Oành!
Trong đầu giống như đang có đồ vật gì đó nổ tung, lúc này thần sắc của Trần Viễn tỏ ra vô cùng khiếp sợ, nhìn thẳng về phía hư ảnh của Tổ Thần. Anh thật sự không thể nào tưởng tượng ra được, mình vậy mà lại là người của Thần tộc. Hơn nữa, anh còn là con trai của một vị Tổ Thần.
“Cái này, làm sao có thể?!”
Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không có cách nào tiếp thu được sự thật này. Thế nhưng, ẩn nấp ở trong Tiên Cung, tàn hồn thánh nữ càng thêm khiếp sợ hơn gấp cả trăm ngàn lần.
Đối với Tổ Thần, nàng so với Trần Viễn càng thêm rõ ràng. Đây là một vị đại năng tồn tại từ hơn mấy trăm triệu năm về trước. Theo lịch sử mà nhân loại có thể ghi chép được, thì thời đại đó được xưng là thời kỳ Viễn Cổ, đã tồn tại cách đây khoảng chừng hơn bốn trăm triệu năm.
Lúc đó, khi còn người vẫn còn chưa xuất hiện, thế giới này do vô số man thú thống trị. Bọn chúng là những sinh vật có kích thước cực kỳ khổng lồ, thực lực lại vô cùng cường đại. Cho dù là một vị cường giả cấp bậc Địa Tiên đứng ở trước mặt bọn chúng, cũng chỉ là một sinh linh nhỏ bé, không một chút năng lực kháng cự nào.
Có thể nói, đây là thời kỳ mà man thú cực kỳ phát triển. Cho dù là các sinh vật có thực lực cường đại giống Chân Long, Cổ Phượng đều không phải là kẻ thống trị duy nhất của thế giới này.
Chính vì thế, thời đại này cũng được cho là thời đại hỗn loạn nhất. Chiến đấu thường xuyên xảy ra, mỗi một lần đều là đất rung, núi chuyển, thật sự vô cùng kinh khủng.
Nhưng cũng vào giai đoạn này, một nhóm tộc người đột nhiên xuất hiện, bọn họ tự xưng mình mà là Thần tộc.
Mặc dù hình thể của bọn họ so với man thú thật sự rất nhỏ bé, thế nhưng thực lực lại vô cùng cường đại. Cho dù là Chân Long hay Cổ Phượng cũng không dám chạy đến trêu chọc.
Hơn nữa, những Thần tộc này đều rất hiền lành, bọn họ không những không có ra tay săn giết man thú. Ngược lại, bọn họ còn hướng dẫn, dạy bảo man thú học tập tu luyện.
Chính vì thế, trong vòng không đến trăm vạn năm, số lượng man thú phát triển thần tốc. Đồng thời, bọn chúng cũng đã bắt đầu khai khiếu, sinh ra trí tuệ. Thế nên, lại trải qua mấy chục vạn năm diễn hóa, vô số bộ tộc được hình thành.
Ban đầu, những bộ tộc này đều rất nhỏ yếu, đối với sự thống trị của những sinh linh mạnh mẽ khác, hoàn toàn không có một chút uy hiếp nào.
Thế nhưng, lại qua mấy chục vạn năm sau đó, số lượng bộ tộc càng lúc càng nhiều, thực lực của từng bộ tộc cũng càng lúc càng thêm trở nên cường đại. Cho dù là Chân Long hay Cổ Phượng, lúc này bọn chúng cũng bắt đầu sinh ra e ngại.
Chính vì thế, một nhóm man thú do tứ đại hung cầm đầu, quyết định cùng với Thần tộc quyết chiến.
Trận đại chiến này diễn ra ròng rã suốt tám trăm năm, lượng lớn man thú bị đánh giết. Cho dù là tứ đại hung lúc này cũng bị bốn vị thần tướng của Thần tộc ra tay tiêu diệt. Đến cuối cùng, đại quân man thú tan tác bại trận, Thần tộc lần nữa thể hiện thần uy, không có bất kỳ sinh linh nào dám chạy đến mạo phạm.
Cho dù là Chân Long hay Cổ Phượng lúc này cũng bắt đầu quy phục, hướng về phía Thần tộc triều bái.
Có thể nói, từ sau khi tứ đại hung bị diệt trừ, thời đại Viễn Cổ lần nữa bước vào một giai đoạn mới. Cũng từ đó, Chân Long, Cổ Phượng cùng với Kỳ Lân, và Huyền Vũ chính thức được Thần tộc sắc phong, trở thành tứ đại Thần thú, được vô số sinh linh tín ngưỡng.
Nhưng cũng vào lúc này, một trận đại hủy diệt đã bất ngờ xảy ra. Một nhóm sinh vật từ thiên ngoại tinh không, tự xưng là Ma tộc đột nhiên xâm lấn, hướng về phía Thần tộc phát ra chiến thư.
Vừa mới trải qua đại chiến, lực lượng của Thần tộc vốn dĩ đã bị tiêu hao không nhỏ. Lúc này, đối mặt với đội quân của Ma tộc, có thể nói là Thần tộc càng thêm tổn thất nặng nề. Vô số sinh linh bị Ma tộc thôn phệ, đồng thời nô dịch, trở thành thức ăn để nuôi dưỡng cho đại quân xâm lược của bọn chúng.
Chứng kiến đây hết thảy, một vị đại năng của Thần tộc, cũng chính là Tổ Thần, đã dùng lấy lực lượng một mình, đem toàn bộ Ma tộc phong ấn. Đồng thời, bản thân mất hết thần lực, vì thế mà hy sinh, thân thể hóa thành một vùng không gian vô cùng rộng lớn.
Tất cả những thứ này, đều là từ trong thư tịch cổ lưu lại, lúc đó đọc đến đoạn văn tự này trong lòng của nàng cảm thấy cực kỳ xúc động. Nhưng mà, hiện tại phát hiện vị Tổ Thần trước kia, đột nhiên xuất hiện ở trước mặt, thật sự để cho nàng cảm thấy khiếp sợ không thôi.
“Ừm?!”
Đột nhiên, giống như cảm nhận được thứ gì, ánh mắt của Tổ Thần bỗng dưng chăm chú nhìn về phía mi tâm của Trần Viễn. Sau đó, thần hồn của thánh nữ có chút run sợ, khi thấy được hai vầng hào quang rực xuyên qua không gian, trực tiếp dừng lại ở bên ngoài Tiên Cung.
Mặc dù đôi mắt này không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, hơn nữa còn có một khoảng cách rất xa, nhưng trong lòng của nàng lúc này lại cảm thấy vô cùng kinh dị.
Chỉ là, cũng không có chờ đợi nàng kịp lên tiếng, lúc này ánh mắt của Tổ Thần đã thu hồi trở lại, dừng ở trên thân của Trần Viễn.
Mà đứng ở bên ngoài, Trần Viễn lúc này mới vừa kịp phản ứng lại. Anh dùng lấy ánh mắt không mấy tin tưởng, nhìn về phía hư ảnh Tổ Thân đang đứng trước mặt.
“Tiền bối, ngài nói ngài là Tổ Thần ta có thể tin. Nhưng mà, ngài nói ta là con trai của ngài, ngài có gì làm bằng chứng sao? Hơn nữa, ta chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao có thể là Thần tộc gì đó mà ngài vừa mới nhắc đến?”
Liên tục đặt ra câu hỏi, Trần Viễn cũng không sợ hư ảnh ở trước mặt nổi giận. Bởi vì, anh phát hiện ra, đối phương đối với mình cũng không có bất kỳ cái gì địch ý.
“Tất nhiên là ta tự có biện pháp của mình. Hơn nữa, con trai của ta, con cho rằng con làm sao có thể lấy được Thần Ấn, càng như thế nào mới có thể thu thập được hai miếng ngọc bội, mang theo ấn ký của ta ở trên người con?”
Hư ảnh Tổ Thần vô cùng thản nhiên đáp lại. Đồng thời, ông ta còn hướng về phía Trần Viễn mỉm cười.
Nghe hỏi lại vấn đề này, trong lòng Trần Viễn đã có chút chấn kinh. Đồng thời, ánh mắt của anh khi nhìn về phía hư ảnh Tổ Thần, không khỏi lộ ra một chút khiếp sợ.
“Ý của ngài là?!”
“Ha ha ha! Chuyện này tạm thời không cần phải nhắc đến. Hiện tại, thời gian của ta cũng không còn nhiều nữa. Trước hết, ta muốn đem đồ vật này giao lại cho con. Sau đó, ta sẽ giúp con quay trở về địa cầu!”
Âm thanh của hư ảnh Tổ Thần vừa mới phát ra, cũng không đợi cho Trần Viễn lên tiếng đáp ứng. Lúc này, một đầu ngón tay từ trong hư ảnh đột nhiên phóng ra, hướng về phía mi tâm của Trần Viễn điểm tới.
Động tác của hư ảnh Tổ Thần nhìn như hết sức chậm rãi, thậm chí Trần Viễn còn nhìn đến cực kỳ rõ ràng. Thế nhưng mà, anh lại không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt, nhìn lấy ngón tay của đối phương điểm đến.
Ầm!
Chỉ nghe được một tiếng nổ vang trong đầu, toàn bộ linh hồn của Trần Viễn đều bị chấn động lên một cách kịch liệt. Sau đó, Trần Viễn cũng không biết được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ cảm giác trước mặt của mình lúc này là một vùng ánh sáng ngũ sắc, tỏa ra quang mang vô cùng rực rỡ.
Trong thoáng chốc, tâm trí của Trần Viễn vậy mà rơi vào hoang mang, sững sờ nhìn đây hết thảy. Chỉ có điều, rất nhanh sau đó hình ảnh ở trước mặt anh bỗng dưng trở nên tối sầm lại. Cuối cùng, Trần Viễn cũng không biết mình đã mất đi ý thức bao lâu. Đợi cho anh một lần nữa lấy lại ý thức, bên tai đã truyền đến vài trận âm thanh.
“Trần Viễn, Trần Viễn! Anh hãy mau tỉnh dậy đi!”
Nghe được âm thanh quen thuộc bên ngoài, đầu óc của anh vẫn còn có chút mơ màng. Đợi cho đến khi hai mắt của anh mở ra, lúc này anh mới phát hiện ra, mình lúc này vậy mà đang nằm ở trên một chiếc giường bệnh. Hơn nữa, đứng ở xung quanh còn có rất nhiều y bác sĩ, trong đó có xuất hiện mấy khuôn mặt nhìn hết sức quen thuộc.
“Đội trưởng, anh đã tỉnh rồi sao?”
Nhìn thấy Trần Viễn tỉnh dậy, ánh mắt của mấy người Trần Khâm tỏ ra cực kỳ vui mừng. Ngay cả Lưu Mẫn Nghi lúc này cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Thấy phản ứng của mọi người như vậy, Trần Viễn không khỏi ngạc nhiên, nói ra.
“Thế nào?!”
“Đội trưởng, chẳng lẽ anh không nhớ gì hết sao? Ba tháng trước, anh đột nhiên mất tích. Sau đó, chúng tôi tìm thấy Chương Tử Di cùng với anh đang lênh đênh ở trên biển. Nhưng lúc đó anh đã hôn mê. Hiện tại, đã qua hơn nửa tháng, anh mới lần nữa tỉnh dậy.”
Nghe Phi Hổ lên tiếng giải thích, lúc này Trần Viễn mới có chút giật mình. Bản thân anh, vậy mà đã hôn mê lâu như vậy? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
“Đội trưởng, anh thật sự không nhớ chuyện gì đã xảy ra thật sao?”
Lúc này, Tiểu Trần hơi có chút nghi hoặc, nhìn về phía Trần Viễn, thấp giọng nói ra. Nhưng còn không đợi cho Trần Viễn lên tiếng trả lời. Lúc này, đội ngũ y, bác sĩ của bệnh viện đã đi tới, có người cất giọng hô lên.
“Đề nghị người nhà của bệnh nhân Trần Viễn đi ra ngoài trước, chúng tôi cần phải tiến hành lấy mẫu xét nghiệm. Sau khi có kết quả, chúng tôi sẽ thông báo đến cho đơn vị của các anh sau!”
Nhìn đám người Lưu Mẫn Nghi rời đi, đầu óc của Trần Viễn vẫn còn rất mơ hồ. Nhưng lúc này, các nhân viên y tế đã bắt đầu tiêm thuốc vào trong cơ thể của anh. Cơn buồn ngủ rất nhanh truyền đến, để cho Trần Viễn không có cách nào tỉnh táo lại được, lần nữa rơi vào hôn mê.
Nhưng lần này, trong lúc mơ màng anh có thể nghe được âm thanh nói chuyện của các bác sĩ, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng đại khái vẫn có thể hiểu được nội dung nói chuyện của bọn họ.
“Người này mắc phải hội chứng hoang tưởng cấp độ A, trong máu của anh ta có nồng độ độc tố rất cao. Chúng ta cần phải loại bỏ chất độc ra khỏi cơ thể của anh ta ngay lập tức!”
“Không tốt, các tế bào trong cơ thể của anh ta đang phản kháng, chúng ta cần phải thực hiện kế hoạch B ngay lập tức.
“Chết tiệt, kế hoạch lần này vậy mà chỉ thất bại trong gang tấc. Không được, cần phải đem anh ta chuyển lên cấp cao hơn. Đây là một công trình lớn, chúng ta tuyệt đối không thể thất bại như vậy được!”
“Bíp… bíp…”