Sau khi Lâm Hạo đưa Lâm Diệp đến bệnh viện cô đã ngất đi, bác sĩ chẩn đoán Lâm Diệp bị khó sinh do đứa trẻ bên trong quá lớn, lại thêm việc cô sắp sinh còn ngất có thể khiến đứa trẻ bị ngạt thở, nguy hiểm hơn là đứa bé có thể sẽ chết khi chưa sinh ra.
Trước đó Lâm Hạo còn dọa Lâm Diệp một phen, thai nhi bên trong bị ảnh hưởng dẫn đến xuất huyết tử cung.
Thai càng lớn thành tử cung của mẹ sẽ càng mỏng, việc có ảnh hưởng đến sau này hay không còn phải xem ca phẫu thuật này có cứu được đứa bé hay không.
Mẹ Lâm ký giấy cho Lâm Diệp sinh mổ, lại thêm việc Lâm Diệp xuất huyết nghiêm trọng nên Lâm Hạo bị đưa đi lấy máu truyền sang cho chị gái.
Nhìn thì tưởng chừng không có gì nhưng trong lời nói của bác sỹ mẹ Lâm cũng có thể hiểu được mấy phần, lúc này đây giữa Lâm Diệp và đứa trẻ có khi họ chỉ có thể chọn một.
Nếu không ảnh hưởng sau này Lâm Diệp sẽ có thể sinh nở bình thường, nếu ảnh hưởng nghiêm trọng... e là cả đời này cũng không thể thực hiện thiên chức làm mẹ được nữa.
Lâm Hạo sau khi lấy máu xong thì quay trở lại trước cửa phòng cấp cứu nơi Lâm Diệp đang một mình chống chọi bên trong, cậu nhìn mẹ mình hai tay chắp vái, miệng bà liên tục thì thầm cầu xin tổ tiên Lâm Gia phù hộ cho Lâm Diệp.
Trong ánh sáng đèn bà dường như cô độc hơn bao giờ hết, người phụ nữ này cũng đã từng cô đơn lủi thủi sinh ra cậu, bên ngoài cánh cửa đóng chặt kia chỉ có mỗi cô gái nhỏ bé Lâm Diệp chờ đợi.
Lúc này đây, bà lại đang chờ đợi con gái mình sinh cháu ngoại, mà Lâm Diệp lúc này sống chết không rõ.
Hình ảnh đó khiến cậu không khỏi đau lòng, nếu cậu không quay về bất ngờ thì Lâm Diệp cũng sẽ không thế này.
Đèn phẫu thuật sáng mãi không tắt, đêm đen huyền ảo đáng sợ bao trùm lấy mọi thứ, bóng tối đang giam giữ Lâm Diệp.
Bình thường thấy cô vẫn cười nói như không có gì xảy ra nhưng mỗi đêm Lâm Diệp phải chống chọi với những lần bụng lớn đè ngược lên khiến cô không thể thở được, chỉ còn cách ngồi ngủ đến sáng, không thì lật đật đi khắp nhà để bụng lớn dễ chịu.
Kể từ ngày em bé dần hình thành rõ ràng, cô cảm nhận được đứa trẻ đập nhịp đập đầu tiên, cảm nhận được mỗi lần con vung chân đá vào bụng mình, những khi con đói khiến cô mệt mỏi tìm đồ bỏ bụng.
Tất cả... dường như rất nhanh rất nhanh... Cô hạnh phúc, tràn ngập niềm tin về mai sau.
Cơ thể Lâm Diệp thay đổi, tâm lý cũng thay đổi. Như có thể hiểu được cảm giác không có bố bên cạnh, đôi lúc đứa trẻ non nớt kia như trút hết giận dữ lên người cô, Lâm Diệp dù đau đớn vẫn mỉm cười cưng chiều.
Có thể con thiếu thốn hơn người khác nhưng tình yêu thương của mọi người đều xuất phát từ sự chân thành tận sâu bên trong, Lâm Diệp không do dự khi được hỏi giữa bản thân và đứa bé cô sẽ chọn ai.
Đứa nhỏ này là may mắn trời ban, nếu không cũng không thể nhanh như vậy, trong kỳ an toàn của mình, Lâm Diệp chỉ vì không dùng biện pháp an toàn liền có được.
Mà Lục Hàn Thuyên chắc chắn cũng không ngờ được sự việc này lại xảy ra, hay vốn dĩ anh biết rõ nhưng lại cố tình gây sự, muốn cô cả đời này cũng không thoát khỏi anh.
Phụ nữ sinh con cũng giống như bước vào 'Quỷ môn quan'... Là sống hay là chết cũng không ai nói trước được.
***
Lục Hàn Thuyên đang làm nhiệm vụ, cảm thấy lòng ngực mình nhói đau. Anh đưa tay chạm lên ngực trái, khẩu súng trong tay kia không vững vàng.
Dự cảm này trước nay chưa từng có bây giờ lại bất ngờ trào dâng, không hề có sự báo trước, kịch liệt cùng mạnh mẽ đem trái tim anh bóp chặt.
Đồng đội nhìn sắt mặt Lục Hàn Thuyên thay đổi, nghi ngờ: "Sao vậy?"
Anh chỉ có thể lắc đầu nói: "Không sao!"
Anh không biết Lâm Diệp vì đứa con của anh lúc này đang nguy kịch, trong lúc cô cần anh nhất anh lại không có tin tức gì về cô.
Đây có chăng là sự trừng phạt cho lời nói dối vô hại kia?
Đồng đội nói với anh nên lấy lại tinh thần, họ lúc này đang truy bắt tội phạm không có nhiều cơ hội để anh phân tâm, phải cố gắng tiếp tục công việc.
Phía bên Lâm Diệp tiến triển không tốt, ba tiếng rồi nhưng cô vẫn chưa thấy động tĩnh, Lâm Hạo chỉ biết vỗ về mẹ trấn an.
"Sao còn chưa sinh kia chứ, sinh mổ không phải rất nhanh sao?" Mẹ Lâm mất hết kiên nhẫn.
"Mẹ đừng sốt ruột, chị sẽ ra nhanh thôi!"
"Lâm Hạo, con đã thông báo cho chú Lý chưa? Bảo ông ấy nói với bố mẹ Hàn Thuyên một tiếng. Dù sao... đứa nhỏ cũng là cháu của ông bà."
Lâm Hạo bực bội khi mẹ nói đến Lục Hàn Thuyên, cậu giận dữ: "Mẹ! Giờ phút nào mẹ còn nghĩ cho anh ta. Mẹ đã hỏi qua ý kiến của chị chưa? Nhỡ họ muốn bắt đứa trẻ, chị phải làm sao?"
Mẹ Lâm chưa nghĩ đến chuyện phía nhà họ Lục muốn bắt cháu, bà nghe Lâm Hạo nói xong lúc này mới ngộ ra.
"Thế không nói với nhà họ Lục cũng nên báo cho chú Lý con một tiếng!"
Lâm Hạo miễn cưỡng gật đầu nhưng cậu không đi ngay mà chờ đến khi Lâm Diệp sinh xong, an toàn được đẩy ra mới báo cho mọi người một tiếng.
Lý Thuần Nguyên nghe tin Lâm Diệp đã sinh liền vội chạy đến, ông coi Lâm Diệp như con, cũng không quan tâm nhiều bỏ hết việc ở sở.
Gần sáng Lâm Diệp mới được đẩy ra từ phòng phẫu thuật, đứa trẻ cũng an toàn nằm bên cạnh ngoan ngoãn đi ngủ.
Lâm Hạo nhìn cháu mình mà không hiểu sao cứ thấy kì lạ, làn da của nhóc nhỏ không trắng trẻo hay đỏ lừ như những đứa trẻ khác mà đổi lại có sắc vàng kì lạ.
Y tá cho hay đứa trẻ là một bé gái, cân nặng có hơi vượt trội hơn những đứa trẻ khác, vừa mới sinh ra đã nặng 4 cân rưỡi.
Lâm Hạo nghi hoặc liền hỏi luôn: "Da của con bé sao lại bị vàng?"
Y tá nói: "Do quá trình ăn uống của mẹ đã ảnh hưởng đến làn da bé, để đảm bảo an toàn cháu phải nằm lồng kính quan sát thêm một thời gian! Gia đình có thể thăm cháu sau."
Lâm Hạo yên tâm, mẹ Lâm nhìn cháu ngoại lại nhìn con gái ngoan ngoãn ngủ yên, bà như trút được gánh nặng. Tản đá vô hình cuối cùng cũng biến mất, bà sống tầm tuổi này rồi vẫn chưa thể hết lo.
Bởi vì cháu gái bị vàng da nên Lâm Hạo cho nằm lồng kính quan sát, để đảm bảo không phải bệnh nguy hiểm mới cho đưa trả về chỗ Lâm Diệp.
Hai ngày sau Lâm Diệp mới tỉnh lại, Lâm Hạo lúc này mới yên tâm, mẹ Lâm cũng mừng rớt nước mắt.
Câu đầu tiên Lâm Diệp nói là: "Mẹ! Con của con đâu?"
Mẹ Lâm vuốt tóc cô, cười hạnh phúc: "Vẫn rất khỏe mạnh! Có điều con ăn uống không cẩn thận khiến sắc da đứa nhỏ vàng vọt phải nằm lồng kính quan sát."
Lâm Hạo gật đầu: "Bác sĩ đã khám xong rồi, nói lát nữa sẽ mang cháu trả lại!"
"Tốt quá! Là con trai hay con gái?" Lâm Diệp cười, ánh mắt chờ đợi.
Lâm Hạo dịu giọng: "Là tiểu công chúa xinh xắn giống chị!"
"Có thật không?" Lâm Diệp ngây ngô hỏi.
Lâm Hạo gật đầu: "Đương nhiên là thật rồi! Em còn lừa chị được sao?"
Mẹ Lâm hôn lên trán Lâm Diệp, không thể nói lên thành lời.
Lâm Diệp bình an, cháu gái bà cũng bình an. Thật là cảm tạ phúc đức Lâm Gia phù hộ. Lý Thuần Nguyên chiều đó sau khi tan làm cũng đến thăm, cả nhà mấy người lại vui vẻ.
Lâm Diệp đã tập đi lại sau mổ, còn có thể cho con gái ti sữa trực tiếp không vướng bận. Lúc mang thai ngực Lâm Diệp có lớn hơn, sinh xong sữa cũng dư giả để cô nhóc nhỏ mũm mĩm ăn no.
Tiểu quỷ này vậy mà lại rất tham ăn, một đêm có thể ăn hết hai bầu ngực lớn căng sữa của Lâm Diệp, đến khi no căng bụng thì ngoan ngoãn đi ngủ, thật sự quá dễ nuôi, có điều tính khí lúc đói rất biết thách thức người khác.
Mấy hôm ở bệnh viện, tối đó Lâm Diệp bị tắc sữa không thể cho con bú, tiểu cô nương khóc quýnh cả lên, Lâm Hạo hỏi tại sao Lâm Diệp cũng không biết làm sao, mẹ Lâm giục đi mua sữa bột.
Con bé uống không quen vừa đau bụng vừa đói bụng, Lâm Diệp mới sinh không biết cách chăm con, bị bác sĩ mắng một trận rồi liên hệ sữa của các bà mẹ trong bệnh viện nuôi nhờ con gái một đêm.
Cô nhóc khó tính đó nhận ra không phải mẹ mình, suýt chút cắn đứt nhũ hoa của mẹ bé khác, cũng may lúc bị bé cắn người mẹ kia đã vội vàng giật ra, chỉ để lại một vẹt nướu nhỏ rớm máu.
Cả bệnh viện bị cô nhóc hành hạ một ngày liền, sang hôm sau Lâm Diệp mới thông sữa nên vội cho con bú, cô bé đói đến đó mắt giận dữ cắn Lâm Diệp.
Cô đau đớn 'a' một tiếng cũng không đành lòng giật sữa ra khỏi miệng con, mẹ Lâm nhìn hai hãm nướu không có răng cắn chặt Lâm Diệp không buông, bà xót xa.
"Sao con không lấy ra? Chảy máu rồi kìa!"
Lâm Diệp nói "không sao", tay bế con gái vỗ về mông nhỏ đầy cưng chiều, đối với sự giận dữ của bé con mà cô lại như thỏa mãn, không thể trách trẻ nhỏ mà phải trách người lớn không tinh tế.
Con gái đói cả đêm cô chẳng làm gì được, con giận cũng dễ hiểu, dường như cũng biết mẹ bị mình cắn đau cô bé hòa hoãn nhả dần sức mạnh, từ cắn chặt chậm rãi mút vào.
Máu tươi của Lâm Diệp rịn ra một chút liền thôi, hòa vào trong sữa được cô bé trong vòng tay uống hết.
Lâm Diệp giọng nói hiền hòa, dỗ dành con: "Có phải con giận không? Mẹ xin lỗi nhé! Con ngoan tha thứ cho mẹ được không?"
Tay nhỏ đưa lên như hiểu được điều Lâm Diệp nói, con bé nhả nhũ hoa ra miệng cười toe toét.
Lâm Diệp nắm lấy nắm tay nhỏ đang đưa lên, cúi người hôn nhẹ một cái: "Mẹ cảm ơn nhé!"
Cô nhóc lại dúi tìm sữa, tìm được liền chăm chỉ mút. Mẹ Lâm với cháu ngoại chỉ biết lắc đầu, tính cách bướng bỉnh này đúng là thừa hưởng từ Lâm Diệp, cả đôi mắt to tròn kia cũng là sao chép từ Lâm Diệp qua.
Một lớn bướng bỉnh, một nhỏ ngang ngược, đúng là một khuôn đúc ra.