Buổi sáng Lâm Diệp vẫn còn vùi trong chăn ngoan ngoãn đi ngủ, Lục Hàn Thuyên đã dạy để sắp xếp một số thứ, gọi luôn đồ ăn sáng cho cô vì tầm này cũng đến giờ Lâm Diệp sẽ thức dậy.
Đang lướt tin tức buổi sáng trên sofa, ngón tay thon dài thành thạo động tác trên màn hình điện thoại, dáng người cao lớn được bọc trong ánh sáng của cửa sổ sát sàn khiến cả người anh chìm trong nắng ấm, đẹp mắt đến quen thuộc.
Nhìn ra bên ngoài là bãi đất trồng đầy hoa của khách sạn, có thược dược, có bách hợp. Hiếm hoi là vài cây oliu nhỏ nhắn đã kết quả, màu sắc rạng ngời còn đọng lại vài giọt sương đêm.
Lúc Lâm Diệp thức giấc, ánh mắt đầu tiên rơi trên hình ảnh Lục Hàn Thuyên đang cúi đầu, xung quanh anh là ánh sáng có chút chói khiến cô phải nheo mắt mấy lần mới kịp thức ứng.
Gương mặt nghiêm túc tỉ mỉ đặt trên điện thoại, dưới làn mi dài là nơi chứa đựng nội tâm khó đoán của anh, trên người anh là áo ngủ trắng sạch sẽ của khách sạn.
Tối qua cô cùng Lục Hàn Thuyên dạo biển đến khuya mới về, người đàn ông ấy dịu dàng đến mức khiến Lâm Diệp đỏ mặt, cô giống như lần nữa được trở về làm đứa trẻ, sống thành thục và bình an dưới dáng dấp trưởng thành.
Điện thoại đột nhiên phá tan bầu không khí dễ chịu, như một loại tâm linh khó nói trái tim Lâm Diệp nhảy loạn một nhịp, kéo theo đó Lục Hàn Thuyên cũng đưa mắt nhìn lên.
Anh thấy Lâm Diệp vươn cánh tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường, khi cô áp vào tai, bên kia truyền đến giọng nói của Tiêu Giản.
"Lâm Diệp! Có thể đến bệnh viện thành phố một lát không?"
Lâm Diệp gật đầu, tình hình chung cô không hỏi chỉ nói với Tiêu Giản một câu: "Tôi sẽ đến ngay!" rồi nhanh chóng tắt máy.
"Sao thế?" Lục Hàn Thuyên hỏi, nhạy cảm phát hiện cuộc gọi kia đến vào lúc này là không thỏa đáng.
Lâm Diệp lật đật vén chăn sang một bên, đi xuống giường xỏ dép, lời nói cũng theo ngay hành động vội vàng: "Tiêu Giản gọi cho em, bảo là có chuyện muốn em đến bệnh viện xem thử!"
"Anh đi cùng em!"
Khi Lâm Diệp nghe xong lời này thì sự vội vã đột nhiên bị cắt đứt, cô dừng bước chân quay đầu nhìn Lục Hàn Thuyên cũng đã đứng bật dậy khỏi ghế.
Anh đi đến ngay ở cửa phòng tắm dùng một tay ôm lấy cô: "Biểu cảm của em là sao đây?"
Lâm Diệp nhận ra có thứ gì đó trỗi dậy trong người cô, nó ngày một lớn dần... lớn dần.
Điều mê hoặc cô không phải là nhan sắc của anh, cô biết rõ chính mình có bao nhiêu kiên định, thứ dẫn dắt lý tria cô là cách anh tiếp cận, quan tâm, chăm sóc cô từng ngày.
Người đàn ông thành thục, ổn trọng, thế nhưng lúc cô cần anh dù cho có là cách xa muôn trùng thì anh vẫn hiện hữu ngay trước mắt cô, còn không ngần ngại cùng cô giải quyết.
Đây là tình yêu?
Hay là... Một loại rào cản?
Không hiểu sao, cô đột nhiên lại đâm ra lo lắng.
'Nó' đang nói lên điều gì, thâm tâm cô không muốn nghĩ đến, bởi vì 'nó' quá mức kỳ lạ.
Vạn vật trên đời này đều sẽ có được có mất, nhưng Lục Hàn Thuyên cứ gần sát bên khiến Lâm Diệp hoài nghi, liệu đây có phải là điềm báo cho một cái gì đó khủng khiếp sắp xảy ra...
Nhìn ánh mắt anh, chính mình lại như bị hút vào khoảng không ấy. Được anh gói trọn vào lòng, dù lực tay ấy rõ ràng không mạnh nhưng cô lại thấy cả người phát run.
"Cảm ơn anh!"
Nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được câu nào nên nói, Lâm Diệp chỉ biết lúc này lời cảm ơn chân thành là thứ duy nhất cô có thể gửi trao lại cho Lục Hàn Thuyên.
Anh ôm cô, động tác dịu dàng, lời nói quá mức câu dẫn: "Thay vì nói cảm ơn, chi bằng dùng hành động đền đáp sẽ có ý nghĩa hơn đấy giáo sư Lâm thân mến!"
Lâm Diệp cười: "Cho anh tắm trước! Phải nhanh đấy!"
Nói xong định đẩy anh ra, Lục Hàn Thuyên nhướng mày rậm đầy suy tính, một giây sau khi Lâm Diệp định 'bỏ trốn', anh ngay tức khắc kéo cô vào nhà tắm, đóng cửa, khóa trái.
Lâm Diệp chỉ vừa kịp kêu: "Anh đừng làm bậy!"
Lục Hàn Thuyên đã đem mấy câu tiếp theo đó, lặng lẽ áp chế xuống đáy lòng cô gái nhỏ bằng tiếng nước chảy nhỏ giọt như mưa rơi trên sàn nhà, vọng ra ngoài xuyên qua khe cửa trong phòng tắm.
Căn phòng rơi vào yên tĩnh khác thường, bên ngoài vẫn là sắc trời buổi sớm đẹp mắt, trái ngược lại là bên trong căn phòng tắm, lâu lâu sẽ nghe được tiếng cười có lúc khúc khích, có lúc giòn giả của Lâm Diệp đan vào trong tiếng nước, còn Lục Hàn Thuyên sẽ nói mấy câu trêu chọc khiến người ta đỏ mặt.
***
Khi hai người đến bệnh viện, trợ lý của Tiêu Giản đã chờ sẵn ở cửa chỉ để thay mặt cô ấy đón hai người vào trong.
Sáng nay Tiểu Giản nhận được tin, bệnh viện tiếp nhận một bệnh nhân đang trong tình trạng nguy hiểm, Tiêu Giản là một bác sĩ đắt lực với kinh nghiệm nhiều năm của học viện y tế Mỹ, đương nhiên sẽ giúp ít rất nhiều.
khi trợ ký đưa Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên vào phòng họp khẩn của bệnh viện, ánh mắt Lâm Diệp từ bình ổn trở thành chấn động.
Tại nơi này, trong căn phòng đóng kín cửa. Cô không những nhìn thấy vị bác sĩ già đeo gọng kính vàng đầy uy nghiêm, còn nhìn thấy hai vị mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên ghế. Đối diện họ là gương mặt lãnh đạm của Tiêu Giản.
Thấy cô và Lục Hàn Thuyên, Tiêu Giản đứng dậy: "Lâm Diệp! Cô đến rồi!"
Nhận ra trong ánh mắt mọi người tia cảnh giác cùng nghi hoặc hướng về phía Lục Hàn Thuyên, Lâm Diệp gật đầu xem như chào hỏi, xong liền kéo tay anh đến ghế.
"Xin chào! Có việc gì sao?" Lâm Diệp vừa ngồi xuống ghế, vừa đưa mắt nhìn mọi người một lượt.
Bác viện trưởng có vẻ như rất lo lắng, còn hai anh cảnh sát xem chừng rất bình tĩnh, sang đến Tiêu Giản tuy rằng bên ngoài tỏ ra không có việc gì nhưng lại giấu sự lo lắng bên trong.
Khi Tiêu Giản nhìn Lục Hàn Thuyên, người đàn ông ngoài dự liệu khiến cô ấy phản bác một cách không che đậy: "Tôi e là anh ta không thể biết được!"
Nói xong lời này cô gái đánh ánh mắt hướng đến Lâm Diệp, lời nói thẳng thắn đến độ Lục Hàn Thuyên cũng không cảm thấy mất lịch sự hay không thân thiện.
Anh tựa vào lưng ghế, không buồn nói câu nào.
Lâm Diệp không vội giải thích với Tiêu Giản, nhìn hai vị cảnh sát: "Tôi cho rằng chuyện này không nhất thiết phải có cảnh sát?"
Tiêu Giản nói: "Một bé trai 10 tháng tuổi được đưa vào viện sáng nay, theo như kết quả chụp X-quang cho thấy trong người cậu bé có đến 12 cây kim với đủ loại hình dáng đâm vào."
Tiêu Giản cúi gầm mặt, nói trong thanh âm đau thương.
Người ta bảo 'lương y như từ mẫu' quả thật không sai, biểu hiện tâm lý của Tiêu Giản lúc này nói lên rõ bên trong cô ấy có bao nhiêu bất lực, bao nhiêu hi vọng cho bệnh nhân của mình.
Lâm Diệp biết chuyện này không đơn giản, nhưng nghe được lời này từ chỗ Tiêu Giản, cô thoáng rùng mình.
Bàn tay đặt lên đùi vô thức siết chặt, trong một thoáng trái tim khẽ nhói đau, Lục Hàn Thuyên nhìn thấy hành động quả quyết của cô gái nhỏ, anh nhìn gương mặt nghiêng vẫn đang gồng gánh phẫn nộ đang sôi trào.
Chỉ là một đứa bé, cũng chỉ mới mười tuổi.
Sao lại bị hành hạ đáng thương như vậy?
Mười hai cây kim?
Người bình thường chảy chút máu đã sống không bằng chết, đứa trẻ còn chưa kịp hiểu chuyện, hà cớ gì phải chịu tội như vậy?
"Nói tình hình sơ bộ đi!" Lục Hàn Thuyên ngồi thẳng lưng trên ghế, anh điều chỉnh tư thế, đưa tay nắm lấy bàn tay Lâm Diệp đang đặt trên đùi.
Thứ anh muốn nhất là nụ cười của cô gái nhỏ, là vẻ mặt tham lam của cô khi dùng tiền của anh, chứ không phải như lúc này.
Anh còn nhớ, vụ án trước đó của Phùng Ti Ti, khi chính mình đứng ra vạch trần Phương Hồng, Lâm Diệp đã rất buồn.
Mọi người đều đưa mắt nhìn anh, cả Lâm Diệp một ánh mắt dừng trên bàn tay lớn áp lên tay mình run rẩy một lúc mới ngẩng lên.
Lục Hàn Thuyên không để ý đến cô nhưng lại như đang vỗ về cô, anh chuyên tâm đưa ra ý kiến: "Đứa trẻ đó bây giờ thế nào? Về việc mười hai cây kim có lẽ tôi không thể xen vào. Nhưng về điều ra, đáng nghi ngờ nhất vẫn là nên tìm hiểu từ người thân thiết bên cạnh cậu bé. Bản chụp X-quang có thể cho tôi xem qua không?"
Tiêu Giản nhìn Lục Hàn Thuyên không rời mắt, người đàn ông vậy mà lại rất chuyên nghiệp, nói chuyện không vội vàng lại dường như nắm rõ tất cả những yếu tố quyết định.
"Hai người dưới sự quản lý của đội trưởng nào?" Lục Hàn Thuyên nhìn đến hai anh cảnh sát.
Bị anh hỏi ngược, hai người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, không hiểu sự tình thế nào liền cao giọng: "Đội an ninh thành phố! Đội trưởng Than Chí Bằng!"
Than Chí Bằng?
Lục Hàn Thuyên ngẫm nghĩ cái tên này một lúc, lát sau anh gật đầu: "Gọi điện bảo cậu ta đến gặp tôi! Vụ án này, tôi sẽ hỗ trợ mọi người!"
Lâm Diệp kéo tay anh: "Không được!"
Tiêu Giản khó hiểu: "Anh là???"
Lục Hàn Thuyên không định ra mặt nhưng đây là vụ án liên quan đến mạng người, mà đối tượng còn là một đứa trẻ, chưa kể hành vi gây án tàn bạo và kéo dài trong một thời gian dài, ít nhiều cũng để lại hậu quả khôn lường.
Dưới sự phản đối của Lâm Diệp và những ánh mắt chờ đợi, nghi ngờ, khó hiểu của mọi người, Lục Hàn Thuyên nâng tay xoa đầu cô gái nhỏ.
"Anh sẽ hỗ trợ thôi, không làm gì nguy hiểm đâu. Em đừng lo!"
Lâm Diệp ánh mắt ủy khuất, người đàn ông này rất khó đoán. Miệng thì anh nói sẽ cố đảm bảo an toàn nhưng có trời mới biết, anh căn bản không để tính mạng mình vào mắt, chỉ cần là có thể làm anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
Bây giờ anh bị thương, nếu có điều tra án, trên nguyên tắc cô cũng có thể hỗ trợ. Mọi người nhìn hành động thân mật của hai người, cũng đều hiểu.
Cho đến khi Lâm Diệp gật đầu, Lục Hàn Thuyên mới mỉm cười.
Hai người cảnh sát vẫn chưa hiểu chuyện gì, bây giờ gọi đội trưởng của họ đến. E là... có chút bất tiện.
Tiêu Giản nhìn Lâm Diệp muốn hỏi rõ, Lâm Diệp cũng không thể bỏ mặt cho mọi người ôm suy nghĩ khó hiểu.
Cô cất giọng giới thiệu: "Anh ấy là đội trưởng phòng hình sự thành phố B. Lục Hàn Thuyên!"
Viện trưởng hình như có ấn tượng với cái tên này, khi nghe xong tên anh thì ông ấy kêu lên một tiếng, rồi đứng bật dậy: "Cậu... Cậu và Lục Kình, là quan hệ gì?"
Lục Hàn Thuyên nhẹ giọng đáp: "Ông ấy là bố cháu!"
Viện trưởng 'ồ' một tiếng, cười ha hả như tự hào: "Thảo nào, ta nhìn cậu trông rất quen. Hóa ra, là con trai đại tướng Lục!"
Khi ông ấy ngồi xuống ghế, còn bồi thêm một câu: "Đúng là hổ phụ sinh hổ tử!"
Thời của bố anh đã qua rồi, ông ấy cũng đã về nghỉ hưu. Bây giờ, ngoài kinh doanh buôn bán ra cũng chỉ biết chạy vặt cho mẹ, mà bố anh cũng không còn tha thiết gì đến danh hiệu 'đại tướng' kia nữa.
Lục Hàn Thuyên cười, không nói gì.
Tiêu Giản giống như được khai sáng, từ khó hiểu lại thay bằng chấp nhận, cô ấy cười với Lâm Diệp. Ánh mắt đó như đang ngầm ám chỉ với cô rằng: "Thật không thể tin được!"