Trần Viễn cẩn thận đem bức thư viết tay mở ra, vốn dĩ trong lòng của anh vẫn còn mang theo tâm lý hiếu kỳ, không rõ là ai lại gửi thư đến cho mình. Nhưng khi đem bức thư mở ra, thần sắc của anh không khỏi trở nên cứng đờ.
Bởi vì, bên trong bức thư lúc này hoàn toàn trống rỗng, không có bất kỳ nội dung nào được ghi lại bên trong. Thế nên, trong lúc nhất thời anh có chút sững sờ, đồng thời trong lòng có loại cảm giác vô cùng khó chịu, giống như vừa bị ai đó trêu tức.
Nhưng qua một lúc sau, Trần Viễn mới kịp phản ứng lại. Loại phong cách này để anh hơi cảm thấy hết sức quen thuộc. Sau đó, anh mới sực nhớ ra, một khoảng thời gian trước cũng có người đem thư viết tay gửi đến cho anh với phương thức tương tự. Chỉ là, lúc đó đối phương cũng không có lộ diện. Mãi đến sau này, khi Lương Minh Nguyệt đến tìm, Trần Viễn mới thử thăm dò đối phương có liên quan gì đến chuyện năm đó hay không. Nhưng lúc đó, Lương Minh Nguyệt cũng trả lời rất mập mờ, anh cũng không có xác định được người đã từng gửi thư cho anh là ai.
Đến hiện tại, đối phương lại lần nữa đem thư viết tay gửi đến, trong lòng Trần Viễn không khỏi nảy sinh nghi ngờ. Ngay sau đó, anh mới cẩn thận đem bức thư gấp gọn lại, rồi đi đến phòng làm việc của Tiểu Trần, muốn nhờ cậu ta giải mã bức thư giúp anh.
Lúc này, sau khi trải qua một hồi “nhiệt tình” huấn luyện của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Tiểu Trần vẫn còn vài chỗ vết bầm. Vốn dĩ, cậu ta còn đang dự định kiểm tra một chút tình huống trên vệ tinh theo dõi. Nhưng vào lúc này, đột nhiên Trần Viễn lại đẩy cửa xông vào.
“A, lão đại? Anh làm sao lại vào trong này?”
Vừa nhìn thấy được Trần Viễn xuất hiện ở trước cửa ra vào, trong lòng của Tiểu Trần không khỏi nhảy dựng lên, một bộ vô cùng hoảng sợ.
Thấy biểu hiện của cậu ta như vậy, Trần Viễn không khỏi tức giận trừng mắt nhìn lấy cậu ta một trận.
“Làm sao? Tôi còn không thể đến đây để tìm cậu được sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Viễn, Tiểu Trần vội vàng lên tiếng cười nịnh, sau đó cậu ta mới cẩn thận nói ra.
“Đội trưởng, anh tìm tôi có việc gì?”
Lúc này, Trần Viễn cũng không có tiếp tục dài dòng, anh trực tiếp đem bức thư viết tay đưa đến trước mặt của Tiểu Trần, sau đó lên tiếng nói.
“Cậu giúp tôi giải mã nội dung của bức thư này, người gửi rất có thể là đối tượng lần trước đã xuất hiện ở trên thị trấn.”
Nghe thế, ánh mắt của Tiểu Trần không khỏi liếc qua nhìn lấy bức thư ở trên tay của Trần Viễn. Ngay sau đó, cậu ta cũng vội vàng gật đầu đáp lại.
“Vậy anh chờ em một chút, để em đem nó giải mã.”
Nói xong, Tiểu Trần liền cầm tốc cầm lấy bức thư ở trên tay của Trần Viễn. Cũng không biết cậu ta từ nơi nào lấy ra một chiếc đèn pin laze, cẩn thận soi lấy bề mặt của bức thư viết tay. Rất nhanh, phía trên bức thư liền xuất hiện một hàng chữ viết. Bất quá, những chữ viết này đã được mã hóa, bình thường nhìn đến cũng không biết rõ ý nghĩa của chúng.
Qua một hồi lục lọi, truy tìm tư liệu lúc này Tiểu Trần mới đem bức thư viết tay trả lại cho Trần Viễn, sau đó cẩn thận từng li từng tí, ghi chép một đoạn mật mã thông qua các văn tư ở trên giấy trắng, sắp xếp thành một nội dung hoàn chỉnh.
“Đội trưởng, đây là nội dung của bức thư. Anh kiểm tra lại xem, có gì sai sót hay không?”
Cầm lấy nội dung đã được mã hóa ở trên mật thư, Trần Viễn hơi quan sát một lúc. Sau đó, lông mày của anh khẽ nhíu một cái. Mặc dù nội dung cũng không có gì quá mức quan trọng, nhưng Trần Viễn vẫn luôn có cảm giác hơi kỳ quái một chút.
“Được rồi, chuyện ngày hôm nay cậu giữ bí mật giúp tôi. Khi nào có việc, tôi lại đến tìm cậu sau!”
Nói xong những lời này, Trần Viễn lại lần nữa cầm theo bức thư viết tay rời khỏi phòng giám sát của Tiểu Trần, vừa đi vừa bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Mà lúc này, Tiểu Trần sau khi nhìn thấy bóng lưng của Trần Viễn rời đi, cậu ta chỉ hơi nghi ngờ một chút, sau đó cũng không có tiếp tục để ý đến việc này nữa.
Mấy ngày hôm sau, vẫn giống như thường nhật, Trần Viễn thức dậy từ rất sớm. Sau khi chạy bộ hơn mười kilomet, anh lại chạy đến khu vực sân huấn luyện, bắt đầu các bài tập buổi sáng. Đồng thời, trên sân lúc này còn có cả Trần Khâm, Tiểu Trần, Phi Hổ và mấy người tiểu đội trưởng của mười tiểu đội ở trong khu căn cứ huấn luyện dưới mặt đất.
Vừa thấy Trần Viễn chạy bộ đến, toàn bộ những người có mặt trên sân huấn luyện đều lộ vẻ nghiêm túc, dáng người thẳng tắp, hướng về phía anh đồng thanh hô lên.
“Đội trưởng, buổi sáng tốt lành!”
“Ừm, buổi sáng tốt lành!”
Nhìn thấy bọn họ nghiêm túc như vậy, Trần Viễn cũng tỏ ra vô cùng hài lòng gật đầu mỉm cười. Chỉ là, hôm nay khác với mọi hôm, còn chưa bắt đầu bài tập, Trần Viễn đã phất phất tay, ra hiệu cho Trần Khâm tới gần bên mình.
“Trước khi bắt đầu bài tập hôm nay, tôi muốn để cho các cậu thăng thêm một chút thực lực. Chính vì thế, đây là phần thưởng của các cậu.”
Dứt lời, Trần Viễn liền đem một đống bình bình lọ lọ ném qua cho Trần Khâm, để cho cậu ta đem xuống phân phát cho mọi người. Mà vừa nghe được Trần Viễn nói ra những lời này, cả đám tiểu đội trưởng đứng ở một bên đều không khỏi hai mắt sáng bừng lên.
Trong lòng bọn họ đều vô cùng biết rõ, mỗi lần Trần Viễn phân phát đồ tốt đến tay, thì thực lực của bọn họ nhiều ít cũng sẽ tăng lên một mảng lớn. Thậm chí, có người nhờ đó đột phá đến cảnh giới cao hơn.
Thông thường, những đồ vật như thế này ở trong quân đồi rất ít được cấp phát đến. Cũng không phải là quân đội keo kiệt với bọn họ, mà những thứ này thật sự quá mức khan hiếm, đồng thời cũng có giá trị cực kỳ cao. Thế nên, ngoại trừ một số lãnh đạo cao tầng, thì phấn lớn sĩ quan quân đội cấp thấp, cũng như binh sĩ phổ thông rất ít khi đạt đến những thứ đồ vật như thế này.
Không đến vài phút, toàn bộ số thuốc mà Trần Viễn để cho Trần Khâm phát xuống, lập tức liền được phân phát xong. Lúc này, ánh mắt của Phi Hổ không khỏi trừng trừng nhìn về phía Trần Viễn, một mặt kinh ngạc nói ra.
“Lão đại, còn đồ của bọn em đâu?”
Vừa rồi, ngoại trừ mười vị tiểu đội trưởng, cả Tiểu Trần và Phi Hổ đều không có phần, thế nên lúc này Phi Hổ không khỏi lên tiếng hỏi thăm.
Nhìn thấy bộ dáng của Phi Hổ lúc này, Trần Viễn không khỏi liếc mắt, trừng lấy cậu ta một cái.
“Vội cái gì mà vội? Phần của các cậu tôi cũng không có quên.”
Nói xong, Trần Viễn lần nữa từ trong ngực áo móc ra một bình sứ nhỏ, bên trong không biết ẩn chứa đồ vật gì, lại được anh niêm phong rất kỹ càng.
“Đây là phần thưởng của các cậu, tự mình lấy ra sử dụng đi. Mỗi người một viên, trước khi sử dụng, nhớ vận công theo những gì tôi hướng dẫn.”
Thấy Trần Viễn vậy mà còn chuẩn bị cho mình phần thưởng riêng, nhất thời hai mắt của Phi Hổ không khỏi rực sáng.
“Lão đại, anh vẫn là người tốt nhất!”
Vừa nói, Phi Hổ vừa vội vàng lao tới, dự định ôm lấy bắp chân của Trần Viễn. Nhưng lúc này, Trần Viễn đã kịp thời vung chân ra, trực tiếp đem cậu ta đá bay ra ngoài.
“Cút! Đừng có ở đó mà nịnh nọt tôi!”
Mặc dù ngoài miệng thì mắng như vậy, nhưng thực chất một cước này của Trần Viễn cũng không có bao nhiêu lực. Ngược lại, Phi Hổ cực kỳ phối hợp, sau khi lộn nhào về phía sau vài bước. Lúc này, cậu ta mới lần nữa ôm lấy binh sứ nhỏ ở trong tay, một mặt thành thật cười lên một trân ngây ngô.
“Hề hề…”
“Được rồi, các cậu đừng có lề mà lề mề nữa, tất cả đều ngồi xuống vận công, sau đó phục dụng đan dược đi. Đây là linh đan, có thể trợ giúp để cho nội lực của các cậu có thể tăng thêm ít nhất là mười năm. Hơn nữa, loại đan dược này còn có tác dụng rèn luyện thân thể, là tôi từ một chỗ di tích cổ thu gom được, sau đó nhờ tiểu thư nhà họ Đinh điều chế ra. Thế nên, tất cả các cậu cứ việc yên tâm sử dụng, đã có tôi đứng ở bên ngoài hộ pháp rồi!”
Vừa nói dứt lời, thân hình của Trần Viễn đột nhiên đạp không, đứng trôi lơ lửng ở trên không trung. Đồng thời, sau lưng của anh lúc này hiện ra đôi cánh Phượng Hoàng, tạo thành một trận kỳ quang cực kỳ bắt mắt. Hơn nữa, toàn bộ khuôn viên ngàn mét xung quanh, lúc này bất thình lình được một lồng ánh sáng bao chụp vào bên trong.
“Lĩnh vực?!”
Mà nhìn thấy một màn này, toàn bộ những binh sĩ đang đứng ở bên dưới đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm, tỏ ra vô cùng kinh ngạc. Thông thường, võ giả chỉ khi đột phá đến cảnh giới đại tông sư hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong, một bước đạp phá vào cảnh giới Địa Tiên thì mới có thể lĩnh hội ra được lĩnh vực. Đằng này, Trần Viễn chỉ mới đột phá cảnh giới đại tông sư không được mấy ngày, ngay cả lĩnh vực cũng đã lĩnh hội ra rồi?
Điều này thật sự để cho bọn họ có cảm giác không thể nào tin được. Tất nhiên, nếu như trước mặt của Trần Viễn là cao thủ cấp bậc đại tông sư, bọn họ liền sẽ nhìn ra được, kỳ thật lĩnh vực mà Trần Viễn vừa mới lĩnh hội ra, cũng chỉ đạt đến một chút da lông mà thôi.
Còn nguyên nhân tại sao chỉ là một ít da lông, Trần Viễn liền có thể để cho lĩnh vực của mình mở rộng ra lớn như vậy, tất nhiên là nhờ vào hư ảnh Phượng Hoàng. Kể từ sau khi nó đem khối ngọc thạch lấy được từ trên tay của Trương Vĩnh Bình nuốt xuống, bản thân nó đã trải qua ba ngày ba đêm hôn mê liên tục. Sau khi tỉnh dậy, mặc dù đẳng cấp của nó không có tăng lên. Thế nhưng, Trần Viễn lại nhờ vào đó mà bất chợt lĩnh hội ra lĩnh vực của riêng mình. Đồng thời, Phượng Hoàng còn giúp anh đem lĩnh vực tăng cường, mở rộng. So với một cao thủ đại tông sư trung, hậu kỳ chân chính, Trần Viễn có thể tự tin không hề thua kém một chút nào.
“Được rồi, bắt đầu đi!”
Nhìn thấy vẻ mặt ngơ ngác của đám binh sĩ đang đứng ở bên dưới, Trần Viễn không khỏi phất phất tay, ra hiện cho bọn họ bắt đầu điểu chỉnh tâm tình, đem đan dược phục dụng.