"Xin chào..."
"Chiều nay em có đến không?"
"Không đến."
"Vậy buổi tối?"
"Không."
"Vậy Hoàn Hoàn sẽ ngủ lại nhà anh!"
Lục Hàn Thuyên nói xong thì tắt điện thoại, không để Lâm Diệp có thêm lời nào. Đây là cố tình gây sự, con gái cô chính là từ ngày gặp anh liền bị bán đi mất.
Hai tuần nay Hoàn Hoàn cứ mỗi sáng sẽ được Lục Hàn Thuyên đến đón đi học, buổi chiều thì đón về, dù anh không tiện đường nhưng vẫn vì vậy mà nỗ lực thể hiện trách nhiệm của một người bố.
Mấy hôm trở lại đây, anh tự nhiên đưa con bé về nhà riêng trong sợ ngỡ ngàng của Lâm Diệp.
Hoàn Hoàn ở nhà anh được chăm sóc rất cẩn thận, biết con bé thích bánh quy, Lục Hàn Thuyên chọn mua rất nhiều, biết con bé thích gấu bông trong nhà ở đâu cũng xuất hiện đủ loại đủ màu.
Có điều Hoàn Hoàn chưa bao giờ từ bỏ Nghi Nghi, dù rất quý bố nhưng mỗi đêm vẫn phải có Nghi Nghi thì mới vui vẻ đi ngủ.
Nếu Lâm Diệp không đến đón con, Hoàn Hoàn sẽ ngủ lại nhà Lục Hàn Thuyên, mấy hôm nay dù Lâm Diệp có đến đón thì Lục Hàn Thuyên đều không cho về.
Anh luôn lấy cớ Hoàn Hoàn muốn ngủ lại để giữ cô, Hoàn Hoàn cùng bố bây giờ là đồng minh, hợp tác rất ăn ý. Đành vậy, nhưng dù Lâm Diệp ngủ cùng Hoàn Hoàn chưa từng đếm xỉa đến anh thì Lục Hàn Thuyên vẫn rất vui vẻ.
Tan làm Lâm Diệp gọi điện về nhà thông báo với mẹ sẽ về muộn, mẹ Lâm cũng hiểu nên gật đầu rất nhanh. Lâm Diệp dạo này đi đến sáng mới về, chắc chắn là ngủ lại nhà Lục Hàn Thuyên, bà mong hai đứa nhanh chóng làm lành, vừa là vì Lâm Diệp, lại phần nào là vì Hoàn Hoàn.
Lâm Hạo với chuyện chị gái đến nhà Lục Hàn Thuyên cũng không có ý kiến, cậu bận tối mắt tối mũi, dự định mấy tháng nữa sẽ đưa công ty lên sàn.
Lâm Diệp cũng đã lớn, hiểu rõ điều gì tốt, điều gì xấu.
Lục Hàn Thuyên mua một căn biệt thự không lớn không nhỏ trong khu đô thị dành cho những người có tiền, vừa có sân vườn vừa có hầm để xe.
Sau đó xây thêm hồ cá, làm thành vườn hoa, mỗi chiều đến đón Hoàn Hoàn đều sẽ nhìn thấy hai bố con ngồi trong đình nghỉ mát, vẽ vời sáng tác nghệ thuật.
Lâm Diệp miệng nói không đến nhưng tan làm vẫn đi chợ, mua đồ nấu ăn, rồi lại lái xe đến nhà Lục Hàn Thuyên.
Để đảm bảo Hoàn Hoàn không bị đói, Lâm Diệp đã học nấu ăn, tuy không ngon lắm nhưng lần nào Hoàn Hoàn cũng vui vẻ ăn hết, còn đưa ngón tay tán thưởng.
Thành quả bếp núc của Lâm Diệp cũng từ đó mà ngày một tốt lên.
Chú Lý nói với cô Lục Hàn Thuyên sang tuần sau sẽ được thăng chức, không làm đội trưởng đội cảnh sát nữa mà chuyển lên làm Đại tá sở cảnh sát, còn chú Lý cũng chuyển thành Thiếu tướng mang quân hàm quốc gia.
Ra đi năm năm, chắc đây là điều mà Lục Hàn Thuyên mong muốn nhất.
Siêu anh hùng của Hoàn Hoàn cuối cùng cũng đã hoàn thành tốt nhiệm vụ, quay trở về như ý niệm của Lâm Diệp.
Xe dừng trước cổng, Lâm Diệp xuống xe tra thẻ từ, cổng lớn tự động mở mà không cần người phụ giúp.
Nhiều lần lái xe đi vào nhưng lần nào Lâm Diệp cũng phải cảm thán độ nguy nga ngập trong lãng mạn của căn biệt thự.
Thấy xe Lâm Diệp, Hoàn Hoàn liền chạy từ đình nghỉ mát ra đón mẹ, bức tranh vừa vẻ xong cũng không quên mang theo.
"Mẹ đã về!" Hoàn Hoàn vui vẻ gọi to.
Lục Hàn Thuyên bước đến, cười nói: "Em về rồi!"
Lâm Diệp nhìn Hoàn Hoàn mặt mũi dính toàn là màu vẽ, cô từ trong túi lấy ra khăn ướt lau mặt cho con, xong liền nắm tay Hoàn Hoàn đi vào nhà.
Đến cửa, Lâm Diệp xoay đầu nhìn Lục Hàn Thuyên: "Sau xe có ít đồ, phiền anh mang vào nhà lát nữa tôi sẽ nấu cơm!"
Lục Hàn Thuyên gật đầu, giúp cô mang đồ mua từ chợ vào nhà, ngoài câu nói đó ra Lâm Diệp chưa từng để mắt đến anh lần nào.
"Mẹ xem! Hoàn Hoàn vẽ tranh tặng mẹ này!" Hoàn Hoàn khoe ra bức tranh, Lâm Diệp đã sớm chú ý thấy.
Lúc này mới đưa tay nhận, xem xong thì tấm tắc khen: "Con vẽ đẹp lắm! Màu sắc rất sinh động! Hoàn Hoàn giỏi quá!"
"Là bố giúp đấy ạ!"
Lâm Diệp thu lại nụ cười, nhìn Hoàn Hoàn vui vẻ khi ở bên cạnh Lục Hàn Thuyên cô cũng không có ý kiến gì khác, xoa đầu con gái rồi đứng lên: "Hoàn Hoàn ngồi chơi nhé, mẹ nấu cơm cho con ăn có được không?"
"Con muốn ăn thịt kho!"
"Được! Mẹ nấu thịt kho ngay đây!"
Lục Hàn Thuyên đặt đồ cô đã mua lên bàn, Lâm Diệp cũng vừa đi vào bếp, hai người đều biết sự hiện diện của đối phương nhưng không một ai nói lời nào, cứ như vậy theo thói quen cô nhanh chóng tìm được chỗ treo tạp dề, mặc vào chuẩn bị lấy đồ ra nấu.
"Anh giúp em!" Lục Hàn Thuyên cười nói.
Lâm Diệp lắc đầu: "Không cần đâu! Anh ra ngoài với Hoàn Hoàn đi!"
Lục Hàn Thuyên nhất mực không chịu, thấy cô lục đồ trong túi bóng ra, anh cũng làm theo cô, mang mọi thứ ra đặt lên bàn.
Anh đã đuổi không đi thì Lâm Diệp cũng không ép, cô lấy mấy loại rau củ, tìm dao gọt vỏ, Lục Hàn Thuyên không biết mình nên làm gì tiếp theo cứ nhìn cô mãi.
Lâm Diệp đem bó rau xanh đặt vào rỗ đẩy đến trước mặt anh, căn dặn: "Nhặt rau đi!"
"Ồ!" Người đàn ông vô thức kêu một tiếng.
Lâm Diệp loay hoay cả buổi khi nhìn lại Lục Hàn Thuyên vẫn chưa nhặt rau xong, cô xị mặt, giật lại rỗ rau: "Anh nếu không làm được thì ra ngoài đi, đừng có làm phiền tôi nữa!"
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên áy náy: "Anh xin lỗi!"
Lâm Diệp lắc đầu ngao ngán, cô quay đi tiếp tục nấu ăn, lòng thầm nghĩ "Tự mình làm còn nhanh hơn".
Đột nhiên từ phía sau truyền đến độ ấm nóng kì lạ, hơi thở quen thuộc gần kề phả lên mặt cô, Lâm Diệp cúi đầu nhìn hai cánh tay anh vòng qua người cô đan vào rồi siết chặt.
Dù muốn phản kháng nhưng tự nhiên cô lại không hiểu, sức lực của mình vì cái ôm này mà bị trút bỏ.
"Diệp Diệp!" Giọng anh len lỏi vào tai cô, hơi thở nóng rực chạy dọc trong hô hấp cô, lòng ngực toàn là mùi hương của anh, thoang thoảng dịu nhẹ lại quyến rũ sâu lắng.
"Bỏ ra!" Lâm Diệp chống đối.
Lục Hàn Thuyên càng ôm cô cứng hơn, anh khóa cô lại như gọng kìm, đem sức nóng từ thân thể thiêu rụi nội tâm hoảng loạn đang cào cắn tình cảm của anh.
"Diệp Diệp! Em chấp nhận để Hoàn Hoàn đến đây, chẳng lẽ vẫn chưa chấp nhận anh sao?"
Lâm Diệp thở nặng, im lặng một lúc rồi nói: "Hoàn Hoàn là con anh, tôi không thể cắt đứt tình cảm của hai người, tôi muốn con bé hạnh phúc nên sẽ không nghĩ nhiều mà đáp ứng anh!"
"Em thật sự chỉ vì Hoàn Hoàn sao? Diệp Diệp, trong lòng em, dù một chút ít tình cảm cho anh cũng không còn sao?"
"Nếu tôi nói không, anh có tin anh?"
Lục Hàn Thuyên dứt khoát "không" rồi ngay lập tức đem cô ấn vào tường cạnh cửa ra vào của phòng bếp, Lâm Diệp bị ấn đau còn chưa kịp kêu đã bị cơ thể người đàn ông phong tỏa.
Anh thô bạo cưỡng đoạt đem cằm nhỏ nâng lên, người đàn ông như sói đói vồ lấy cô, dùng môi mình gặm cắn môi cô, từng giây từng phút chiếm đoạt ngày một tham lam.
"Lục Hàn Thuyên..." Lâm Diệp trốn tránh. . Truyện Hệ Thống
Lục Hàn Thuyên nhanh chóng bắt được, như rắn bắt mồi anh quấn chặt lấy cô, Lâm Diệp không thể phản kháng càng không dám la, nếu cô kêu lên Hoàn Hoàn sẽ chạy vào.
Hai người bây giờ đang làm việc không nên để trẻ con thấy, Lâm Diệp giáo dục tư tưởng cho Hoàn Hoàn rất cẩn thận, không thể vì mình phạm lỗi mà kéo theo cả con trẻ.
"Ưm... Bỏ ra..."
"Bỏ ra? Anh không ngốc mà bỏ em ra lúc này đâu..."
"Đừng..."
Sức lực Lâm Diệp yếu ớt càng không thể phản kháng với sự cường bạo đầy mạnh mẽ của người đàn ông, nhiều năm như vậy mà anh còn đáng sợ hơn trước đây.
Lúc hôn... quả thật có tư vị hơn, khí thế này chắc chắn đã bị cô chọc giận rất lâu nên bây giờ mới phản công thô bạo như vậy.
Lục Hàn Thuyên ngấu nghiến cánh môi, xâm nhập bên trong, chiếm đoạt không chừa thứ gì. Lâm Diệp bị dẫn dắt, lúc đầu còn chống đối nhưng lúc sau lại tự động vòng tay ôm lấy cổ anh.
Người đàn ông hài lòng nhếch khóe môi, thấy cô đáp trả mình anh vô cùng tận hưởng.
Đến khi được buông tha, Lâm Diệp sớm đã mụ mị, cô ngửa đầu thở những hơi sức nặng nề, bấu víu vào bắp tay Lục Hàn Thuyên để tìm kiếm điểm tựa.
"Thật ngọt!"
"Anh xấu tính!"
"Diệp Diệp! Tha thứ cho anh được không?" Lục Hàn Thuyên dụ dỗ.
Lâm Diệp theo đó vô thức gật đầu, đến khi cô nhận ra mình bị lừa cũng đã muộn.
Trong lúc hai người định tách nhau ra, giọng nói của Hoàn Hoàn vô cùng ngây thơ trong trẻo vang lên bên cạnh: "Bố mẹ ăn gì mà ngọt vậy? Hoàn Hoàn đói lắm, cũng muốn ăn!"
Lâm Diệp giật mình, đẩy Lục Hàn Thuyên ra, Hoàn Hoàn không hiểu sao mẹ lại đột nhiên đẩy bố ra, ban nảy còn nhìn thấy hai người dính vào nhau.
Hoàn Hoàn suy nghĩ một lúc liền kêu lên: "A... Bố ăn môi của mẹ! Có phải không? Mẹ ơi, môi của mẹ làm bằng kẹo ạ? Hoàn Hoàn cũng muốn thử!"
Lâm Diệp trừng mắt nhìn Lục Hàn Thuyên, hai má cô đỏ lừ đầy ngượng ngùng, Lục Hàn Thuyên thấy cô nhóc nhỏ này đã làm Lâm Diệp xấu hổ liền cúi người bế con lên.
"Mẹ hỏi bố kẹo trong tủ có ngọt không, bố bảo ngọt. Hoàn Hoàn, bố đưa con đi lấy kẹo ngọt nha!"
"Bố ăn kẹo từ miệng mẹ sao? Con thấy, bố đã..."
"Hoàn Hoàn! Không phải con đói sao? Bố lấy bánh quy cho con nhé!"
Lục Hàn Thuyên cố gắng đánh lạc hướng suy nghĩ của Hoàn Hoàn, dù đã bế con bé đi khỏi nhưng Lâm Diệp vẫn nghe rõ đoạn đối thoại của hai bố con, mặt ngày càng đỏ.
***
Hoàn Hoàn ăn cơm xong thì tự giác thu dọn, sau đó ra phòng khách, Lâm Diệp còn tường con định làm gì cuối cùng lại thấy con gọi điện cho Lâm Hạo.
Không biết Lâm Hạo có mất kiên nhẫn không nhưng Hoàn Hoàn cứ luyên thuyên nói, con bé kể chuyện ở nhà bố thế này, chuyện kia thế nọ, kể con cá chép mà Lục Hàn Thuyên mới mua được đặt tên Tiểu Ngư Ngư.
"Cậu nhỏ có biết không hôm nay mẹ nấu thịt kho cho Hoàn Hoàn, con ăn nhiều lắm! Dạ, rất ngon ạ! Ưm... Cậu nhỏ có biết không Hoàn Hoàn vẽ bức tranh đẹp thật đẹp!"
Lâm Hạo: "Hôm nào về thì mang cho cậu xem!"
Hoàn Hoàn: "Con đã tặng mẹ rồi!"
Lâm Hạo: "Thế cũng tặng cho cậu một bức!"
Hoàn Hoàn: "Dạ!"
Thấy con bé im lặng một lúc, Lâm Diệp tưởng con đã nói xong việc, Hoàn Hoàn cười vui thích, reo lớn vào điện thoại.
"Cậu nhỏ có biết không, con thấy bố ăn môi của mẹ! Bố còn bảo rất ngọt nữa!"
Lâm Diệp chạy đến đưa tay bụm miệng Hoàn Hoàn, giật lại điện thoại liền bấm tắt. Lâm Hạo bên này mặt đen như đít nồi, có thể tưởng tượng được sự vui vẻ của Hoàn Hoàn khiến cậu kinh ngạc bao nhiêu.
Hoàn Hoàn hai mắt nhìn mẹ, ngây thơ không hiểu: "Mẹ ơi! Hoàn Hoàn vẫn chưa nói xong mà!"
Lâm Diệp nghiêm giọng: "Nói bao nhiêu được rồi, cậu nhỏ rất bận con cứ liên tục nói như vậy sẽ làm phiền cậu có biết không?"
Hoàn Hoàn dẫu môi: "Con còn chưa nói bố ăn kẹo trong miệng của mẹ!"
Lâm Diệp đen mặt, Lục Hàn Thuyên đi đến đem con gái bế lên, một cái liền trở thành bức tường kiên cố giúp Hoàn Hoàn tránh đi sự nổi giận của Lâm Diệp.
Thật không thể hiểu được trong đầu của Hoàn Hoàn cứ luôn là việc, bố ăn môi của mẹ, không thì bố ăn kẹo trong miệng mẹ.
Vấn đề này làm Lâm Diệp vừa ngại ngùng xấu hổ vừa không biết chui xuống vào đâu để che giấu.
Lục Hàn Thuyên để Hoàn Hoàn ngồi lên tay, bế con một cách gọn gàng, cưng chiều xoa xoa má bánh bao: "Được rồi! Trẻ nhỏ lắm lời, đi ngủ thôi!"
"Bố ơi! Nghi Nghi của con!" Hoàn Hoàn chỉ tay xuống, Nghi Nghi nằm nghiêng ngả trên sofa.
Lục Hàn Thuyên đưa tay lấy Nghi Nghi đặt vào lòng Hoàn Hoàn, nhìn đến Lâm Diệp đang xấu hổ rất tự nhiên đề nghị: "Đêm nay ngủ với anh!"
Lâm Diệp lần nữa bốc khói, hai má ửng đỏ ngượng ngùng. Hoàn Hoàn bị bố lừa, cứ như vậy mà ngoan ngoãn vào phòng đi ngủ.