Tô Thanh Y về đến nhà liền kích động nói chuyện tối hôm nay với cha mẹ.
Nghe con gái kể lại, hai vợ chồng Tô Minh Nghĩa lập tức ngơ ra.
Mãi đến khi Tô Thanh Y nói rõ chuyện đã xảy ra thì hai người vẫn chưa lấy lại tỉnh thần.
Qua rất lâu sau, Lý Lan mới nắm tay con gái mà kích động nói: "Thanh Y, cướp Ninh Chiết về cho bà đây! Đây không phải phế vật mà rõ ràng là con rể vàng
"..."
Nghe Lý Lan nói thế, cơ mặt cha con Tô Minh Nghĩa cùng giật giật.
Còn cướp về?
Ninh Chiết là chồng của Tô Lan Nhược mà?
Em họ cướp chồng chị họ à?
Phim truyền hình máu chó cũng không dám diễn như thế!
"Mẹ! Mẹ nói cái gì vậy!
Tô Thanh Y lấy lại tinh thần, vừa bực mình vừa buồn cười mà trừng mẹ mình: "Đâu ai lại làm như mẹ! Mẹ sợ người khác nhìn trò cười của Tô gia còn chưa đủ à!”
"Nhìn trò cười cái gì?" Lý Lan làm lơ, hừ lạnh nói: "Bác gái của con căn bản không coi Ninh Chiết là người! Chúng ta không nói chuyện của Ninh Chiết cho nhà họ thì Tô Lan Nhược và Ninh Chiết sớm muộn gì cũng ly hôn! Con chiếm cái hố này trước, lúc họ vừa ly hôn thì chẳng phải con còn có cơ hội sao?"
Tô Thanh Y im lặng liên tục lắc đầu.
Sao lại làm vậy được!
Mặc dù tính cách cô phóng khoáng, nhưng đầu gì vẫn muốn mặt mũi.
Làm vậy thật thì không biết người khác sẽ mắng. cô thành dạng gì nữa!
"Đúng là không thể làm như vậy!"
Tô Minh Nghĩa trầm tư một lát rồi giương mắt nhìn về phía con gái: "Nhưng mẹ con nói đúng một chuyện, chúng tôi không thể để bác cả của con biết chuyện này! Nhà bọn họ vốn đã nắm quyền hành trong tay, nếu có thêm đứa con rể Ninh Chiết này thì nhà chúng ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người!"
Tô Thanh Y ngẫm nghĩ rồi đồng ý gật đầu.
Quyền hành của công ty đều nằm trong tay gia đình Tô Lan Nhược.
Nếu Tô Lan Nhược tìm được một ông chồng có quyền thế thì đời này nhà họ sẽ bị gia đình Tô Lan Nhược chèn ép không ngẩng đầu lên được.
Tô Minh Nghĩa thoáng suy tư rồi lại nói với con gái: "Nếu con cảm thấy giành đàn ông với Tô Lan Nhược không tốt thì cũng có thể rút ngắn quan hệ với Ninh Chiết mà! Điều này cũng không có hại gì với chúng tai"
"Đúng đúng!"
Lý Lan hưng phấn gật gật đầu.
.....
Khi Ninh Chiết trở lại biệt thự cũng rơi vào trầm tư.
Cảnh tượng Phượng Mị bảo Dương Nguyên Võ tự xử vẫn luôn quanh quần trong đầu anh.
Anh nhớ rõ mình đã từng đứng ở vị trí của Phượng Mị và trải qua chuyện tương tự.
Các site khác đang copy và ăn cắp của mê truyện hót nhé cả nhà. Truyện sẽ thiếu nội dung. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
Truyện nhanh hơn cả mấy chục chương. Mê truyện hot chấm vn ạ. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Nhưng dù anh suy nghĩ như thế nào cũng không. nhớ nối người thấp thỏm lo âu quỳ gối trước mặt mình có dáng vẻ ra sao, cũng không nhớ nổi kết quả sau đó.
Hiện tại điều duy nhất anh có thể xác định chính là trước khi mình mất trí nhớ thì nhất định không phải người bình thường.
Vất óc suy nghĩ một hồi vẫn không có kết quả, cuối cùng Ninh Chiết không thể không bất đắc dĩ từ bỏ.
Được rồi, tạm thời cứ như vậy đi!
"Trải qua nhiều chuyện thì có lẽ sẽ từ từ nhớ lại.
Dù thế nào thì hiện tại anh cũng đã nhớ lại một chút chuyện trước kia
Vứt bỏ tạp niệm trong đầu, rất nhanh Ninh Chiết đã chìm vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó, anh mơ thấy một giấc mộng rất dài.
Cảnh tượng trong mộng gần như đều là cảnh giết chóc
Sau khi thức dậy, anh đã quên mất rất nhiều chỉ tiết trong mộng, nhưng lại nhớ rõ người không ngừng giết chóc trong mơ chính là mình.
"Trước kia mình thật sự là sát thủ sao?" Buổi sáng hôm sau, Ninh Chiết không ngừng xoa xoa cái đầu đau nhức của mình mà lăm bằm nói.
Ninh Chiết ngồi trên giường cố gắng ổn định lại một lúc rồi mới rồi giường rửa mặt.
Bởi vì xe điện còn đậu ở công ty nên hôm nay chỉ có thể đi trước một đoạn rồi mới bắt xe.
Ninh Chiết rời khỏi biệt thự rồi đi nhanh đến nội thành.
Vừa đi ra không bao xa thì Ninh Chiết đột nhiên dừng lại rồi xuất thần nhìn chãm chẫm một gốc cây thô to như thùng nước bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!