Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Ẩn Long - Ẩn Long Ở Rể - Trần Viễn (FULL)

Kittt…

Đem phanh đạp gấp, rốt cuộc chiếc xe ô tô của Trần Viễn cũng dừng lại ở trước cửa nhà hàng mà Lưu Thục Hiền đã chuẩn bị để đãi tiệc sinh nhật. Không có trực tiếp xuống xe, Trần Viễn nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía thời gian ở trên điện thoại.

Sau khi nhìn thấy đồng hồ chỉ mới điểm đến 18:59:59, trong lòng Trần Viễn không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Hô, may mắn, vẫn xem như là đến kịp giờ.”

Buổi tiệc sinh nhật của Lưu Thục Hiền bắt đầu từ lúc mười chín giờ, hiện tại vừa vặn chỉ còn kém một giây là đúng thời gian buổi tiệc bắt đầu. Chính vì thế, Trần Viễn cũng không dám chậm trễ chút nào, vội vàng đẩy cửa xe rồi bước xuống.

 Lúc đi xuống, anh còn không quên tu chỉnh lại quần áo một cách chỉnh tề. Đồng thời, trên tay vẫn luôn cầm lấy bó hoa, bước vào bên trong sảnh chính của nhà hàng.

Trong phòng kín của nhà hàng, Lưu Thục Hiền mặc một bộ váy trắng, trên tay cầm lấy điện thoại, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn nhìn ra phía bên ngoài cửa phòng.

Qua một hồi, cửa phòng đột ngột mở ra. Thế nhưng, người bước đi vào lúc này lại là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cũng không phải là người mà cô đang chờ đợi. Nhất thời, trong lòng của Lưu Thục Hiền hơi hơi có một chút thất vọng.

Kỳ thật, bình thường cô cũng không có tổ chức sinh nhật. Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp được Trần Viễn, cô lại nảy ra cái suy nghĩ này. Mà lúc này, toàn bộ buổi tiệc sinh nhật cũng chỉ có một mình cô, cô cùng không muốn mời bất kỳ ai, ngoại trừ Trần Viễn.

“Thưa cô, thức ăn đều đã chuẩn bị xong, không biết bây giờ có thể đem lên được không ạ?!”

Vừa bước vào trong phòng, nhân viên phục vụ của nhà hàng đã lên tiếng hỏi thăm. Nhưng lúc này, Lưu Thục Hiền lại không có tâm trạng để đáp lại. Cô chỉ hơi hơi lắc lắc đầu, rồi lên tiếng để nói chuyện.

“Đợi một lát nữa đi, khi nào bạn của tôi đến, cô có thể đem thức ăn đưa lên.”

“Dạ, vâng!”

Nữ nhân viên phục vụ vô cùng lịch sự đáp lại. Ngay sau đó, cô liền xoay người rời đi. Lúc đi ra khỏi phòng, cô vẫn không quên đem cửa phòng đóng lại.

Nhưng chưa tới một phút, tiếng cửa phòng đã lần nữa mở ra. Ngay sau đó, ánh mắt của Lưu Thục Hiền chăm chú nhìn về phía thân ảnh xuất hiện ở trước mặt.

“Xin lỗi, cô đã đợi tôi có lâu hay không?”

Lúc nói chuyện, Trần Viễn không quên lấy ra điện thoại để xem giờ. Quả thật, lúc này thời gian đã trễ hơn so với tiệc mời đến năm phút. Nhưng Trần Viễn cũng thật sự là hết các, ai biết được đi mua hoa lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.

Thế nhưng, phản ứng của Lưu Thục Hiền cũng không cho thấy có cái gì bất mãn. Ngược lại, cô còn tỏ ra cực kỳ vui mừng, đứng dậy, đi về phía trước mặt của Trần Viễn, nói ra.

“Không có, tôi cũng chỉ mới vừa đến đây được vài phút mà thôi. Anh mau ngồi xuống đi, để tôi gọi nhân viên của nhà hàng đem thức ăn đưa lên.”

Nói xong, còn giống như thật sự sợ Trần Viễn sẽ chạy mất, Lưu Thục Hiền lúc này mới đi ra bên ngoài, gọi nhân viên của nhà hàng đến.

Sau mấy phút, nhân viên nhà hàng liền đem thức ăn đã chuẩn bị sẵn đưa lên trên bàn. Mà lúc này, Trần Viễn cũng đưa mắt nhìn qua bốn phía xung quanh. Sau khi phát hiện ra trong phòng ăn lúc này, ngoại trừ anh và Lưu Thục Hiền, cũng không có bất kỳ một ai khác. Nhất thời, Trần Viễn hơi có một chút kinh ngạc. Sau đó, anh nghi hoặc, nhìn về phía Lưu Thục Hiền để hỏi thăm.

“Hôm nay sinh nhật của cô, ngoài tôi ra cũng không có mời người khác sao?”

“Không có!”

Không giống như là Trần Viễn suy đoán, Lưu Thục Hiền vậy mà trả lời một cách cực kỳ dứt khoát. Hơn nữa, cô đối với Trần Viễn cũng không hề che giấu chút nào.

“Bình thường tôi sẽ không tổ chức sinh nhật. Nhưng hôm nay là ngoại lệ, anh là người đâu tiên được tôi mời đến dự tiệc sinh nhật của mình.”

“Ồ, vậy sao?”

Trên mặt của Trần Viễn hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Nhưng mà, trong lòng của anh lại ẩn ẩn có một loại cảm giác gì đó hết sức kỳ lạ. Chỉ có điều, Trần Viễn cảm thấy việc này cũng không quá quan trọng.

Anh đưa mắt nhìn qua một vọng, sau đó liền quay trở lại cửa phòng, cầm lấy bỏ hoa vẫn còn đang đặt ở bên ngoài, bước vào bên trong.

“Chúc mừng sinh nhật, chúc cô sinh nhật vui vẻ!”

Cầm lấy bó hoa từ trên tay của Trần Viễn, ánh mắt của Lưu Thục Hiền vậy mà ẩn ẩn có một chút kinh ngạc. Sau đó, cô không chút nghĩ ngợi, trực tiếp nhận lấy bó hoa của anh.

“Cảm ơn!”

Nhận hoa của Trần Viễn, trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền lộ ra nụ cười hết sức ngọt ngào. Trong lúc nhất thời, Trần Viễn không khỏi sững người một chút. Nhưng ngay sau đó, anh lại bị tiếng nói chuyện của Lưu Thục Hiền làm cho bừng tỉnh.

“Anh Viễn, đây là mấy món mà tôi vô cùng ưa thích. Anh nhìn xem, anh có thích ăn hay không?”

Vừa nói, Lưu Thục Hiền vừa chỉ về phía bàn tiệc ở phía trước mặt. Đối với mấy loại thức ăn mà Lưu Thục Hiền lựa chọn, kỳ thật Trần Viễn không hề có một chút ý kiến gì.

Bởi vì, mấy ngày gần đây đi cùng với cô, anh đột nhiên phát hiện ra một việc, hai người bọn họ vậy mà có rất nhiều sở thích giống nhau. Ngay cả ăn uống, cũng có mấy phần tương tự.

Chính vì thế, một buổi tiệc sinh nhật cứ như thế nhẹ nhàng trôi qua. Sau khi rời khỏi nhà hàng, ánh mắt của Lưu Thục Hiền hơi có một chút mê ly, vừa nhìn lấy bó hoa cầm ở trên tay, vừa quay sang nhìn lấy Trần Viễn, đang chăm chú lái xe.

“Viễn, anh có muốn đi ngắm biển với tôi một lúc hay không?”

Đột nhiên nghe được Lưu Thục Hiền lên tiếng đề nghị, Trần Viễn hơi có chút kinh ngạc. Nhưng sau đó, anh cũng không có suy nghĩ nhiều, liền gật đầu đồng ý.

Dừng xe ở trên bãi biển, Trần Viễn cùng với Lưu Thục Hiền ngồi trên một mỏm đá, cả hai cùng đưa lưng dựa sát vào nhau, lắng nghe từng tiếng âm thanh rì rào của biển cả.

Lúc này, cả hai đều im lặng, không có ai lên tiếng nói chuyện ai. Nhưng trong lòng của bọn họ, lúc này lại thấy bình yên đến lạ kỳ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, khi mà âm thanh của Lưu Thục Hiền đột nhiên vang lên, đem bầu không khí im lặng phá bỏ.

Lúc này, ánh mắt của Trần Viễn đã nhìn về phía bầu trời xa xăm, cũng không biết rõ là anh đang suy nghĩ đến những chuyện gì.

“Anh Viễn, chúng ta về thôi!”

Nhìn thấy Lưu Thục Hiền đã đứng dậy, dự định trở về Trần Viễn cũng không có lưu lại. Anh nhẹ nhàng đứng lên, nhìn lấy cô mỉm cười.

“Tốt, chúng ta về thôi!”

Sau đó, cả hai rời khỏi bãi biển, đi đến nơi đỗ xe ô tô. Nhưng lúc này, vây quanh ở nơi đỗ xe của Trần Viễn, là một đám thanh niên tay cầm bình xịt. Đám thanh niên vừa thấy hai người Trần Viễn đi đến, liền giật mình, rồi sau đó nhanh chóng chạy đi.

Sau khi Trần Viễn và Lưu Thục Hiền vội vã chạy đến. Lúc này, toàn bộ trên thân của chiếc xe ô tô đã vẽ lên lít nha lít nhít hình vẽ. Mặc dù hình vẽ không đến mức xấu, nhưng chiếc xe ô tô này vốn cũng không phải của Trần Viễn.

Thế nên, khi anh nhìn thấy nó bị đám thanh niên làm cho tức giận như vậy, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng mà, đứng ở một bên, Lưu Thục Hiền lại đột nhiên che miệng cười, để cho Trần Viễn không khỏi cảm thấy nghi ngờ, quay đầu nhìn sang.

Giống như hiểu thấu được suy nghĩ ở trong đầu của Trần Viễn, Lưu Thục Hiền lúc này mới vội vàng lên tiếng giải thích.

“Anh đừng nhìn tôi như vậy. Kỳ thật, lúc trước khi còn ở trong viện mồ côi, tôi thường hay cùng đám trẻ ở trong viện chạy trốn ra ngoài, sau đó mua sơn về nghịch bậy. Lúc đó, mấy sơ thấy được, liền đem chúng tôi phạt đứng ở trong viện, riêng tôi thì còn bị mắng cho một trận. Hì hì!”

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó rất thú vị, Lưu Thục Hiền trong lúc nhất thời nhịn không được, cười lên một tiếng.

Mà lúc này, Trần Viễn đứng ngay bên cạnh, anh nhìn bộ dáng của cô lại trở nên ngây người. Không biết vì sao, lúc này Trần Viễn cảm thấy Lưu Thục Hiền thật sự rất hồn nhiên, giống như một đứa trẻ nhỏ, không bận tâm gì đến chuyện của thế gian.

“Thục Hiền, cô cười lên thật sự rất đẹp!”

Đột nhiên, Trần Viễn nói ra một câu như vậy, để cho nụ cười ở trên khuôn mặt của Lưu Thục Hiền trở nên cứng lại. Ngay sau đó, ánh mắt của cô mang theo mấy phần lấp lánh, nhìn về phía anh.

“Thật sao?”

Âm thanh của Lưu Thục Hiền lúc này giống như thì thào. Nhưng mà Trần Viễn lại có thể nghe được vô cùng rõ ràng.

“Thật!”

“Ừm!”

Trần Viễn vừa mới đáp lại. Đột nhiên, đôi môi của Lưu Thục Hiền hạ xuống, dừng lại ở trên khuôn mặt của anh.

“Cảm ơn anh!”

Nhấn Mở Bình Luận