Vụ án mới ở Đông Xã mà Lục Hàn Thuyên nói với Lâm Diệp lúc trưa đang được bàn giao lại cho đội cảnh sát hình sự thành phố B, bởi vì cả tháng qua họ vẫn chưa tìm được kẻ tình nghi cũng như là hộp sọ của những nạn nhân.
Theo Lâm Diệp nói, hung thủ vẫn sẽ ra tay thời gian tới. Chỉ là không thể đoán được phạm vi và đối tượng, cho nên càng không lường trước được điều gì sẽ xảy ra.
Thời gian tới có lẽ phải đến Đông Xã một chuyến, có thể sẽ phải ở đó rất lâu để điều tra. Nhưng Lục Hàn Thuyên lại đang chờ mệnh lệnh điều động hỗ trợ của đại úy Lý, mà Lâm Diệp cũng phải sắp xếp công việc một chút.
Cùng anh trở về nhà cũng đã bảy giờ tối, Lâm Diệp phụ mẹ dọn cơm, Lục Hàn Thuyên cùng Lâm Hạo nói chuyện chứng khoán.
Mặc dù không biết anh có hiểu hay không nhưng khi nghe Lâm Hạo liên tục khen anh, Lâm Diệp nhận ra người đàn ông làm cảnh sát kia có tốt chất kinh doanh rất cao.
Anh nói chuyện chuyên ngành khiến Lâm Hạo không ngừng la hét, còn nói sao lúc trước anh không làm kinh doanh, bây giờ có thể là chủ của một công ty lớn.
Lục Hàn Thuyên cười cười, lại chăm chú chỉ dạy kinh nghiệm cho Lâm Hạo, cậu nhóc Lâm Hạo tuy là trẻ tuổi, nhưng lại không tính toán thiệt hơn, điều tốt thì học, điều xấu thì bỏ qua không màng.
Trước kia Lâm Diệp không giỏi toán, Lâm Hạo lại học rất giỏi.
Bây giờ có Lục Hàn Thuyên giỏi hơn, cậu em trai của cô cứ quấn lấy anh, hai người thường xuyên thân thiết, nhiều lúc Lâm Diệp nghi ngờ bạn trai Lục sẽ có xu hướng chuyển đổi tình cảm.
Thật ra, cô nghi ngờ cũng không phải không có khả năng. Nhiều người cho rằng bản thân mình không thích đàn ông, luôn khẳng định mình 'thẳng' một trăm phần trăm nhưng đâu ai có thể nói trước điều gì.
Lâm Diệp thấy Lục Hàn Thuyên hòa hợp với Lâm Hạo, được lòng mẹ, cô cũng yên tâm.
Sợ nhất là cảnh, bạn trai mình bị bố mẹ hắt hủi, anh em không ưa nhau.
Mà có vẽ như đội trưởng Lục áp dụng biện pháp tâm lý còn đỉnh cao hơn cả bác sĩ về tâm thần học như Lâm Diệp.
Mẹ Lâm đặt món cá nướng lên bàn, nhìn Lâm Diệp đang rót nước, mà không nhịn được dò hỏi một câu: "Tiểu Diệp! Con và Hàn Thuyên, có phải cũng nên suy nghĩ sâu xa một chút không?"
Trời vào thu, mẹ cô chỉ một câu nói đã khiến Lâm Diệp cảm thấy lạnh cả người.
Lâm Diệp lắc đầu, thẳng thắn đến độ một chút suy nghĩ cũng không có: "Không ạ! Vẫn còn sớm để nghĩ thêm nhiều thứ, cũng chưa biết chừng sẽ đi đến đâu, con không muốn kéo anh ấy quá sâu vào vấn đề tình cảm của chúng con!"
"Tiểu Diệp! Sao con có thể nói như vậy? Người ta yêu nhau, chỉ muốn mối quan hệ ngày một gắn kết, còn con... sao con có thể dửng dưng như vậy?"
Lâm Diệp không những dửng dưng mà còn giống như không quan tâm đến, cô thích anh là thật, cũng chẳng nói lên được cô sẽ vì vậy mà mong muốn hay khao khát những điều tốt hơn.
Đối với Lâm Diệp cứ như hiện tại là tốt nhất, cô ở bên cạnh Lục Hàn Thuyên, anh cũng ở bên cạnh cô. Họ cho nhau cảm giác an toàn vừa đủ, cô không quá sâu đậm, anh không quá mong cầu.
Nếu có lạc mất nhau, không biết lý do từ ai mà ra nhưng như vậy cô sẽ ít đau khổ hơn, cũng không tổn thương anh quá sâu.
Lâm Diệp không muốn giống mẹ, cô không muốn cả đời vì một người đàn ông mà chôn chân trái tim mình. Cho nên đối với Lục Hàn Thuyên, mọi chuyện tiếp diễn càng bình thường cô sẽ càng yên tâm.
"Người ta không giống con! Hàn Thuyên không nói gì, mẹ cũng đừng nói gì! Con biết con có chút ích kỷ, nhưng con không muốn phải chạm vào nguyên tắc của mình!"
"Nguyên tắc của con chính là làm theo ý mình không cho người khác cơ hội?" Mẹ Lâm nghiêm túc khi nói lời này.
Lâm Diệp gật đầu: "Đúng vậy!"
"Tiểu Diệp!"
"Mẹ! Mẹ đừng ép con có được không? Mẹ không thấy, con và Lục Hàn Thuyên bây giờ rất bình thường sao, chúng con vẫn tốt! Không có gì phải nghĩ thêm nữa cả!"
"Mẹ ép con?" mẹ Lâm bất mãn.
Lâm Diệp chất vấn: "Không phải sao? Mẹ mong muốn con có bạn trai, con đã có bạn trai rồi đấy thôi! Mẹ muốn con về nhà, con cũng về nhà theo ý mẹ! Mẹ muốn con không làm ở sở cảnh sát, con cũng chẳng làm nữa, mẹ nói xem, con còn chưa đủ nghe lời hay sao?"
"Tiểu Diệp! Mẹ đã bao giờ ép con đâu?"
"Mẹ không ép con! Đúng vậy, mọi chuyện đều là do mong muốn từ nội tâm con!"
"Con trách mẹ sao? Mẹ muốn con có bạn trai là vì muốn tốt cho con, mẹ muốn con về nhà là để mẹ tiện chăm sóc con, mẹ muốn con không làm ở sở cảnh sát là vì không muốn một ngày con gặp nguy hiểm. Con nhìn hôm nay xem, có phải vì con nên Hàn Thuyên mới rơi vào nguy hiểm không? Mẹ sai sao? Lâm Diệp! Con nói cho mẹ biết, là mẹ sai sao?"
Giọng mẹ Lâm chứa đầy trách móc, Lâm Diệp không muốn mọi chuyện diễn ra tệ hơn, cô đành im lặng cúi mặt.
"Con không muốn nói nữa! Chúng ta ở đây bỏ qua đi!"
Trong tình trạng ai cũng có quan điểm chung muốn bảo vệ, Lâm Diệp nhất định sẽ không nói thêm lời nào để gây thêm chuyện. Huống hồ, đây lại là mẹ cô, Lâm Diệp muốn cãi cũng chẳng có lý lẽ để cãi.
"Lâm Diệp! Con phải nói rõ cho mẹ! Có phải con trách mẹ không?" Mẹ Lâm vẫn cố chấp muốn vạch tội dù Lâm Diệp đã tránh đi.
Lâm Diệp lắc đầu, chuẩn bị muốn rời đi: "Không có! Con không trách mẹ!"
"Mẹ sinh ra con, chẳng lẽ mẹ còn không hiểu con sao? Lâm Diệp, con vì ông ta nên từ nhỏ đến lớn đều mang tâm thế trách móc mẹ, có đúng không?"
'Ông ta' trong miệng của mẹ Lâm chính là bố ruột của cô cũng chính là người đã bỏ rơi mẹ con cô.
Lâm Diệp không muốn nói tới người đàn ông đó, ông ta trong tiềm thức của cô sớm đã chết rồi, cô không quen biết người đàn ông nào lại thiếu trách nhiệm như vậy.
Tiếng quát của mẹ Lâm rất lớn khiến hai người đàn ông ngoài sofa không thể không chạy vào.
Khi Lâm Hạo và Lục Hàn Thuyên chạy vào bếp, nhìn thấy mẹ Lâm tức giận đùng đùng, còn Lâm Diệp chính là dáng vẻ khiêu khích đến đáng ghét, vẻ mặt bướng bỉnh đầy uất ức.
Lâm Hạo ôm lấy vai mẹ, Lục Hàn Thuyên cũng tiến đến vỗ về Lâm Diệp.
"Mẹ! Sao mẹ lại nhắc đến người đó!" Lâm Hạo thật sự không đồng tình với thái độ của mẹ.
Nỗi đau mà mẹ Lâm phải gánh chịu, Lâm Hạo có thể hiểu nhưng nỗi đau thương của Lâm Diệp suốt nhiều năm qua, chưa từng có ai hỏi tới.
Lâm Hạo hiểu rõ trong lòng chị gái, tổn thương mà cô phải chịu nhiều hơn mẹ gấp nhiều lần.
"Diệp Diệp!" Lục Hàn Thuyên kéo Lâm Diệp rời khỏi nhà bếp.
Lâm Diệp lắc đầu, cô nắm lấy tay Lục Hàn Thuyên như nói với anh, cô không sao.
Lâm Hạo dìu mẹ ngồi xuống ghế, còn cậu quỳ trước mặt mẹ, nắm lấy tay bà: "Mẹ! Con biết mẹ quan tâm chị, nhưng mẹ sao lại nói đến người đó!"
Mẹ Lâm nhíu mày: "Đến con cũng chất vấn mẹ? Con nhìn chị con xem, nó vì ông ta mà trách móc mẹ! Còn nói mẹ ép nó!"
"Mẹ! Không ai hiểu chị bằng mẹ, mẹ cũng biết người đó đối với chị mà nói là vết thương, mẹ đâu phải không biết. Mẹ làm như vậy, mẹ không sợ chị buồn sao!"
Mẹ Lâm không nói gì, bà nhìn ra hướng cửa, ánh mắt trở nên khó phân định.
Lục Hàn Thuyên dìu Lâm Diệp về phòng, cô lựa chọn im lặng thay vì nói với anh cảm giác trong lòng mình.
Khi Lục Hàn Thuyên đóng cửa, Lâm Diệp tự đi đến bên giường, ngồi xuống.
Anh đi đến, nắm lấy tay cô rất chân thành, nhưng khi Lâm Diệp xoay đầu nhìn anh, cô không những không định kể mọi chuyện cho anh còn hờ hững và lạnh nhạt: "Lục Hàn Thuyên! Chúng ta..."
Lâm Diệp muốn nói gì đó nhưng lời chỉ thốt ra một nửa thì thôi không nói thêm, anh kéo cô ôm vào lòng, Lâm Diệp để mặc anh ôm, còn cô tùy ý gác cằm lên vai anh, cảm nhận sự dịu dàng của người đàn ông trao tặng.
"Diệp Diệp! Đừng nói gì cả!"
"Anh biết em sẽ nói gì sao?"
"Biết chứ!"
"Vậy thì tại sao?"
Tại sao anh lại không để cô nói ra.
"Anh đã nói với em! Anh rất sợ mất em!"
"Nhưng Hàn Thuyên, em cảm thấy giống như mình đang lợi dụng anh! Em thấy bất an, em sợ nếu một ngày nào đó anh biết được em vốn chỉ muốn cùng anh yêu đương mà không muốn tiến xa hơn, có khi... Anh sẽ hận em!"
"Chỉ cần là em, mối quan hệ thế nào cũng được!"
"Vậy... Vậy chúng ta..." Lâm Diệp không thể nói ra hai chữ đó.
Cô rất sợ, chính mình sẽ tự động khóa mất đường lui của mình. Cô do dự vì trong trái tim cô có anh, Lục Hàn Thuyên là một điều nhỏ nhặt Lâm Diệp tích góp những năm tháng trống trải qua.
"Không được! Anh không muốn mối quan hệ đó!"
Lục Hàn Thuyên biết cô muốn chia tay với anh, Lâm Diệp không nói nhưng ý tứ trong đó đều rõ ràng.
"Hàn Thuyên! Xin lỗi, em thật sự rất xin lỗi!"
"Đừng xin lỗi! Anh ở đây, chỉ cần em tựa vào là được! Không có gì phải sợ cả, em có anh rồi!"
Ngày đó khi bố bỏ đi, Lâm Diệp chẳng rơi lấy một giọt nước mắt, khi đó trái tim cô chết lặng đi.
Bây giờ, nếu cô cũng rời khỏi anh, Lục Hàn Thuyên sẽ giống như cô khi đó, tan nát rồi chết tâm.
Cô không dám đề cao mình, nhưng trái tim của người chịu tổn thương như cô hiểu rõ cảm giác của người khác.
Ban nãy cô có chút nóng giận nên mới lớn tiếng với mẹ, càng không muốn vì chút chuyện mà ảnh hưởng đến mối quan hệ của cô cùng Lục Hàn Thuyên.
Chỉ là, khi cô cứ nghĩ đến bản thân ích kỷ với cảm xúc của anh, luôn muốn bảo vệ quan điểm của mình thì Lâm Diệp thấy rất tội nghiệp anh.
Lục Hàn Thuyên ôm cô chặt hơn, anh cứ như sợ cô sẽ vô cớ biến mất, chỉ muốn ôm cô, giữ trọn cô.
"Hàn Thuyên!"
"Diệp Diệp! Dù có chuyện gì đi nữa anh cũng sẽ cùng em gánh vác, chỉ mong em đừng đem đó là lý do trốn tránh!"
"Xin lỗi!" Lâm Diệp ôm lấy anh, truyền cho anh chút sức mạnh yếu ớt mà cô có.
Lục Hàn Thuyên chắc là đang sợ, anh cảm thấy mình trở thành gánh nặng cho tâm lý của cô.
Với Lâm Diệp mà nói, anh là người đàn ông cô quyết định lựa chọn, cô nhất định sẽ tin tưởng, nhưng đến lúc này cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý cho một mối quan hệ sâu xa hơn, gần gũi hơn.
Ít nhất lúc này, không ai ép cô được… kể cả anh.
Hai cánh tay nhỏ của Lâm Diệp không đủ sức để ôm trọn lưng anh, người đàn ông đang khóa cô trong sức mạnh ngang tàng cuồng dã.
Lâm Diệp bị anh ôm chặt đến nỗi cô thở một nhịp, vòng một sẽ chạm vào anh một lần, bị ngực anh ép lại nên sự mềm mại kia không tránh khỏi sẽ để anh cảm nhận được.
Có lẽ vào lúc này, cô không muốn chia tay Lục Hàn Thuyên nữa. Cô muốn cùng anh tiến thêm một bước, muốn cùng anh hiểu rõ hơn về đối phương.
"Hàn Thuyên! Anh dọn đến sống cùng em đi!" Lâm Diệp nói khi đang ở trong lòng anh.
Lục Hàn Thuyên còn tưởng mình nghe nhầm, nhưng mãi lâu Lâm Diệp không lên tiếng nói thêm gì nữa, anh kéo cô từ trong ngực ra.
Lâm Diệp chờ đợi nhìn anh.
"Em vừa nói gì?"
"Em nói, ngày mai anh dọn đến sống cùng em!"
"Em nói thật sao?"
Lâm Diệp gật đầu vì hai mắt người đàn ông tỏ ra kinh ngạc, mắt phượng khi mở to lại có thêm sắc thái 'tiêu hồn đoạt phách'.
"Anh có muốn không?"
"Em không sợ sao?"
"Sợ cái gì kia?"
Lục Hàn Thuyên đem cô lật xuống giường, anh mỉm cười xấu xa: "Sợ anh chiếm trọn em!"
Ý tứ rõ ràng, lời nói không hạ tông giọng, nghiêm túc, chân thành, có chút đùa giỡn nhưng không thể nói lên anh đang nói dối.
Lâm Diệp tự nhiên như không: "Nếu em sợ, em cũng chẳng bảo anh đến!"
Cô cùng anh sống chung vì vết thương trên tay anh, lúc này cô đề nghị là muốn đường đường chính chính cùng anh ở chung.
"Vậy chính là... Em đã chuẩn bị tinh thần để anh 'thịt' đúng không?" Lục Hàn Thuyên trắng trợn nói mà không một chút né tránh.
Lâm Diệp nhướng mắt với anh, đưa tay vòng qua cần cổ người đàn khiêu khích sờ gáy.
"Còn phải hỏi sao?"
"Diệp Diệp! Gan em cũng lớn quá đó!"
"Gan em không lớn thì em đã không phải là Lâm Diệp!"
Lục Hàn Thuyên cúi đầu xuống, cả người cũng hạ thấp đè lên Lâm Diệp, môi hai người xa cách bỗng trở nên gần gũi, cho đến khi anh chạm lên môi cô, đặt môi cô dưới môi mình.
Lâm Diệp đã sớm nhắm mắt lại, cô biết quá trình tiếp theo sau đó khi anh kề sát, không từ chối còn tận tình phối hợp.
Như hai cái nam châm khác cực, hai người dính vào nhau như hình với bóng, hình ảnh hai thân thể cùng đè nhau quấn quýt trên chiếc giường tơ tằm màu xanh ngọc trở nên tuyệt đẹp.
Lâm Diệp tựa như chú thỏ con, chịu lực đè ép của Lục Hàn Thuyên ở trên mà trở nên yếu ớt.
"Hàn Thuyên!"
Lục lâu, Lâm Diệp gọi khẽ một tiếng, giọng cô nhũn ra theo nụ hôn càng quấy, hơi thở nặng rên lên tên anh.
Lục Hàn Thuyên chỉ "Hửm?" một tiếng rồi nhìn cô gái thở dốc dưới thân anh, nhịp thở dồn dập làm vòng một căng tròn nhấp nhô lên xuống, một chút che giấu cũng không có.
"Em mệt!"
"Không sao! Anh lo được!"
"Không được!"
Khi anh định cúi xuống lần nữa, Lâm Diệp đẩy ngực anh.
"Sao lại không được!"
"Đang ở nhà mẹ!"
"Em nghĩ mẹ còn tâm trạng xem chúng ta làm gì sao?"
"Nhưng mà..." Lâm Diệp thật sự không thể tiếp tục, cứ nghĩ đến đây không phải không gian riêng tư, cô lại thấy ngượng.
Dù chỉ là hôn, nhưng lâu lâu Lâm Diệp lại khẽ rên lên một tiếng, Lục Hàn Thuyên với tiếng rên đó lại kích thích muốn 'công thành đoạt đất'.
Mà Lâm Diệp trong mơ hồ thường buông xuôi, cô sợ chính mình sẽ không kiềm chế được chính mình. Để mẹ hay Lâm Hạo nghe được, sẽ rất mất mặt.
"Đừng lo!"
"Không! Ưm..."
Lâm Diệp: "..."