Phía Lâm Diệp, buổi sáng còn chưa kịp ăn sáng đã phải chải chuốt chuẩn bị đi trình diện. Ngày đầu gặp mặt, không thể quá xuề xòa, ấn tượng trong lần đầu tiên với một người, mà còn là những cảnh sát hình sự lại càng phải chú trọng.
Lâm Diệp là loại người, rất để ý đến thể diện, càng để ý đến nhan sắc. Nhưng dạo gần đây, công việc bắt buộc cô phải thức đến ba bốn giờ sáng, Lâm Diệp muốn kiện cáo nhưng bởi vì tiền thưởng cuối năm, cho nên cô đành nhịn xuống.
Một chiếc quần tây màu be ở dưới, bên trên là áo sơ mi trắng, khoác ngoài Lâm Diệp chọn một chiếc áo blazer màu nude, nhìn nhận một vòng cô lại chọn một đôi bata sạch sẽ cùng màu áo.
Lâm Diệp nhìn thoáng qua mình trong gương, sau khi thấy tóc bồng bềnh xõa xuống eo, bông tai đơn giản, gương mặt dịu dàng cùng một nụ cười tự tin trên khóe môi, cô mới gật đầu, lấy túi xách rời khỏi nhà.
Tự mình lái xe đến sở cảnh sát cũng hơn mười lăm phút, Lâm Diệp trên đường đi sẽ nghe chút nhạc giao hưởng, nó giúp cô đỡ đói cũng giúp cô tĩnh tâm.
Thói quen của một bác sĩ tâm lý, Lâm Diệp hình thành khả năng cảm thụ này từ nhỏ. Lúc còn đi học, bạn học đồn nhau rằng cô là quái vật không ngủ nghỉ, Lâm Diệp chỉ nghe rồi cười cho qua.
Đánh tay lái rẽ vào một cái cổng lớn mở rộng cửa, mấy chữ 'Sở cảnh sát thành phố B' đánh vào đôi mắt Lâm Diệp.
Sở cảnh sát vẫn là sở cảnh sát, chẳng thay đổi chút nào. Vẫn là dáng vẻ, tường cao thềm dày, không khí có chút u ám, mặc dù không thích nhưng cô dường như không có lựa chọn.
Còn nhớ, vào một ngày đẹp trời đang khám cho bệnh nhân thì viện trưởng gọi cô đến, sau đó cô gặp Lý Thuần Nguyên một người bạn lâu năm của mẹ, hỏi thăm qua vài câu ông ấy lại muốn cô hỗ trợ sở cảnh sát của ông ấy.
Đơn giản vì mấy năm gần đây, tâm lý học đã được ứng dụng vào việc truy bắt tội phạm. Tuy không phổ biến, nhưng tính thiết thực rất cao.
Lại thêm viện trưởng nói sẽ tăng lương nếu cô hỗ trợ phá án, truy bắt hung thủ. Bên phía chú Lý, cũng nói sẽ chi thêm một phần cho Lâm Diệp xem như là chút 'thưởng nóng'.
Không rõ công việc có nhàn hay không nhưng chỉ cần nghe nói tăng lương, thêm tiền thì Lâm Diệp không giấu nổi sự tham lam.
Ký ức cứ thế mà kết thúc, cô nhận lời hỗ trợ, cũng đồng ý sẽ vừa điều tra vừa trị bệnh ở bệnh viện.
Lâm Diệp lái chiếc xe Ferrari màu đỏ rượu của mình vào cổng, dừng lại ở bãi đỗ. Để ý sẽ thấy, màu đỏ rượu là nổi bật nhất ở bãi đỗ, ngoại trừ màu trắng, xanh và đen ra thì chiếc Ferrari đó là màu đỏ duy nhất.
Lục Hàn Thuyên nhìn một cái liền nhận ra, nhưng khác với sơ yếu lý lịch anh được xem, trong đầu hình dung cô là một bác sĩ tâm lý khiêm tốn, đơn giản, cũng sẽ có một chút lãnh đạm.
Nhưng lúc này... Có vẻ như suy đoán của anh là sai.
Xoay người đi đến chỗ chiếc xe màu đỏ duy nhất trong bãi đỗ, gõ cửa kính xe, anh hơi nghiêng người để nhìn vào bên trong.
Lâm Diệp nghe tiếng gõ cửa thì ấn nút mở cửa kính xe, đập vào mắt cô là gương mặt nghiêm túc có chút lợi hại, mày hơi nhíu vì bất mãn, ánh mắt đó không giấu được sự chán ghét.
Mặc dù anh không cố ý tỏ ra, nhưng là đôi mắt của người 'nhìn thấu hồng trần', Lâm Diệp cũng không tiện tỏ thái độ.
"Xin chào, cô Lâm!" Lục Hàn Thuyên cất giọng.
Lâm Diệp phản ứng rất nhanh, cũng gật nhẹ đầu: "Anh là... Đội trưởng Lục?"
Lục Hàn Thuyên gật đầu đáp lại: "Phải! Là tôi!"
Trong đầu cô bình phẩm một câu: "Không tệ!"
Lâm Diệp 'ồ' một tiếng, nhanh chóng bước xuống xe, đóng cửa xe cô liền đi ra chỗ đầu xe mà Lục Hàn Thuyên cũng vừa vặn bước đến. Hai người cứ như vậy mà đứng song song với nhau, dáng người của Lục Hàn Thuyên áp đảo Lâm Diệp, cô ngẩng đầu lên, anh cuối đầu xuống.
Dáng người của cô vừa đẹp, tầm 1m65, mà Lục Hàn Thuyên cao hơn hẳn Lâm Diệp một cái đầu, với người đàn ông này hẳn là 1m85 trở lên. So chiều cao, Lâm Diệp không bì nổi, đọ khí thế cô lại càng không thể.
Theo thói quen, Lâm Diệp đưa tay ra, mỉm cười: "Đội trưởng Lục, chào anh!"
Lục Hàn Thuyên với cô gái trước mắt cũng không có nhận định gì khác, cô có nét đẹp của người phụ nữ trưởng thành, sâu xa về suy nghĩ, lại có chút dịu dàng của người con gái phương Đông, nét phương Tây không thừa hưởng quá nhiều.
"Bác sĩ Lâm! Nghe danh đã lâu!" Anh lịch sự.
Lời này nói ra không có mấy là ngưỡng mộ, chỉ có sự lãnh đạm kéo theo lạnh lùng. Lâm Diệp cũng hiểu, cô là người được giới thiệu đến sở cảnh sát, cũng là người quen của Lý Thuần Nguyên cho nên không tránh khỏi hiểu lầm.
Tuy vậy, trong lòng Lâm Diệp có chút hài lòng nho nhỏ. Từ miệng người đàn ông thốt ra mấy chữ 'nghe danh đã lâu', cảm khái cũng không tệ. Lâm Diệp rất dễ thỏa mãn với những điều nhỏ nhặt, ví như việc 'người bạn mới' này để bụng đôi chút.
Đứng cạnh Lâm Diệp, Lục Hàn Thuyên phải thừa nhận cô gái này chọn mùi nước hoa rất tinh tế, nói lên được cả bản tính vốn có của cô. Hương vị người con gái không quá nồng nạn, nhưng dịu dàng, đơn giản như cách cô trò chuyện với anh.
Lâm Diệp đón bàn tay của Lục Hàn Thuyên, bàn tay lớn đó rất lâu mới nắm lấy tay cô vốn chìa ra từ sớm, hai người bắt tay.
Lục Hàn Thuyên không có quá nhiều thời gian, quá trình chào hỏi xong anh cũng nói luôn: "Tôi có một vụ án, không thể ở lại lâu! Xin phép đi trước!"
Lâm Diệp thấy anh xoay người định bỏ cô ở lại đây, liền gọi giật: "Đội trưởng Lục! Anh định để tôi ở đây sao?"
Lục Hàn Thuyên dừng bước, anh xoay người lại nhìn cô, tưởng chừng anh sẽ nói: "Vậy cô theo tôi đi!" thì không...
Anh lạnh nhạt: "Đại úy Lý ở trong, cô cứ tự mình vào!"
Chú Lý nói với Lâm Diệp, đến sở cảnh sát sẽ có Lục Hàn Thuyên đón, nếu có vụ án cứ theo anh ta, còn không thì nghĩ ngơi ở phòng hình sự, giúp đỡ bọn họ phá án. Ông ấy chỉ cần cô hỗ trợ về chuyên môn, còn bắt người thì không cần động đến.
Bây giờ, Lục Hàn Thuyên cứ như đang đánh cho cô một gậy vào đầu, bất tỉnh, xong mặc kệ cô cứ thế mà ung dung rời đi.
Lâm Diệp bước nhanh theo khi Lục Hàn Thuyên chẳng buồn để ý đến mình, cô đi bên cạnh anh, bước chân nhanh nhưng không tỏ ra vội vàng.
"Có án đúng không? Tôi đi cùng anh!" Cô gái chẳng có lấy một chút trốn tránh, nói bằng giọng dứt khoát, thanh âm của cô vốn ngọt ngào khi kiên quyết lại khiến cho người ta ngây ngất.
Lục Hàn Thuyên tuy không thể hiện ra mặt, nhưng thâm tâm anh có sự thừa nhận về khả năng nhận trách nhiệm của cô.
Anh thờ ơ: "Tùy cô!"
Người đàn ông này... Bước đầu, chắc chắn là không có cảm tình với Lâm Diệp. Cô ngầm hiểu, không muốn quấy rầy, cũng chẳng muốn chạm đến lòng tự trọng của ai.
Bước chân của anh đi đến xe, một chiếc BMW màu đen nhám, đối với một cảnh sát thì chiếc xe này cũng quá phô trương, xem chừng cốt cách của Lục Hàn Thuyên không thể chỉ nhìn bề ngoài.
Phong thái của anh mà làm một đội trưởng của sở cảnh sát thì có chút thiệt thòi, vả lại cũng không còn trẻ nữa đáng lẽ với năng lực đó anh cũng sớm thăng chức, chuyển sang điều động nhân lực hơn là trở thành nhân lực.
Đánh giá người đàn ông này chắc không thể dưới chín điểm, anh cao lớn, giọng nam trầm từ tính, sự nghiêm khắc trong lời nói cũng như hành động. Xét về ngũ quan, mắt nhìn của Lâm Diệp trước nay vốn không tốt, nên đàn ông nào cô cũng nhận định ở hai tiêu chí: được và không được.
Mà với Lục Hàn Thuyên, cô cho rằng anh được, không đẹp xuất sắc nhưng cũng không quá xấu. Mắt phượng tựa như sao, sắc bén, sáng trong, lại còn có gì đó kì lạ, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím, như kiểu anh rất khó tính, cằm nhọn hơi nhô ra, tóc ngắn mượt rất dày.
Nhìn đôi mắt anh sẽ không thể đọc được nội tâm anh, nhìn tổng thể gương mặt sẽ không thể nói lên con người. Lục Hàn Thuyên quả thật rất thần bí, anh giấu kín tâm tư, chuyên tâm vào việc của mình, không chấp nhất, không tính toán.
Nhưng người càng không tỏ thái độ, chỉ cần một chút sai phạm từ đối phương cũng khiến anh ngầm ghi nhận lại những khuyết thiếu.
Đối với một người bình thường, chắc chắn sẽ ca ngợi Lục Hàn Thuyên, nhưng với Lâm Diệp, góc độ của một bác sĩ tâm lý bảo với cô rằng, Lục Hàn Thuyên nên tránh càng xa càng tốt.
Khi cô ngồi vào ghế lái phụ, Lục Hàn Thuyên có mấy giây nhìn cô rất kì lạ, giống như đang có một câu hỏi khi cô ngồi vào chỗ không nên ngồi, nhưng anh không nói gì chỉ xoay đi, thắt dây an toàn, khởi động xe lái đi.
Rời khỏi bãi đỗ chưa lâu, trên đùi Lâm Diệp xuất hiện một chiếc điện thoại, cô đưa mắt nhìn người bên cạnh, anh không nhìn cô ánh mắt chăm chú lái xe nhưng lại nói: "Sơ lược vụ án, tôi nghĩ cô cần!"
Lâm Diệp gật đầu, cầm điện thoại lên xem, phát hiện anh chưa tới hiện trường nhưng đã có ảnh ở hiện trường vụ án. Lục Hàn Thuyên không thấy cô bất ngờ, cũng không thấy cô sợ hãi, chỉ thấy lúc anh khẽ liếc qua Lâm Diệp đang rất chăm chú.
Thường thì, có hai lý do để một cô gái không sợ.
Một là cô ấy đã sợ đến mức không thể bày ra bộ dạng sợ hãi, học thuật một chút là 'đứng hình'.
Hai là cô vốn đã quen với việc nhìn thấy những thứ 'dơ bẩn' này, bình tĩnh là điều hiển nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!