Ừng ực…
Cảm nhận được sát khí từ trên người của Trần Viễn tản mát ra ngoài, cho dù là ma tộc đại thống lĩnh đã từng theo đi theo bộ tộc chinh chiến khắp nơi ở trong vũ trụ. Nhưng lúc này, trong lòng của Agat cũng nhịn không được, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Đồng thời, một cỗ hàn khí nhanh chóng lan tràn đến, để hắn không kịp suy nghĩ quá nhiều, lập tức liền nói ra.
"Ta... ta muốn sống!"
Cho dù là nhân loại hay ma tộc, không phải ai cũng can đảm để đối mặt với tử vong.
Thế nên, lúc này nghe Agat đáp lại, Trần Viễn cũng không có quá mức kinh ngạc. Ngược lại, trong đôi mắt lạnh lẽo của anh, lúc này lộ ra một tia nghiêm nghị.
“Đem linh hồn của ngươi giao ra, ta sẽ tự mình gieo xuống ấn ký. Kể từ bây giờ trở đi, ngươi chính là nô bộc của ta!”
Nghe được những lời này từ trong miệng của Trần Viễn nói ra, trong lòng của Agat không khỏi còn có chút giãy giụa. Thế nhưng, khi thấy được ánh mắt của Trần Viễn nhìn đến, hắn lại nhịn không được khẽ run lên một cái.
Đến cuối cùng, cho dù cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ cùng khuất nhục, nhưng Agat vẫn không dám lên tiếng phản kháng. Hắn tự mình đem linh hồn đưa ra, dâng lên ở trước mặt của Trần Viễn.
Đối với một chủng tộc cao quý giống như bộ tộc Autuman, có thể chiếm lĩnh cả một tòa thế giới để thành lập một vương quốc thống trị. Việc bị nô ấn, đây không chỉ là một sự sỉ nhục của toàn bộ bộ tộc, mà còn gây nên sự phẫn nộ của các quý tộc.
Thế nên, ngay lúc linh hồn của bản thân bị Trần Viễn gieo xuống ấn ký, trong lòng của Agat cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. Kể từ giây phút này trở đi, hắn đã không còn là một dũng sĩ của bộ tộc Autuman vĩ đại nữa rồi.
“Rất tốt, hiện tại thì hãy nói cho ta biết, các ngươi vì sao lại muốn xâm lấn thế giới này. Hơn nữa, quân số chuẩn bị cho cuộc chiến tranh lần này là bao nhiêu người?”
Sau khi đem ấn ký gieo vào bên trong linh hồn của Agat, Trần Viễn lúc này mới nhìn về phía đối phương, nói ra.
Nghe được những lời này của anh, Agat hơi sửng sốt một chút. Nhưng ngay sau đó, hắn mới kịp phản ứng lại, vội vàng đặt tay ở trước ngực thấp giọng nói ra.
“Thưa ngài, chủ nhân vĩ đại của ta, lần này sở dĩ quân đoàn của chúng ta muốn đến đây xâm lấn thế giời này, là vì nhận được lời thần dụ, một trong những vị Thần linh vĩ đại nhất của bộ tộc Autuman sẽ tỉnh dậy. Chúng ta cần phải đem phong ấn của ngài ấy giải khai. Thế giới này sẽ một lần nữa được mở ra, toàn bộ vương quốc Autuman có thể lần nữa trở về thần đàn, tiến vào Thần quốc.”
Nhìn thấy bộ dáng hèn mọn lúc này của Agat, ai cũng không thể nào tưởng tượng ra được, đối phương đã từng là một vị thống lĩnh quân đội của ma tộc. Hơn nữa, thực lực đã đạt đến cấp bậc đại tông sư.
Tất nhiên, đối với những thứ này Trần Viễn cũng không quá để ý. Ngược lại, nghe được lời nói của Agat, hai mắt của anh lúc này không khỏi híp lại.
“Nói như vậy, các ngươi biết được vị trí phong ấn của vị ma tộc kia?!”
“Cái này…”
Giọng nói của Agat hơi có một chút ấp úng. Thế nhưng, lần nữa một cỗ khí thế từ trên người của Trần Viễn đột nhiên truyền đến. Sau đó, một trận đau nhức từ trên linh hồn xuyên thấu vào trong đầu óc, để cho Agat có chút nhịn không được, vội vàng ôm đầu lặn lộn ở dưới mặt đất hét thảm một tiếng.
“Ngươi nên nhớ, hiện tại ngươi chính là nô bộc của ta. Chỉ cần ngươi có một chút ý nghĩ sai trái nào, ta sẽ nhất định để cho ngươi nhận lấy trừng phạt!”
Đem khí thế ở trên người chậm rãi thu hồi lại, lúc này ánh mắt của Trần Viễn hoàn toàn không có một chút tình cảm nào, nhìn chằm chằm về phía Agat, kẻ đang vô cùng khổ sở, nằm lăn lộn ở dưới mặt đất.
“Vâng vâng, thưa chủ nhân! Nô bộc của ngài, đã thật sự biết sai rồi!”
Lúc này, âm thanh của Agat mang theo mấy phần run rẩy, trong ánh mắt lộ ra vô tận sợ hãi, vội vàng cúi thấp đầu xuống, hướng về phía Trần Viễn liên tục dập đầu nói ra.
“Được rồi, đứng lên đi. Ta muốn biết tất cả những gì mà ngươi biết được, nhanh chóng đem nó nói ra cho ta!”
“Vâng, thưa chủ nhân!”
Đến lúc này, bộ dáng của Agat đã trở nên cực kỳ thành thật. Ngay sau đó, hắn vội vàng đem hết tất cả những gì có liên quan đến đội quân ma tộc một lần nữa nói ra.
Nhưng nghe qua một hồi, lông mày của Trần Viễn lại không nhịn được, một lần nữa nhíu chặt.
“Chủ… chủ nhân, đây là tất cả những gì mà ta biết được. Ta… ta thật sự không có điều gì giấu giếm ngài.”
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Viễn có chút không được hài lòng, Agat còn tưởng rằng vị chủ nhân này của hắn đang nổi giận, thế nên hắn mới không ngừng lên tiếng để phân búa.
Sau đó, giống như nghĩ ra điều gì, Agat mới đột nhiên nói ra: “Chủ nhân, kỳ thật quân đội lần này là do Red thống soái. Hắn là một trong số các vị vương tử của vương quốc Autuman, được quốc vương ban cho đặc ân, tự mình dẫn theo quân đội viễn chinh, đem phong ấn của vị Thần linh kia mở ra. Chỉ cần chủ nhân đem tên Red kia bắt lại, thì mọi tin tức mà ngài muốn, đều có thể từ trong miệng của hắn hỏi thăm.”
“Ồ?!”
Nhìn bộ dáng của Agat lúc này, Trần Viễn không khỏi mỉm cười, nhìn về phía đối phương với vẻ mặt tràn đầy thâm ý.
“Nói như vậy, ngươi thật sự không dùng được rồi?!”
Nghe được lời này của anh, sắc mặt của Agat không khỏi kịch biến. Đồng thời, hắn lập tức quỳ xuống, ở trước mặt của Trần Viễn dập đầu không ngừng.
“Chủ nhân, xin ngài hãy xem xét lại, nô bộc của ngài thật sự không có lừa gạt ngài. Ta có thể giúp ngài đem vương tử bắt lại. Hơn nữa, ta còn có thể giúp ngài sửa chữa chiến giáp. Chỉ cần ngài có đầy đủ vật tư, ta thậm chí còn có thể giúp ngài chế tạo ra những loại chiến giáp tương tự!”
Lần này, Trần Viễn thật sự là có chút kinh ngạc, nhìn về phía tên ma tộc thống lĩnh mà mình vừa mới thu phục. Anh thật không có nghĩ đến, đối phương vậy mà dám nói ra những lời như vậy. Hơn nữa, kẻ này còn biết chế tạo chiến giáp?
Trong lúc nhất thời, hai mắt của Trần Viễn hơi có chút tỏa sáng. Nhưng mà, anh cũng không có lộ ra quá nhiều biểu cảm, ngược lại có chút trầm ngâm, nhìn về phía đối phương.
“Nếu đã như vậy, vậy thì ta lại cho ngươi thêm một lần cơ hội. Nhanh chóng triệu tập tất cả binh sĩ mà ngươi đem đến, đưa tới để gặp ta. Sau đó, ngươi có thể quay trở về, đem tin tức liên quan đến vị Ma Thần đang bị phong ấn kia thu thập, rồi báo lại toàn bộ chi tiết cho ta. Chỉ cần ngươi có thể làm được hai việc này, ta có thể để ngươi rời đi!”
“Vâng, thưa chủ nhân vĩ đại của ta, Agat, nô bộc trung thành nhất của ngài, nhất định sẽ hoàn thành sứ mệnh mà ngài giao phó!”
Nói xong những lời này, Agat lại một lần nữa hướng về phía Trần Viễn cúi người, dập đầu.
Sau đó, thân hình của hắn nhanh chóng chui trở lại bên trong chiến giáp. Chỉ một thoáng, Agat biến mất ở trên không trung, nơi này chỉ lưu lại một mỡ hỗn độn, cùng với vô số bộ thi thể chiến sĩ ma tộc.
Nhìn đây hết thảy, Trần Viễn chậm rãi thu hồi lại ánh mắt của mình. Anh quay người, đi về phía hố đất, nơi mấy người Tôn Băng Băng vẫn còn đang đứng.
Lúc này, thần sắc của Tôn Băng Băng trở nên vô cùng phức tạp. Ban đầu, cô còn muốn dự định lợi dụng sức mạnh của Trần Viễn, đạt được một số lợi ích nào đó. Nhưng hiện tại, cô có cảm giác người đàn ông đang đứng ở trước mặt mình, thật sự không phải là người mà cô có thể ứng phó được.
Chỉ là, trong lòng hơi thoáng suy nghĩ một chút, Tôn Băng Băng lập tức lấy lại tinh thần. Ánh mắt của cô mang theo mấy phần sáng rực, nhìn về phía Trần Viễn.
“Trần Viễn, xem ra là tôi vẫn xem thường anh?!”
Nghe được lời này của đối phương, Trần Viễn không quá để ý. Ngược lại, ánh mắt của anh rơi vào trên người của Irina, ngươi cho đến lúc này vẫn còn chưa biết chuyên gì xảy ra.
“Đi thôi, để tôi đưa cô rời khỏi nơi này!”
Nghe thế, Irina mới kịp lấy lại tinh thần. Ngay sau đó, cô hơi có chút kích động, vội vàng gật đầu bước nhanh về phía Trần Viễn.
Mà lúc này, Hoàng Phi cũng mang theo La Tiểu Thất, vẫn đang còn hôn mê đi theo phía sau lưng của anh.
“Tiểu thư, tiếp theo chúng ta nên làm như thế nào?”
Nhìn theo bóng lưng của mấy người Trần Viễn rời đi, lúc này tâm tình của Thâm Hải hơi có chút phức tạp, ánh mắt mang theo mấy phần do dự, nhìn về phía Tôn Băng Băng.
“Ừm, việc này tạm thời cứ quyết định như vậy đi. Hiện tại, ta muốn trở về tổng đàn!”
Nói xong lời này, thân ảnh của Tôn Băng Băng dần dần tan biến vào trong không trung. Sau đó, Thâm Hải hơi thở dài một tiếng. Ánh mắt của ông ta có chút buồn bực, nhìn về phía mặt đất hoang tàn đang hiện ra ở trước mặt.
“Ài, thật sự là bộ thân thể này cũng sắp già rồi.”
Chậm rãi đi về phía vị trí trung tâm hố đất, lúc này ông ta chỉ hơi lắc đầu một chút. Dần dần, thân ảnh của Thâm Hải cũng chậm rãi biến mất.
Mà lúc này, mấy người Trần Viễn đã xuất hiện ở trong thành phố. Đứng ở trước mặt của anh lần này là một nhóm binh sĩ ma tộc, thần sắc lộ ra vô cùng khiếp sợ, thân thể có chút run run.