“Phản đối? Ha ha ha, đội trưởng Bình, anh phản đối cái gì?”
Nhìn thấy Trương Vĩnh Bình vậy mà đứng lên phản đối kết quả của trận thi đấu, lúc này Trần Viễn cũng nhịn không được, đứng bật dậy cười to một tiếng.
Nghe được tiếng cười này của anh, lông mày của Trương Vĩnh Bình hơi khẽ nhíu lại một chút. Thế nhưng, thần sắc của hắn vẫn rất nghiêm túc nói ra.
“Vừa rồi, toàn bộ thời gian thi đấu ai cũng đều nhìn thấy, binh sĩ bên tôi hoàn toàn chiếm thế chủ động, đè ép đối thủ mà đánh. Mặc dù cuối cùng không biết là người của cậu đã dùng thủ đoạn gì để lật ngược tình thế. Thế nhưng, cả hai người bọn họ đều không ai đánh lui được ai, cũng không có ai tự mình nhận thua. Thế nên, trận thi đấu này nhiều nhất chỉ là một tỷ số hòa mà thôi.”
Nghe Trương Vĩnh Bình phân tích một hồi, đám binh sĩ của đội Hổ Vệ lúc này cuối cùng mới kịp phản ứng lại, cả bọn đều không ngừng đồng thanh hô to, cho rằng lời nói của Trương Vĩnh Bình cực kỳ hợp lý.
Tất nhiên, nhóm người bên đội Long Vệ cũng tuyệt không chịu yếu thế. Cứ như thế, cả hai nhóm binh sĩ lẫn nhau đối chọi gay gắt, không ai chịu nhường cho ai.
Thấy tình thế như thế, sắc mặt của Trương Vĩnh Bình hơi lộ một chút đắc ý. Mặc dù trận đấu vừa rồi xảy ra tình huống ngoài ý muốn, nhưng chỉ cần trận này không bị xử thua, bên hắn vẫn còn cơ hội để lật ngược tình thế.
Bất quá, Trần Viễn cũng không ngốc, anh làm sao không nhìn ra được ý đồ của Trương Vĩnh Bình. Chỉ là, thần sắc của anh cực kỳ bình tĩnh, nhìn về phía Trương Vĩnh Bình, nhẹ nhàng nói ra.
“Được rồi, nếu như anh không muốn nhận thua. Chuyện này cũng rất đơn giản, tôi với anh tự mình lên lôi đài đánh một trận. Chỉ cần anh thắng được tôi, tôi sẽ tự mình nhận thua. Đồng thời, từ đây về sau sẽ không đem người của tôi đến doanh trại của anh quấy rối nữa. Anh thấy thế nào?”
Nghe được lời đề nghị này của Trần Viễn, thần sắc của Trương Vĩnh Bình thoáng chốc liền trở nên cứng đờ. Nếu như thật sự có thể đánh thắng được Trần Viễn, ngay từ đầu hắn làm gì còn anh đồng ý để cho binh sĩ dưới trướng mình đứng rat hi đấu?
Hiện tại, nghe Trần Viễn nói như vậy, trong lòng của Trương Vĩnh Bình ngoài chửi tục lên một trận, cũng chẳng biết phải xứ lý như thế nào.
May mắn, Trần Viễn thật sự cũng không có ý định cùng với đối phương đánh nhau. Sau khi thấy được vẻ mặt lúng túng của Trương Vĩnh Bình, lúc này anh mới lần nữa cười lên thành tiếng.
“Ha ha ha, đội trưởng Bình, vừa rồi tôi chỉ đùa vui với anh một chút mà thôi. Trận thi đấu này, coi như tôi nhường anh một chút đi, chúng ta trực tiếp xử hòa, anh thấy thế nào?”
Thấy Trần Viễn vậy mà đột nhiên thay đổi chủ ý, trong lòng của Trương Vĩnh Bình không khỏi có chút kinh ngạc. Nhưng còn không đợi Trương Vĩnh Bình mở miệng trả lời đồng ý. Lúc này, âm thanh của Trần Viễn lại lần nữa đột nhiên cất lên.
“Bất quá, trận thi đấu tiếp theo tôi muốn thay đổi quy tắc một chút. Anh có muốn nghe hay không?”
Lúc này, trong lòng của Trương Vĩnh Bình có loại cảm giác kinh nghi bất định, cũng không rõ được ý đồ của Trần Viễn là gì. Nhưng đã đến nước này, Trương Vĩnh Bình cũng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể cắn răng, gật đầu đồng ý.
“Tốt, vậy cậu cứ nói ra đi, tôi đang lắng nghe!”
Thấy bộ dáng của Trương Vĩnh Bình lúc này, Trần Viễn không khỏi nhếch môi cười nhẹ một tiếng.
“Rất đơn giản, trận tiếp theo tôi muốn đoàn chiến. Tất cả thành viên còn lại đều lên một lượt trên lôi đài. Bên nào còn lại người cuối cùng đứng ở trên lôi đài, thì bên đó sẽ giành chiến thắng. Anh có chấp nhận hay không?”
Vừa nói, ánh mắt của Trần Viễn vừa lộ ra một đạo sắc bén, nhìn chằm chằm về phía Trương Vĩnh Bình.
Lúc này, nghe được đề nghị của Trần Viễn, trong lòng của Trương Vĩnh Bình hơi thoáng có chút giật mình. Nhưng suy nghĩ một hồi, Trương Vĩnh Bình lại không khỏi vui vẻ cười to một trận.
“Ha ha ha, đề nghị này của cậu đang chính hợp ý tôi. Vậy tốt, chúng ta cứ quyết định như thế đi. Người của ai còn đứng ở trên lôi đài cuối cùng, thì bên đó sẽ giành chiến thắng.”
Đến lúc này, đám binh sĩ của cả hai bên đều không khỏi đưa mắt nhìn nhau, trong con ngươi mang theo tràn ngập chiến ý. Nhất là đám người bên đội Hổ Vệ, vừa rồi trải qua ba trận thất bại, để cho trong bụng của bọn họ tràn đầy một lò hỏa khí. Thế nên, lúc này vừa nghe được đề nghị của Trần Viễn và Trương Vĩnh Bình, cả bảy tên binh sĩ còn lại đều không ngừng ma quyền sát chưởng, một bộ như muốn đem hết thảy đối thủ của mình đè ép xuống dưới chân ma sát một trận.
Tất nhiên, binh sĩ bên đội Long Vệ cũng không chịu kém. Ánh mắt của bọn họ lúc này cũng đang hừng hực chiến ý. Bọn họ biết rõ, trận chiến này không chỉ là vì giành lấy thắng lợi cuối cùng, mà còn giành lấy danh dự cho những binh sĩ đã từng bị người của đội Hổ Vệ khi nhục.
Chính vì thế, sau khi Trần Viễn cùng với Trương Vĩnh Bình đưa ra quyết định. Đồng thời, trên lôi đài cũng dọn dẹp ra một khoảng không gian trống trải, vừa đủ để cho tất cả những thành viên còn lại của hai đội bước lên san thi đấu.
Lúc này, cả mười bốn binh sĩ, thuộc về hai bên trận doanh đối lập đều đã đứng ở phía trên lôi đài, thần sắc của mỗi người đều mang theo tâm tình kích động, chằm chằm nhìn về phía đối thủ đang đứng đối diện của mình.
“Tốt, nói nhảm cũng không cần phải nói nhiều. Trận thi đấu này cũng chính là trận thi đấu quyết định, phân ra thắng bại. Mặc kệ các cậu dùng đến thủ đoạn gì, chỉ cần không phải chọc mắt, móc họng giết người là được. Tôi sẽ đứng ở bên ngoài quan sát, tùy thời xuất thủ để cứu viện khi có tình huống nguy hiểm. Bất quá, tôi rất hy vọng mọi người có thể giữ được hòa khí. Cho dù thắng lợi hay thất bại, thì chúng ta vẫn là quân nhân!”
Đứng ở phía trên khán đài, Trương Vĩnh Bình một bộ chính khí lẫm nhiên, hướng về phía hai đội binh sĩ ở trên lôi đài phát biểu, khích lệ sĩ khí. Lời này mặc dù bề ngoài không có gì để bắt bẻ, thế nhưng vừa mới nghe xong Trần Viễn liền nhịn không được, liếc mắt nhìn về phía Trương Vĩnh Bình cười nhạt một tiếng.
Anh làm sao không rõ, đây là Trương Vĩnh Bình cố ý giảm đi trách nhiệm cho mình mà thôi. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của đối phương lúc này, sợ rằng trận thi đấu này sẽ không có dễ dàng như vậy.
Dù sao, cho đến lúc này binh sĩ của hai bên đều đã nhìn nhau đỏ mắt. Chỉ cần một tiếng kèn lệnh vang lên, tất nhiên sẽ có một trận kịch chiến xảy ra. Thế nhưng, Trần Viễn cũng không quá lo lắng, anh tin tưởng bằng bản lĩnh của nhóm binh sĩ tự mình huấn luyện ra được, cho dù cấp bậc không bằng đối phương, nhưng thực lực tuyệt đối sẽ không kém.
Thế nên, lúc này sau khi nghe Trương Vĩnh Bình đứng lên phát biểu một phen, cuối cùng trọng tài cũng chính thức ra hiệu, để cho trận thi đấu được chính thức bắt đầu.
Mà tiếng còi lệnh vừa vang lên, ngay lập tức cả hai nhóm binh sĩ đều lao vào nhau, bắt đầu một trận kịch chiến.
Bất quá, đội ngũ bên phía Trần Viễn rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, bọn họ cũng không lỗ mãng hướng về phía đối thủ của mình xông loạn. Ngược lại, mỗi người đều giữ lấy một phương vị, lưng tựa vào nhau tạo thành một vòng trận hình.
Mà binh sĩ của đội Hổ Vệ thì ỷ vào thực lực mạnh mẽ, bọn họ một đường xông ngang, dự định dùng lấy thực lực để nghèn ép. Thế nhưng, tình huống lúc đầu cũng không có thuận lợi như vậy.
Tuy rằng bằng vào thực lực của bản thân, mấy binh sĩ của đội Hổ Vệ hoàn toàn có thể nghiền ép từng thành viên một của đội Long Vệ. Thế nhưng, đánh đến một hồi, trận hình của đội Hổ Vệ dần dần chuyển sang rối loạn, mà các binh sĩ của đội Long Vệ rõ ràng càng đánh, càng cho thấy sự vững vàng, không hề chùn bước.