Lâm Diệp thức dậy cũng là hai ngày sau đó, khi cô sờ tay đến chỗ bên cạnh cũng là lúc chạm được vào lòng ngực ấm áp, rất nhanh một bàn tay nắm lấy tay cô kéo lên miệng hôn một cái.
Nụ hôn buổi sáng có lẽ rất ngọt ngào, trải qua nhiều việc. Cuối cùng, mọi thứ vẫn đâu vào đấy.
"Dậy rồi à?" Giọng người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu cô gái nhỏ.
Buổi sáng này thật sự quá yên bình.
Còn nhớ hai hôm trước đó, cuộc phẫu thuật kéo dài sáu tiếng đồng hồ, tuy vậy cũng đã được đội ngũ bác sĩ và Tiêu Giản làm rất tốt.
Lấy hết 12 cái kim, trong đó có 2 cái kim là kim khâu dùng trong gia đình còn lại 10 cái kim đều là kim y tế.
Theo báo cáo của Lục Hàn Thuyên, cũng vừa vặn 12 cái kim đó nằm trong đám kim tìm được tại nhà chị gái Cảnh Huy.
Tiếc là... chị ta đã tự sát, chuyện tại sao lại làm hại Cảnh Trí cũng không ai rõ.
Gia đình Lệ Thu không xích mích gì với chị ta, đối xử với nhau rất tốt, Cảnh Trí cũng thích người cô ruột này.
Vậy mà không ai ngờ được rằng, người ruột thịt ấy lại có thể tàn nhẫn đến đáng hận như thế.
Lục Hàn Thuyên trở về trong buổi chiều ngày hôm đó, anh nói rằng hàng xóm có cung cấp một vài thông tin.
Trước khi tự sát, chiều hôm trước chị gái Cảnh Huy có hỏi họ rằng: "Nếu lấy kim ra khỏi cơ thể thì có để lại dấu vân tay hay không?"
Lâm Diệp kết thúc suy nghĩ bằng tiếng thở dài, cô mở mắt rút vào trong người Lục Hàn Thuyên như con mèo nhỏ muốn tìm chỗ ấm áp để sưởi ấm bộ lông rậm rạp.
Mấy hôm nay không có đến bệnh viện kiểm tra nhưng anh không kêu than đau đớn, Lâm Diệp định bụng cánh tay anh cũng đã tốt hơn, sau khi về thành phố B cô sẽ cùng anh đi khám một chuyến.
Nghe tiếng thở nặng của cô, lại thấy cô dịch sát vào mình, hơi thở mềm mỏng phả vào người anh từng nhịp đều đều.
Gò má nhỏ cao cao thấp thoáng dưới gốc nhìn của anh, Lục Hàn Thuyên ôm cô gái nhỏ như an ủi, dù đã hai hôm và tình trạng sức khỏe của Cảnh Trí cũng tốt hơn, Lâm Diệp vẫn không thoát khỏi được lo lắng.
Phẫu thuật xong, Tiêu Giản đã thu dọn về Mỹ mà không có thêm lời nào cho Lâm Diệp, có lẽ cô ấy đã lựa chọn.
Rời khỏi nơi này, cho mình một cơ hội, cũng là cho người kia một quyết định, một sự lựa chọn đủ chính xác.
"Hàn Thuyên!" Lâm Diệp gọi khẽ một tiếng, thanh âm rất nhỏ, dường như là khó khăn lắm Lục Hàn Thuyên mới nghe được tiếng gọi của cô.
Không gian im lặng trôi qua tầm một phút, nghe rõ tiếng trái tim của đối phương truyền sang, Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp cùng lúc nhìn nhau.
"Em...", "Anh..."
Hai người đồng thanh cất lời.
Ngực trái Lâm Diệp nhảy dựng lên một nhịp. Lục Hàn Thuyên thấy mình rất hạnh phúc, cảm giác khác lạ cứ dần sinh sôi nảy nở trong người anh.
Mấy giây trôi qua sau...
Lâm Diệp: "Anh nói trước đi!"
Lục Hàn Thuyên: "Em nói trước..."
Lần nữa hai người lại đồng thanh, phá vở không khí im lặng là tiếng cười vui vẻ của Lâm Diệp.
Bên ngoài khung cửa sổ là nắng sớm soi lên cánh hoa, dưới phiến lá đọng giọt sương trĩu nặng sắp rơi phản chiếu bầu trời như một tinh cầu nhỏ nhắn của thế giới tinh thể nước.
Ai cũng biết chúng ta sống vì tương lai, nhưng không phải ai cũng biết hiện tại rất quan trọng. Vậy nên, hãy là chúng ta của hôm nay không hối hận hơn là tương lai đầy tiếc nuối.
Bầu trời trong xanh những áng mây lơ lửng màu trắng, điểm tô vệt vàng dịu của nắng loan trong màu xanh cỏ cây, khung cảnh đó khiến lũ chim yên tâm sải cảnh, lượn vài vòng trên vòm lá rồi đua nhau chạy đuổi theo làn gió nghịch ngợm chạy tít về xa.
Lâm Diệp cười ngọt một nụ cười chân thành, kéo nhẹ thân thể đến khẽ hôn lên môi Lục Hàn Thuyên, lúc rời đi cô nhẹ giọng: "Về nhà thôi anh!"
Lục Hàn Thuyên hài lòng gật đầu, mật ngọt ở trên môi vẫn chưa tan, chảy dài vòng tận trong tim gan, anh xoa đầu cô đầy cưng chiều: "Về nhà thôi!"
***
Gần một tháng sau đó, Lâm Diệp đưa Lục Hàn Thuyên đi tháo bột, người đàn ông vui vẻ ra mặt, còn liên tục ôm ấp cô.
Lần này đến bệnh viện bác sĩ Cao đã quen với việc nhìn thấy sự xuất hiện của Lâm Diệp đưa Lục Hàn Thuyên vào tận phòng khám, sau đó cô sẽ ngồi ở ghế người nhà chờ đợi.
Bác sĩ Cao tháo 'lệnh cấm' xuống cho anh, xong xuôi Lục Hàn Thuyên vui vẻ vì được vận động, còn xoay tay trước sau mấy lần để thư giãn gân cốt.
Lúc hai người đi ra cửa đột nhiên nhìn thấy liên tục mấy nhóm người kéo nhau đi về bên phải sân lớn bệnh viện, trong đó có y tá, cũng có bác sĩ còn có người qua đường túm lại.
Lâm Diệp nhìn thấy ở đó đã có một đám đông, đếm chừng mấy giây liền đứng đầy sân lớn cửa trước của bệnh viện.
Họ chỉ tay nhau hướng lên trên trời, giống như ở trên kia có gì đó khiến họ không khỏi ngước nhìn.
Lục Hàn Thuyên cùng Lâm Diệp bước ra, ngẩng lên theo hướng ngón tay của đám người.
Mặt trời trên đỉnh đầu quá chói mắt khiến Lâm Diệp phải đưa tay che lên, ở một khoảng cô nhìn thấy một bóng dáng như một chấm đen, cẩn thận nhìn sẽ thấy một cô gái tóc dài xõa qua vai, trên người mặc quần áo bệnh nhân của bệnh viện.
Phát giác được hành động nguy hiểm sắp xảy ra, Lâm Diệp chưa kịp phản ứng Lục Hàn Thuyên đã rút điện thoại gọi cho Dục Minh.
Giọng anh vang bên tai cô, nghiêm nghị có lực: "Điều động đội cứu hộ, mang phao cứu hộ cùng đoàn người đến bệnh viện thành phố!"
Lâm Diệp để Lục Hàn Thuyên gọi điện thoại chi viện, còn chính mình thì không nói không rằng một mạch chạy thẳng vào lại trong bệnh viện.
Mấy người ở trong đang nháo nhào như ong vỡ tổ.
Túm được một cô y tá, Lâm Diệp sốt sắng: "Đã có chuyện gì vậy?"
Y tá nói nhanh vì bắt gặp đôi mắt kia chứa đầy chất vấn: "Bác sĩ Chu đang điều trị chứng mất ngủ của bệnh nhân thì đột nhiên cô ấy bật dậy, bỏ chạy lên sân thượng! Còn nói... Nói cái gì mà tôi giết người rồi!"
Lâm Diệp buông y tá ra, chạy vào thang máy ba giây, bốn giây ngón tay liên tục ấn số lên tầng thượng.
Lục Hàn Thuyên chỉ kịp thấy Lâm Diệp chạy đi, còn chưa kịp bảo cô đừng mang động, thân ảnh như một cơn gió 'vù' một cái liền biến mất, anh chỉ kịp nhìn theo thì một giây Lâm Diệp đã hòa vào đám người ồn ào.
Bây giờ là chín giờ sáng, mọi người sẽ còn đông đúc vào một hai tiếng nữa, Lục Hàn Thuyên không chờ Dục Minh đến để chi viện ở dưới lập tức đuổi theo Lâm Diệp, cô chắc chắn đã lên sân thượng.
Cô gái ngồi ở trên tường cao của sân thượng, hai chân đung đưa trước sau, miệng cứ liên tục nói "tôi không giết người", lúc sau lại nói "tôi giết người rồi".
Nói xong liền đưa hai tay mình ra chăm chú nhìn, trong tầm mắt của cô ấy lúc này chỉ thấy toàn máu là máu, hai tay dính đầy máu, sự kinh sợ đó khiến cô liên tục lau tay vào quần.
Bên trong thang máy nhảy từng tầng, Lâm Diệp siết chặt hai tay thành nắm đấm, đi lâu như một kiếp người vẫn chưa lên được sân thượng, thời gian giống như đang cố ý trêu đùa sự nhẫn nại của Lân Diệp.
Nhìn dãy số nhảy từng tầng một, lòng ngực Lâm Diệp kích động, đổi lại khi thang máy 'ting' một tiếng.
Còn chưa để cửa mở ra hết Lâm Diệp đã tức tốc rời khỏi, nhanh đi đến góc cuối hành lang, nơi đây là cầu thang bộ cuối cùng thông lên sân thượng.
Không chần chừ thêm giây nào, Lâm Diệp chạy vội lên từng nhịp thang bộ uốn thành một đường cong xoắn ốc.
Sân thượng của bệnh viện rất sạch, là nơi để các bác sĩ nghỉ ngơi sau ca mổ hoặc thi thoảng sẽ ngồi uống trà chiều, Lâm Diệp ít khi đến nơi này nhưng cô biết nó đủ an toàn.
Chỉ là thành tường ban công... Không phải chỗ nên ngồi hóng gió.