"Chị Lâm! Chúng tôi phải về rồi! Hàn Thuyên tôi giao hết cho chị. Nó làm không tốt, cứ thẳng thắn mà mắng nó. Thằng nhóc này, không mắng là không lớn nổi!"
Hứa Thiến - mẹ Lục Hàn Thuyên nắm tay Lâm Túc, giao phó nhiệm vụ như bán con trai.
Hai người mẹ chỉ mới gặp nhau, đôi ba câu cứ như quen từ đời nào.
Bố mẹ Lục đến là muốn đại úy Lý cho chuyển nơi công tác của Lục Hàn Thuyên về thành phố T, tiện thể để gần bố mẹ, để bố mẹ Lục tìm cho anh nơi giao gửi tấm thân.
Đột nhiên Lục Hàn Thuyên lại có bạn gái, chuyện chuyển đổi công tác cũng không thể làm nữa, nếu Lục Hàn Thuyên mà rời đi chẳng khác nào chia cắt đôi uyên ương.
Mẹ Lâm như tìm được tri kỷ, Lâm Diệp của bà cũng vừa hay phải mắng mới lớn.
Khi tiễn xong hai ông bà thông gia lên taxi ra sân bay, Lâm Diệp muốn kéo Lục Hàn Thuyên rời khỏi phạm vi 'khủng bố' của mẹ.
Lâm Diệp kéo kéo tay anh mấy cái, mẹ Lâm liền quay đầu lại: "Lâm Diệp! Con còn chưa biết lỗi của mình hả?"
Lỗi lầm của cô đúng là lớn, nhưng cô phải làm sao? Lâm Diệp buông tay Lục Hàn Thuyên, đứng rón rén đầy khép nép còn cười trừ với mẹ cho qua chuyện.
"Mẹ! Con có làm gì đâu chứ! Con chỉ là cứu người thôi, mẹ cũng thấy đó, nếu con không cứu cô ấy có khi cô ấy đã nhảy xuống!"
Cứu người là đúng, nhưng cứu người theo kiểu cách bán mạng của Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên, bà… thật sự không muốn nhìn thấy.
"Hai đứa đúng là khiến người ta phải tức chết thì mới vừa lòng! Con đó, một Tiểu Diệp ngốc nghếch thì đã đành, con còn hùa với nó!" Mẹ Lâm mắng đến cả Lục Hàn Thuyên.
Anh lại đứng gật đầu 'vâng, dạ' lắng nghe, vẻ mặt ân hận hối lỗi.
"Mẹ! Xin lỗi, là con không tốt đã để Diệp Diệp gặp nguy hiểm!"
"Lục Hàn Thuyên, con có biết mình đang nói gì không? Con treo ở trên đó, với độ cao đó mà rơi xuống. Con nói mẹ đẻ thế nào được một Lục Hàn Thuyên bằng da bằng thịt trả lại cho bố mẹ con!"
Khoan đã...
Đầu Lâm Diệp nhảy số rất nhanh, anh vừa gọi mẹ cô là 'mẹ'. Sau đó mẹ cũng xưng hô 'mẹ - con' với anh.
Đây rõ ràng là ngầm bán con gái.
Lâm Hạo thấy chị gái như vừa chui lên từ một cái hố, vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu thì bật cười.
Lâm Diệp lườm em trai, cậu lại giương mắt khiêu khích chị gái.
"Mẹ! Xin lỗi!" Lục Hàn Thuyên nhỏ nhẹ nhận lỗi.
"Hai đứa! Đúng là... Thôi bỏ đi, chiều nay hai đứa về nhà cho mẹ!"
"Mẹ, ngày mai con bận lắm, không thể về được!" Lâm Diệp chen vào.
Mẹ Lâm nhíu mày: "Mẹ bảo về tối nay, ngày mai con bận hay không mẹ không quan tâm!"
"Mẹ!"
Lâm Diệp định kì kèo thì Lục Hàn Thuyên kéo tay cô: "Đừng nháo nữa, nghe theo mẹ đi!"
"Con thấy chưa! Đến Hàn Thuyên còn hiểu chuyện hơn con!"
"Con..." Lâm Diệp chỉ vào mặt mình, cả người ngây ra không biết nên nói gì cho phải.
Rõ ràng là Lục Hàn Thuyên muốn nịnh mẹ, vậy mà mẹ lại vứt đứa con gái đi chỉ vì một Lục Hàn Thuyên.
Lâm Diệp trừng mắt nhìn Lục Hàn Thuyên không bênh vực mình, anh cố ý, chắc chắn là cố ý!
***
Nắng trưa đúng là muốn nướng người ta lên, Lâm Diệp thấy mình có chút buồn chán thì Tư Du đặt xuống trước mặt Lâm Diệp cốc trà sữa.
Bên trong cốc trà sữa có trân châu đen, còn có ít đá nhỏ, Lâm Diệp không biết cốc trà sữa này ở đâu ra, bởi vì cô không có bảo Tư Du mua giúp.
Lâm Diệp nhìn lên thì Tư Du cười nói: "Chị dâu! Là anh cả mua cho chị!"
"Cảm ơn!" Lâm Diệp gật đầu, đón lấy cốc trà sữa đã được thêm đá, thử uống một ngụm, mùi vị ngọt thơm đến dễ chịu.
Dục Minh nhận lấy tách cà phê Tư Du đưa cho, sau đó đẩy ghế tiến đến chỗ Lâm Diệp, trêu chọc cô một chút: "Chị dâu, chị cùng anh cả qua lại lâu như vậy mới chịu công khai, thời gian anh ấy gãy tay có phải đã hưởng không ít 'phúc lợi đặc biệt' không?"
Mấy chữ 'phúc lợi đặc biệt' được Dục Minh cố ý nhấn mạnh, còn nhướng mắt ngầm tỏ thái độ kì lạ với Lâm Diệp.
Lâm Diệp nhìn Dục Minh, người đàn ông hơn cô vài tuổi này lại gọi cô là 'chị' thay vì gọi 'Tiểu Diệp' như lúc trước, Lâm Diệp có chút ngượng.
Nhưng từ khi Lục Hàn Thuyên chính thức công khai cô với mọi người, đi đến đâu mọi người cũng gọi cô là 'chị dâu', lại thêm sáng nay hình ảnh cô cứu người lan truyền khắp nơi, mọi người lại nhìn cô càng khác đi.
Lâm Diệp chưa bao giờ trở thành tiêu điểm cho người khác như vậy, cho nên có chút không quen.
Lục Hàn Thuyên lại họp cán bộ cao cấp suốt mấy tiếng, không hề đứng ra giải vây giúp cô.
'Ý trên mặt chữ' hiện rõ trong câu nói của Dục Minh.
Tư Du ôm cốc hồng trà, đẩy đẩy ghế đến bên Lâm Diệp để 'hóng hớt'.
Tiểu Hắc, Tiểu Bạch cũng muốn hóng chuyện nên chồm người sang.
Khúc Hổ bình thường là người đàn ông có vẻ ít nói và âm trầm nhất trong nhóm người, cũng không ngăn được muốn 'buôn dưa*'.
*Buôn dưa: Hóng drama hay còn gọi là hóng chuyện.
Lâm Diệp uống ngụm trà sữa, lại rơi vào tình thế khó nhằn.
"Đặc biệt thì không có, nhưng phúc lợi thì có!" cô tiện miệng nói, giống như tình cờ thốt ra cũng không có ý nói sự thật.
"Ồ!" mọi người đồng thanh kêu lên, xoay đi vì cẩu lương này cũng rất biết thời điểm phát.
"Chị dâu! Anh cả, ở nhà có phải cũng... rất khó gần không?" Tư Du thắc mắc.
Tiểu Bạch nói: "Giống như là một người cuồng ra lệnh, đối diện với chị mặt anh ấy cả biểu cảm cũng không biểu cảm!"
Lâm Diệp lại nhớ đến lúc Lục Hàn Thuyên ở nhà với cô, người đàn ông lớn tuổi ấy vậy mà lại luôn miệng nhõng nhẽo.
Mười câu thì hết mười một câu "Diệp Diệp" treo trên miệng anh, có lúc còn đòi cô phải hôn anh để anh bớt đau.
Lâm Diệp hắng hắng giọng, muốn cười nhưng không thể cười, cô nhìn mọi người bằng ánh mắt ủy khuất, khe khẽ cắn ống hút rồi gật gật đầu.
Dục Minh kêu lên: "Anh ấy quá đáng vậy sao?"
"Anh ấy đánh chị hả? Có phải không? Rất có thể còn trói chị lại vừa mắng vừa đàn áp!" Tiểu Hắc vẽ ra một câu chuyện không có thật.
Tư Du "ồ" một tiếng, chen chúc nói một câu: "Có phải anh ấy bắt chị làm hết việc nhà, còn phải giặt quần áo của anh ấy bằng tay?"
Việc nhà Lâm Diệp chưa bao giờ động đến, bởi vì trong nhà có một Tiểu Bạch đáng yêu ngày đêm dọn dẹp, hút bụi.
Dạo này Lục Hàn Thuyên ở nhà cô hơi nhiều nên việc ăn uống phải đảm bảo cho anh đủ sức bình phục, mấy hôm còn đi thành phố H.
Ở nhà, Lâm Diệp mới nấu vài món, mua thêm vài vật dụng, nhưng chén thì không cần phải rửa.
Ở thành phố H, lại càng không cần động tay.
Lục Hàn Thuyên cho rằng thời đại công nghệ tiên tiến, nên mua cho cô cả máy rửa chén, nấu ăn dù anh không sỏi nhưng vẫn phụ một tay.
Tính ra thì, Lục Hàn Thuyên là người đàn ông gia đình mẫu mực, tuy có nhiều đòi hỏi về 'thể xác' nhưng luôn khiến tinh thần Lâm Diệp thoải mái.
Anh không có thói quen xấu, không có bệnh nền, Lâm Diệp cũng tự tin khoe về anh với mọi người.
Nhưng Lâm Diệp không khoe, cô chỉ tủi thân rồi im lặng, để mọi người tự suy diễn.
Tiểu Bạch gật gù: "Anh cả chắc là không cho chị nói! Chị dâu, số chị cũng khổ quá đi!"
Tư Du vỗ về Lâm Diệp như trấn an.
Mọi người nể trọng Lục Hàn Thuyên, nhưng nhìn Lâm Diệp thế này, họ lại thấy anh cả của họ sống thật quá nhẫn tâm.
Khi Lục Hàn Thuyên trở về văn phòng, anh vừa mở cửa 'cạch' một tiếng, mọi người một ánh mắt cũng không nhìn anh, không khí trong phòng rất kì lạ.
Lâm Diệp lén cười, nhưng cô giả vờ như không biết mọi người đang có biểu hiện gì, cứ im lặng mà ngồi trên ghế.
Người đàn ông có vẻ nghi hoặc, anh quan sát từng gương mặt thể hiện thái độ 'bất mãn' ngầm ngầm như muốn hỏi tội mà không dám kia, Lục Hàn Thuyên đi đến vỗ vai Lâm Diệp, anh cao giọng ra lệnh cho cô: "Lâm Diệp! Vào văn phòng anh!"
Yêu cầu xong, anh đi thẳng vào văn phòng riêng mà không ngoảnh đầu lại.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Dục Minh liếc ánh mắt về phía Lâm Diệp. Thấy cô rón rén đẩy ghế đứng dậy, đi theo phía sau Lục Hàn Thuyên vào phòng làm việc riêng của anh.
Khi cửa phòng đóng 'cạch' một tiếng.
Mọi người nhốn nháo cả lên, giống như một đàn ong vỡ tổ.
Tiểu Hắc ám chỉ ánh mắt, nhoài người sang nói với mọi người: "Không ổn rồi! Nhìn chị ấy, giống như sắp bị ám sát ấy!"
Tư Du gật gật đầu, ánh mắt hiểu chuyện đáng thương.
Dục Minh trổ tài suy luận: "Theo như sắc mặt của anh cả, chính là vừa bị cấp trên mắng. Lôi Tiểu Diệp vào phòng, ý là muốn mắng ngược lại."
"Anh cả sẽ như vậy sao?" Tư Du nghi ngờ hỏi một câu.
Mọi người nhìn cô, gật đầu.
Tiểu Bạch nói: "Không thể nào sai được!"
Trong phòng làm việc, Lâm Diệp nhìn người đàn ông kề sát vào mình, khoảng cách thân mật quá mức khiến nhịp thở của cô và anh gần như dính vào nhau, áo sơ mi và quần âu thằng tấp trên người anh chính là sáng nay cô đã ủi giúp.
Anh đứng ngược sáng nên che mất ánh nắng ngoài cửa sổ trong tầm nhìn của Lâm Diệp, cô thấy anh cười, đôi mắt điềm đạm, cả người cũng điềm nhiên đến độ trang trọng nhưng đâu đó vài tia nguy hiểm đang rình rập.
Trong không khí dần tụ lại chút nong nóng của nhiệt độ cơ thể hai người tỏa ra, Lâm Diệp hít thở trong bầu không khí toàn mùi mộc hương của anh, dư vị không đậm nhưng khiến người ta lưu luyến.
Cả người Lâm Diệp dính vào tường sơn vôi màu trắng, chiếc áo kiểu ở trên vừa thục nữ vừa kiều diễm, váy công sở màu be hơi xòe ở chân váy, đùi nhỏ cùng đường cong mông được ôm một cách vừa vặn.
Lục Hàn Thuyên hít mạnh một hơi, tham lam rút vào mùi nước hoa dịu dàng trên người cô.
Lâm Diệp muốn trốn lại bị hai cánh tay như gọng kìm đàn áp vào một chỗ, anh đóng đinh cô trong phạm vi bao vây của anh, ở trên cúi đầu nhìn xuống.
Mèo nhỏ Lâm Diệp bị sói xám khóa mục tiêu, cô muốn biểu tình nhưng lại không nói được lời nào.
"Gọi em không phải có việc sao?" Lâm Diệp chống tay lên ngực anh, muốn anh để cho cô chút khoảng cách nhất định.
Lục Hàn Thuyên lại sát gần một chút, đến khi ngực anh chạm vào người cô, cách lớp vải mỏng manh dịu dàng ấy truyền sang cho nhau những cảm xúc thân thể chân thành.
"Muốn ở riêng với em!"
"Đây là nơi làm việc, không phải chỗ hẹn hò!" Lâm Diệp phản bác lời anh.
Lục Hàn Thuyên cười: "Vậy em nói chúng ta có nên trao đổi một chút về công việc không?"
"Có chuyện gì sao?" Lâm Diệp nhận ra người đàn ông này có ý tứ sâu xa.
Lục Hàn Thuyên đưa tay cưng chiều chiếc mũi nhỏ của Lâm Diệp, anh véo nhẹ một cái, xong lại cúi xuống hôn lên chóp mũi một cách dịu dàng.
Nắm tay cô kéo đến sofa, Lục Hàn Thuyên để cô ngồi xuống, anh đặt tài liệu lên bàn.
Lâm Diệp nhìn tài liệu, kéo đến mở ra xem, Lục Hàn Thuyên ngồi xuống bên cạnh cất giọng nói.
"Ở Đồng Xã xảy ra một vụ án, theo như tài liệu anh nhận được nạn nhân đã chết cách đây rất lâu, liên tục tìm thấy năm bộ hài cốt lần lượt theo thời gian 1 năm trước, 6 tháng, 4 tháng, 2 tháng và mới nhất là 1 tháng trở lại đây!"
Trang đầu tiên Lâm Diệp mở ra, đập vào mắt cô là hình ảnh một bộ hài cốt trắng đã ngã sang màu vàng dính toàn là đất bùn được gắn lại thành hình dạng nằm ở trên đất, chỉ là... trong ảnh, hài cốt đã mất đi một bộ phận.
"Hộp sọ?" Lâm Diệp nhìn Lục Hàn Thuyên.
Anh gật đầu khi chạm phải ánh mắt đầy câu hỏi của Lâm Diệp: "Không tìm thấy hộp sọ của nạn nhân tại hiện trường!"
Lâm Diệp vội vàng lật nhanh những trang tiếp theo, bốn bộ hài cốt sau đó cũng là hình ảnh những khúc xương được gắn lại thành một tử thi hoàn chỉnh nhưng đáng tiếc, không có hộp sọ nào được gắn vào.
Ảnh xương cốt được nối lại, tiếp đó là ảnh những nơi chôn thi thể. Ví dụ như, hai tay nạn nhân bị chôn gần phần thân một khoảng hai bước chân, hai chân chôn gần gốc cây cách nơi chôn hai tay một mét, trong phạm vi một khuôn đất nhỏ, là nơi chôn từng bộ phận thi thể.
Giống như không cố định, nhưng mỗi bộ phận trên người nạn nhân sẽ chôn cùng một phạm vi.
Không phải chỉ một nạn nhân mà cả năm nạn nhân đều như nhau. Theo khám nghiệm của pháp y, trên từng bộ phận cơ thể kia có dấu hiệu bị cắt, cạo.
Kết luận cho rằng, không có thịt nạn nhân bị phân hủy ở hiện trường, tức là trước khi thịt bị phân rã khỏi xương, nạn nhân đã từng bị lóc hết thịt, vết dao vẫn còn trên xương. Điều đáng sợ là, bất kỳ những nơi có thịt đều bị lóc sạch.
Bốn thi thể được tìm thấy đều ở công viên nhỏ của Đồng Xã, hai cái ở ngoài hàng rào công viên, hai cái ở trong khuôn viên công viên.
"Năm nạn nhân, trong đó có một người là nam. Bốn cô gái kia đều là người mất tích nằm trong hồ sơ tìm kiếm không thành công tại sở cảnh sát Đông Xã!"
"Còn nạn nhân nam?" chỉ vào thông tin của nạn nhân nam.
Lục Hàn Thuyên nói: "Nạn nhân nam không có danh tính rõ ràng, là một người không mấy ai quen biết, nhưng thi thể cũng giống như bốn nữ nạn nhân kia. Có điều, nạn nhân nam là nạn nhân thứ tư!"
"Tức là... Trong 1 năm đầu tiên, hung thủ lựa chọn đối tượng nạn nhân là nữ, gần đây mới giết một nạn nhân nam, cuối cùng vẫn là chọn nữ!"
"Em biết gì sao?" Lục Hàn Thuyên nhìn Lâm Diệp, sắc mặt cô nghiêm trọng gần như là nặng nề.
Khi Lâm Diệp nhìn anh và gật đầu, anh biết Lâm Diệp đã phát hiện điều gì đó.
Không khí đột nhiên âm trầm đến lạ, cả ánh mắt của hai người yêu nhau lúc nhìn nhau cũng đầy câu hỏi, nếu chuyện hẹn hò của những người bình thường là những buổi ăn cơm, xem phim, thì thời gian hẹn hò của hai bạn trẻ Lục Hàn Thuyên và Lâm Diệp chính là lúc ngồi bên nhau giải quyết vụ án.
"Tâm lý anh ta đã chuyển sang giai đoạn biến chất!" Lâm Diệp thốt lên một câu đầy nhẹ nhàng, nhưng trong giọng nói ngọt ngào ấy là một sự khẳng định.