Trong lúc nói chuyện, Nghiêm Vi Dân lại vội vàng hướng ánh mắt cầu cứu nhìn Lý Bân đứng phía sau Phương Tân Hồng.
Lý Bân chẳng những không giúp Nghiêm V¡ Dân đỡ lời, còn đổ đầu vào lửa lớn tiếng quát: "Cậu làm cái gì chọc giận Ninh tiên sinh vậy hả, thành thật mà nói rõ ràng!"
Nghiêm Vi Dân nào dám thành thật nói, chỉ một mực nhận lỗi với Ninh Chiết, nói tới nói lui vẫn là hiểu lầm
Mắt thấy Nghiêm Vi Dân không dám trình bày sự việc, Phương Tân Hồng lại hỏi Ninh Chiết.
Ninh Chiết cũng không phải là người lấy đức báo oán gì, lập tức đem chuyện vừa rồi nói cho Phương Tân Hồng.
Nghe Ninh Chiết kể chuyện xong, Phương Tân Hồng liền lạnh mặt nhìn Nghiêm Vi Dân: "Ninh tiên sinh nói không sai, tôi bây giờ có thể khắng định cho cậu nghe luôn, toàn bộ Giang Châu này, không có trường học nào dám nhận cậu!"
Nghe Phương Tân Hồng nói xong, Nghiêm Vi Dân bịch một tiếng ngã ngồi trên sàn, vẻ mặt tuyệt vọng kêu rên: "Ninh tiên sinh, tôi có mắt không nhìn thấy Thái Sơn, tôi xin cậu, cậu thay tôi nói vài câu.
“Nhìn tôi giống người tốt đến vậy hả? "Ninh Chiết hừ lạnh.
Phương Tân Hồng hung hăng trừng Nghiêm Vi Dân một cái, lại đen mặt nhìn về phía Lý Bân:" Hiệu trưởng Lý, chuyện này tôi giao cho ông xử lý!”
Lý Bân không dám chậm trễ, vội vàng gật đầu đáp ứng.
"Ninh tiên sinh, tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, cầu xin ngài tha cho tôi đi! Tôi vất vả lắm mới được thăng chức đến vị trí này, gia đình tôi còn người già và trẻ nhỏ phải nuôi, tôi quỳ xuống cầu xin ngài...”
Nghiêm Vi Dân không quan tâm mặt mũi nữa, xoay người quỷ rạp xuống đất, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ.
“Tôi khuyên cậu tốt nhất mau cút đi!"
Phương Tân Hồng lạnh lùng nhìn chấm chãm Nghiêm Vi Dân, "Hầu gia đã rời khỏi Giang Châu hai ngày nay để đi công tác! Nếu chuyện này đến tai Hầu Gia, chuyện không chỉ kết thúc đơn giản thế này đâu.”
Nghe được lời của Phương Tân Hồng, Nghiêm Vi Dân nhất thời cả người run lên, ngay cả quỳ cũng quỳ không vững, một lần nữa ngã ngõi trên sàn, sự tuyệt vọng bao phủ cá người hắn.
“Ninh tiên sinh, ngài cứ mặc kệ hắn.”
Phương Tân Hồng lười nói nhảm với Nghiêm Vi Dân, khách khí nói: "Không biết tôi có may mắn được mời Ninh tiên sinh và bạn của ngài ngồi xuống uống vài ly không?"
“Không thành vấn đề.”
Ninh Chiết sảng khoái đáp ứng.
Cũng đều là ăn cơm cả thôi, đúng lúc có thế nhờ Phương Tân Hồng giúp Ân Hoa giải quyết chuyện học hành của con gái anh ấy!
Đến phòng riêng, Ninh Chiết lại trêu ghẹo nói: “Người giàu như các anh cũng ăn thịt nướng ven đường à?"
Ninh tiên sinh nói đùa" Phương Tân Hồng mỉm cười nói: 'Không giấu Ninh tiên sinh, trước kia lúc tôi nghèo túng, ngay cả một bữa thịt nướng cũng là xa xỉ, lần đầu tiên tôi gặp Hầu gia, ông ấy chính là mời tôi ăn cơm ở đây. Khi đó, tiệm này cũng chưa có quy mô lớn như bây giờ..."
Nói đến chuyện cũ, Phương Tân Hồng không khỏi cảm động.
Nếu không có sự giúp đỡ của Diệp Khinh Hậu, sẽ không có Phương Tân Hồng ngày hôm nay.
Nói chuyện phiếm một hồi, Ninh Chiết cuối cùng cũng biết trường tiểu học Đông Thần là do tập đoàn một thành viên Đông Thần của Phương Tân Hồng thành lập, là trường tiểu học tư nhân.
Mục đích ban đầu của bọn họ thật ra là muốn lợi dụng trường học để nâng cao sức hấp dẫn của các khu vực bất động sản mà bọn họ đang khai thác.
Hàn huyên thêm một lúc, Ninh Chiết đã kéo đề tài đến chuyện đi học của con gái Ân Hoa.
Không đợi Phương Tân Hồng lên tiếng, Lý Bản liền vỗ ngực cam đoan nói: "Ninh tiên sinh yên tâm, ngày mai tôi lập tức sắp xếp cấp luôn cho con gái cậu Ân mấy tấm bằng!”
Đến lúc này Ân Hoa mới như tỉnh mộng, liên tục. cảm ơn Lý Bân và Phương Tân Hồng.
Hai người liên tục xua tay, nói thẳng không cần khách khí.
Sau khi uống vài ly rượu, Phương Tân Hồng lại đột nhiên mở miệng hỏi: "Ninh tiên sinh, tối mai ngài có thời gian rảnh không?"
“Có việc gì vậy? Anh muốn mời tôi ăn cơm nữa à?" Ninh Chiết nói đùa.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!