phần tức giận, xen lẫn với sự khinh thường.
Đường đường là một vị Chiến Thần, thế mà còn làm ra trò như vậy, điều này để cho Trương Vĩnh Bình cảm giác, Trần Viễn thật sự là một kẻ hư danh, chẳng ra sao cả.
Thế nên, lúc này Trương Vĩnh Bình cũng không tiếp tục suy nghĩ nhiều nữa, ánh mắt của hắn rất nhanh liền đảo qua phía tám người còn lại đứng ở gần sân thi đấu. Sau đó, Trương Vĩnh Bình liền đưa mắt tập trung nhìn về phía một gã binh sĩ đang cởi trần, đầu cạo trọc, trên người nổi bật các khối đường cong cơ bắp, để cho người khác nhìn đến có loại cảm giác vô cùng bạo tác.
Mà thực lực của người này bất thình lình cũng đã đạt đến tông sư trung kỳ, so với hai gã binh sĩ vừa rồi phải mạnh hơn rất nhiều.
“Phi Hùng, đến phiên cậu, đánh xinh đẹp cho tôi!”
Gã binh sĩ đầu trọc vừa nghe được âm thanh của Trương Vĩnh Bình hô lên, trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn lúc này cũng không có biểu hiện ra biểu tình khác thường nào. Ngược lại, ánh mắt của hắn cực kỳ bình tĩnh, chậm rãi nâng lấy bước chân đi lên lôi đài.
Chỉ có điều, mỗi một bước của hắn bước ra, cơ thể của hắn giống như càng thêm nặng nề một chút. Đến cuối cùng, mấy bước cuối của của người này vậy mà tạo ra từng trận âm thanh trầm thấp, để cho mặt đất bốn phia xung quanh lôi đài rung lên một hồi vô cùng kịch liệt.
Nhìn thấy một màn này, đừng nói là các binh sĩ đang đứng ở phía ngoài. Cho dù là Trần Viễn, anh lúc này cũng nhịn không được hơi hơi nhíu khẽ lông mày một cái.
“Các cậu, bây giờ ai muốn đi lên ứng chiến?”
Nghe được lời nói của Trần Viễn, cả tám người còn lại đều đưa mắt nhìn nhau. Sau đó, một người thanh niên hơi có mấy phần nghiêm túc, đứng ra nói.
“Đội trưởng, để tôi lên đi!”
Nhìn thấy người này, Trần Viễn hơi thoáng quan sát một chút. Sau đó, anh cũng không có nói thêm lời nào, liền gật gật đầu đáp lại, xem như là đã đồng ý.
Thế nhưng, ở trong đội ngũ còn lại, đột nhiên lại có người nhảy ra, hô lên.
“Đội trưởng, trận này để cho tôi lên đi. A Hào thực lực mạnh hơn tôi rất nhiều, đánh trận sau có lợi hơn!”
Lúc này, người nhảy ra là một thanh niên khoảng chừng mười chín, hai mươi tuổi, trên khuôn mặt vẫn còn có chút non nớt. Bất quá, trong ánh mắt của cậu ta lại tràn đầy kiên định, dù chết cũng không sờn. Hơn nữa, thực lực của cậu ta lúc này vậy mà đã đạt đến cấp bậc đại sư trung kỳ, so với hai người phía trước còn mạnh hơn một cảnh giới nhỏ.
Nhìn thấy người này, lại nhìn về phía thanh niên ở bên cạnh, Trần Viễn cũng không có lên tiếng trả lời. Ngược lại, người thanh nhiên vừa mới nhảy ra xin đánh, hơi có chút gấp gáp, hướng về phía thanh niên bên cạnh nói ra.
“A Hào, trận này để tôi lên đánh đi. Tên kia là người đã đánh A Quốc bị thương, tôi muốn trả thù cho anh em của tôi!”
Nghe thế, A Hảo không khỏi đưa mắt nhìn về phía Trần Viễn, hỏi xin ý kiến. Trần Viễn cũng không có suy nghĩ gì nhiều, liền lập tức gật đầu ra hiệu đồng ý. Thấy thế, A Hào cũng không nói thêm gì nữa, tự mình lui lại phía sau một bước.
Nhìn thấy một màn này, đứng ở trên lôi đài thần sắc của Phi Hùng hơi thoáng biến đổi một chút. Nhưng rất nhanh, vẻ mặt của hắn liền bình tĩnh trở lại. Cho dù là ai đi lên lôi đài, ở trong mắt hắn cũng chỉ có một kết quả duy nhất mà thôi. Thế nên, lúc này hắn cũng không quá để ý đến ánh mắt tràn đầy địch ý của Tào Phương. Ngược lại, thần sắc tỏ ra cực kỳ thong dong, tự nhiên.
“Phi Hùng, lần trước anh đánh anh em của tôi bị thương. Hôm nay, tôi nhất định sẽ đem anh đánh xuống lôi đài, trả thù cho anh em của tôi!”
Vừa nhảy lên lôi đài, Tào Phương đã không nhịn được mở miệng lên tiếng nói chuyện. Thế nhưng, Phi Hùng giống như cũng chẳng thèm phản ứng đến. Ngược lại, ánh mắt của hắn hướng về phía trọng tài đang đứng ở gần đó, hơi hơi thấp giọng nói ra.
“Trận đấu có thể bắt đầu được chưa?”
Trọng tài vừa bị ánh mắt của Phi Hùng nhìn đến, vẻ mặt hơi có chút run rẩy, trong lòng cũng lộ ra mấy phần kiêng kỵ. Đừng nhìn gã binh sĩ này chỉ là binh nhất, còn chưa được phong quân hàm sĩ quan. Thế nhưng, thực lực của hắn so với một số sĩ quan cao cấp ở trong đội Hổ Vệ còn mạnh hơn rất nhiều. Ngoại trừ chỉ huy của bọn họ là Trương Vĩnh Bình ra, thì phần lớn sĩ quan ở trong Hổ Vệ thực lực cũng không tính mạnh bao nhiêu. Thậm chí, nhiều người chỉ mới vừa vặn đạt đến cảnh giới tông sư sơ kỳ.
Thế nên, lúc này vị sĩ quan kiêm làm trọng tài đang đứng ở trên lôi đài, bị Phi Hùng nhìn đến cảm giác có chút lúng túng, vội vàng hô lên một tiếng.
“Trận đấu bắt đầu!”
Mà vừa nghe được tiếng hô này của trọng tài, thân hình của Phi Hùng liền cấp tốc di chuyển, hướng về phía Tào Phương đánh ra một quyền.
Đừng nhìn người này thân hình cao lớn, cồng kềnh nhưng luận về tốc độ sợ rằng nhiều vị võ giả cấp bậc tông sư trung, hậu kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Thế nên, một quyền này vừa mới đánh ra, quyền ảnh đã lao tới trước mặt của Tào Phương. Nhất thời, một cỗ kình phong bật ngờ ập đến, để cho da mặt của Tào Phương có loại bị kim đâm, hơi có chút nhói đau.
Bất quá, Tào Phương trước khi nhảy lên lôi đài ứng chiến, đã biết rõ được thực lực của đối thủ rất mạnh. Thế nên, phản ứng của Tào Phương lúc này cũng là cực nhanh. Một quyền này vừa đánh tới, Tào Phương đã tự mình lộn nhào, lui về phía sau tránh né.
Thế nhưng, thực lực của cả hai người đều có sự chênh lệch rất lớn. Huống hồ, nếu luân về tốc độ Phi Hùng cũng không phải kém. Chính vì thế, ngay khi thân hình của Tào Phương vừa mới lộn ra phía sau tránh đi, Phi Hùng cũng xấn người lao tới. Đồng thời, một cược của hắn vừa vặn giơ lên, hướng về phía trước người của Tào Phương đạp mạnh tới.
Ầm!
Một cước như kinh lôi, cả tòa lôi đài lúc này đều bị công kích của Phi Hùng làm cho chấn động không nhẹ. Thế nhưng, thân hình của Tào Phương lúc này hiểm hiểm tránh được một cước của Phi Hùng đánh tới. Đồng thời, bộ dáng của Tào Phương lúc này có chút chật vật, chạy trốn về phía một góc bên phía đối diện lôi đài.
“Hừ!”
Nhìn thấy công kích của mình liên tục không có đánh trúng đối phương, vẻ mặt của Phi Hùng lúc này cũng dần dần lộ ra sát khí. Đồng thời, hắn hơi giẫm mạnh chân xuống mặt đất, sau đó toàn bộ thân hình giống như đạn pháo, bay thẳng lên phía không trung, cuối cùng hướng về phía Tào Chương đang một mặt kinh hãi đứng ở phía góc lôi đài đối diện lao tới.
Ầm!
Bằng vào hình thể cực kỳ khổng lồ của mình, thân hình của Phi Hùng giống như một toà núi nhỏ, trực tiếp đè nát một góc lôi đài. Lần này, mặc dù Tào Phương vẫn có thể kịp thời tránh được. Thế nhưng, bộ dáng của hắn lúc này rõ ràng so với lần trước phải chật vật hơn rất nhiều.
Hơn nữa, công kích của Phi Hùng cũng không có dừng lại. Thân hình vừa mới rơi xuống lôi đài, Phi Hùng đã nhanh chóng lấy tay làm trục, toàn bộ thân hình xoay thành vòng tròn, hướng về phía trước người của Tào Chương đánh tới.
Lúc này, khoản cách giữa hai người chỉ chưa đến nửa mét, thế nên Tào Chương cũng không có cách nào tránh kịp, chỉ có thể vội vàng đem tay đặt ở trước ngực, ý định giảm mất uy lực một kích này của đối phương.
Ầm!
Thế nhưng, lực lượng của một vị võ giả cấp bậc tông sư, hơn nữa còn là một vị tông sư chuyên về luyện thể, có thể tượng tượng được mạnh đến cỡ nào.
Thân hình của Tào Phương lúc này chẳng khác nào một viên đạn pháo, trực tiếp bị một chiêu này của Phi Hùng đánh bay ra ngoài, rơi xuống cách đó hơn chục mét.
Thấy được một màn này, toàn bộ thành viên của đội Long Vệ đều không khỏi giật mình, vội vàng lên tiếng hô to. Mà đám binh sĩ của đội Hổ Vệ đã bắt đầu không ngừng hưng phấn, liên tục kêu hay.
Chỉ có điều, ở trên lôi đài, lúc này sắc mặt của Phi Hùng vẫn vô cùng bình tĩnh, chậm rãi từng bước đi về phía Tào Phương.
Thấy vậy, Tào Phương không khỏi ôm ngực, vội vàng ho khan lên vài tiếng. Nhưng mà, trong ánh mắt của cậu ta vẫn mang theo mấy phần kiên cường, đưa tay lau đi vết máu ở trên khóe miệng, trên mặt lộ ra một vệt mỉm cười.
“Tới đi, tôi còn chưa có khởi động nóng người đây này!”
Nghe được lời này của Tào Phương, thần sắc của Phi Hùng hoàn toàn không có một tia biến hóa nào. Ngược lại, bước chân của hắn càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng, thân hình của hắn giống như mũi tên, cấp tốc lao nhanh tới, hướng về Tào Phương đụng mạnh một cái.
Ầm!