Cuối cùng Tô Thanh Y vẫn không dám đi đá thi thể của người kia.
Mặc dù cô cũng được coi là thiên kim nhà giàu, nhưng dù sao vẫn chỉ là người bình thường.
Dù người chết đã không còn uy hiếp gì, nhưng cô lại theo bản năng sợ hãi đối với người chết.
Rất nhanh Phượng Mị đã dẫn hai người chạy tới
"Đồ Tết” Nhìn thấy thi thể trên mặt đất, Phượng Mị lập tức kinh hô một tiếng.
"Ừm?“ Ninh Chiết kinh ngạc nhìn về phía Phượng Mị: "Cô biết hẳn?"
Phượng Mị khiếp sợ nhìn Ninh Chiết, đồng thời gật đầu trả lời: "Hắn là sát thủ nổi tiếng quốc tế, mấy năm trước tôi đã nhìn thấy tư liệu của hẳn nhờ một nguồn tin đặc thù."
Cô ấy chưa từng tiếp xúc với Đồ Tể, nhưng cũng có nghe Đồ Tể cực kỳ lợi hại.
Mà một sát thủ lợi hại như lại bị Ninh Chiết đánh giết trong tình huống đánh lén hoàn toàn không có phòng bị.
Hơn nữa Ninh Chiết còn không bị thương chút nào cả!
Bọn họ đã sớm biết Ninh Chiết thâm sâu, nhưng không ngờ anh lại lợi hại như vậy.
Ninh Chiết thoáng suy tư rồi hỏi: "Vậy các người có thể tra ra người thuê hẳn là ai không?”
"Không tra được!" Phượng Mị lắc đầu nói: "Theo tôi được biết tất cả tổ chức sát thủ đều giữ bí mậ nghiêm ngặt tin tức của người thuê, sát thủ chỉ phụ trách nhận nhiệm vụ và nhận lấy thù lao, cả họ cũng không biết người thuê là ai!"
Ninh Chiết hơi trầm ngâm rồi lại hỏi: "Vậy Đồ Tể này là người của tổ chức sát thủ nào?"
"Bạch Thủ Sáo." Phượng Mị trả lời: "Sau khi Thần Chi Thích Khách xuống dốc thì Bạch Thủ Sáo chính là tổ chức sát thủ đứng đầu toàn cầu!"
Thần Chi Thích Khách?
Bạch Thủ Sáo?
Ninh Chiết khẽ nhíu mày, cố hồi tưởng lại.
Sao hai cái tên này nghe quen tai như thế?
Nhất là Thần Chỉ Thích Khách kia rất quen thuộc!
Nhưng anh nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra cụ thể là gì.
Giờ khắc này, Ninh Chiết càng ngày càng hoài nghỉ trước kia mình là sát thủ.
Bằng không sao lại quen thuộc tên của hai tổ chức sát thủ như vậy?
Trong lúc Ninh Chiết suy tư, Phượng Mị lại thử thăm dò mà nói: 'Anh Ninh, tôi có thể thương lượng một chuyện với anh hay không?
“Chuyện gì?" Ninh Chiết không rõ mà hỏi.
Phượng Mị bĩu môi, hơi bất đắc đĩ mà nhìn Ninh Chiết: "Lần sau nếu gặp tình huống này thì anh có thể nương tay không, chúng ta bắt người là được, dù anh muốn giết cũng chờ chúng tôi hỏi ra cái muốn hỏi rồi giết sau.”
Ninh Chiết nhún vai, cười khổ nói: "Tôi cũng muốn để lại người sống, nhưng tên này đột nhiên xuất hiện giết tôi, tôi phản ứng theo bản năng, ai biết hẳn chịu đòn dở như thế..."
Nghe Ninh Chiết nói vậy, cơ mặt Phượng Mị lập tức giật giật
Đồ Tế giết người như ngóe mà trong mắt anh lại .
Anh không sợ Đồ Tể nghe vậy trực tiếp tức đến sống lại luôn sao!
Phượng Mị dở khóc dở cười nhìn Ninh Chiết một hồi rồi lại sai người mang thi thể Đồ Tể lên xe, dọn dẹp sạch sẽ luôn cả vết máu ở hiện trường.
Thật chuyên nghiệp!
Ninh Chiết âm thầm giơ ngón tay cái lên với Phượng Mị, lại hỏi: "Phía ông Diệp khi nào có thời gian, tôi muốn tâm sự với ông ấy."
Nếu mình đã bị kéo vào chuyện của Diệp Khinh Hầu thì tốt xấu gì cũng phải hiểu rõ tình hình của ông ấy, xem thử đối tượng mà ông ấy hoài nghĩ là ai.
Người khác nhớ thương anh thì anh cũng không thể không biết người ta là ai đúng không?
Phượng Mị nói: "Hai ngày nay Hầu gia không ở Giang Châu, chờ ông ấy trở về sẽ tìm anh."
"Được!" Ninh Chiết cũng không hỏi nhiều: “Vậy các người mang thi thể đi trước đi!
Phượng Mị gật đầu rồi vội vàng dẫn hai người đem thì thể đi.
Ninh Chiết đưa mắt nhìn Phượng Mị rời đi rồi lại quay đầu nhìn Tô Thanh Y còn chưa tỉnh hồn: “Cô còn muốn lái chiếc xe đó đi?"
"Em..." Tô Thanh Y khẽ cần môi đỏ, ấp úng nói: “Em không dám đi một mình.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!