Hai người ồn ào trò chuyện một hồi nữa, Ân Hoa vẫn sống chết không chịu để anh nhận ca.
Không còn cách nào khác, Ninh Chiết chỉ có thể trở về ký túc xá ngủ một giấc để ngày mai đi bốc thuốc cho _n Hoa thật sớm.
Giằng co cả một ngày, Ninh Chiết vừa nằm trên giường không lâu đã gáy o...
Trong mơ, anh lại nhìn thấy mấy cảnh tượng máu me kia xuất hiện. Ngày hôm sau, Ninh Chiết tỉnh dậy khỏi cơn ác mộng, đưa tay xoa xoa cái đầu đau nhức của mình, trong lòng thầm mắng một tiết chết tiệt rồi uể oải đi rửa mặt.
Sau khi qua loa ăn sáng, Ninh Chiết liền cưỡi chiếc xe điện chạy đến Hồi Xuân Đường bốc thuốc cho n Hoa.
Mới tám giờ rưỡi, trong hiệu thuốc vẫn chưa có khách.
Ninh Chiết lấy hình ảnh trong điện thoại ra đưa cho lão trung y xem, bảo ông ấy bốc thuốc theo đơn này.
"Nhóc con, có vẻ thân thể của cậu hơi yếu đuối nhỉ!" Vị trung y già kia đẩy đẩy mắt kính rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý.
Sắc mặt Ninh Chiết trầm xuống: "Tôi tới bốc thuốc giùm người khác, sức khỏe của tôi rất tốt!"
Lão trung y nói “Ồ”, nhưng trong mắt lại lộ rõ vẻ không tin. Ninh Chiết không nói nên lời, chỉ có thể thúc giục ông ấy đi bốc thuốc.
Ngay lúc vị bác sĩ già đang định bốc thuốc cho Ninh Chiết thì một chiếc ô tô sang trọng đột nhiên dừng lại bên ngoài.
Một thanh niên đang vội vàng cõng một người đàn ông trung niên xuống xe, chưa kịp đóng cửa lại, anh ta đã tức tốc cõng người đàn ông trên lưng chạy vào Hồi Xuân Đường, trên miệng còn không ngừng hét lớn
"Lão Bồ, lão Bồ..."
Nghe thấy tiếng gọi, Bồ Vấn Kinh vô thức quay đầu lại.
Nhìn thấy Thất Cân vội vã cõng người chạy vào, Bồ Vấn Kinh không kịp bốc thuốc cho Ninh Chiết nữa mà vội vàng chạy tới đón anh ta, buồn bực hỏi: “Tại sao Hầu gia lại ngất rồi?”
"Tôi cũng không biết!"
Thất Gân vội vàng tìm một chỗ đặt Diệp Khinh Hầu xuống, lo lắng nói: 'Hầu gia và tôi ra ngoài làm chút việc, mới đi được nửa đường thì Hầu gia đột nhiên ngất đi. Xin ông hãy nhanh xem ông ấy thế nào rồi!"
“Này chàng trai, tôi muốn cứu người trước, nếu cậu không vội thì đợi con trai tôi về lấy thuốc cho cậu nhé, nó ra ngoài làm chút việc, hơn mười phút nữa sẽ quay lại. Nếu vội thì cậu đến hiệu thuốc khác cũng được."
Bồ Vấn Kinh vội vàng giải thích tình hình với Ninh Chiết rồi nhanh chóng bước tới kiểm tra mạch đập của Diệp Khinh Hậu.
Ninh Chiết gật đầu, cũng không nói nhiều.
Chỉ chờ hơn mười phút thôi, đi tìm hiệu thuốc khác nói không chừng còn tốn thời gian hơn thế nữa.
Thôi thì cứ ở đây chờ vậy!
Ông ấy đang vội cứu người, anh cũng không thể ép ông bốc thuốc cho mình trước.
“Vẫn là chứng thiếu máu, hơn nữa tình trạng lần này còn trầm trọng hơn trước nhiều.” Bồ Vấn Kinh thu tay lại, hỏi Thất Cân: “Hầu gia không uống thuốc mà tôi kê cho sao?”
"Uống. Ông ấy có uống đều đặn mỗi ngày mà, tôi đã tận mắt nhìn thấy." Thất Cân nhanh chóng trả lời.
"Vậy làm sao có thể xảy ra chuyện này được chứ?”
Bố Vấn Kinh bối rối, cau mày: "Theo lý mà nói, sẽ không xảy ra chuyện như vậy!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!