Như thế nào là số phận?
Lâm Diệp không rõ!
Có những người không thể cùng nhau sinh ra nhưng có thể nguyện ý chết cùng nhau.
Có những chuyện không phải bản thân cầu mong đều sẽ nguyên vẹn xảy ra như vậy.
Đôi khi, cái ôm dịu dàng nhất cũng không phải là cái ôm ấm áp nhất. Nhưng cái ôm của người mình yêu thương nhất, khẳng định sẽ là cái ôm tuyệt vời nhất.
Với Lâm Diệp, khoảng thời gian Lục Hàn Thuyên đứng ở bên cạnh hay bước về trước một bước, thâm tâm cô vẫn hiểu anh sẽ ngoảnh đầu lại, chờ đợi cô bước đến cùng nhau nắm tay.
Cho đến khi...
Chính mắt cô nhìn thấy người đàn ông vững vàng, kiên nhẫn, dù thế nào anh vẫn luôn ở đó, tuy có xa cách nhưng ấn sâu luôn là sự mong mỏi vô bờ.
Đôi mắt anh khép hờ, phóng tầm mắt hướng ra cửa. Khi cánh cửa sắt nặng trịch mở ra, Lâm Diệp cũng thấy đâu đó chính mình như bị ai siết lại, nghẹn ngào đến độ không thể thở được.
Mơ màng Lục Hàn Thuyên đã nhìn thấy đôi mắt sáng xinh đẹp, ý mãn nguyện trong mắt cô hiện rõ, một cái thở dài thật khẽ cùng với cái nhíu mày dù ngắn ngủi cũng khiến anh để tâm.
Những họng súng chỉa vào trong, Dục Minh cùng Thẩm Hoàng đạp cửa xông vào, khi họ hướng đến căn phòng nơi Lục Hàn Thuyên đang bị giam giữ, bên trong kia chẳng có ai khác.
Lâm Diệp vội vã lao đến, đội cứu hộ cũng tiến đến tháo gỡ dây xích trên người Lục Hàn Thuyên, tiếng nặng nề của khóa trói kéo theo trái tim trùng xuống của cô gái nhỏ rơi vào cực hạn.
Thẩm Hoàng quanh quẩn tìm kiếm khắp căn phòng, những dấu tích mà Triều Dương để lại điều nhanh chóng được tiến hành thu lấy.
Chỉ có Lâm Diệp là như chết lặng khi ôm được Lục Hàn Thuyên vào lòng, anh thở rất chậm, tinh thần không còn minh mẫn như trước.
Giống như, có thứ gì đó đang thao túng đi lý trí của người đàn ông, nó che mờ mắt anh, để Lục Hàn Thuyên không còn nhận ra cô nữa.
Giữa cả đội người, Lâm Diệp đưa tay vuốt ve gương mặt anh: "Hàn Thuyên! Anh có đang nghe em nói không? Em là Lâm Diệp? Hàn Thuyên!"
Giọng nói ấy sớm đã không còn trong trẻo rõ ràng, nhưng tiếng gọi vẫn dứt khoát.
Ai vào giờ khắc này cũng vì tiếng gọi của Lâm Diệp mà nghẹn lại, hành động của đội người từ sốt sắng, khẩn trương, hồi hộp lại chuyển thành trầm lắng.
Họ đưa mắt nhìn thân thể nhỏ run run như nức nở của Lâm Diệp đang dìu Lục Hàn Thuyên tựa vào trong người mình, nhưng dù cho cô gái có gọi thế nào, anh cũng không cho cô tín hiệu.
Dục Minh nhìn Lâm Diệp cũng bất giác đau lòng.
Cả người Lục Hàn Thuyên lạnh toát, môi anh tím tái giống như bên trong đang chịu đựng cơn đau dày vò da thịt.
Cứ ngỡ chỉ là một khoảnh khắc, nhưng nào ngờ được đây là cả một đời người.
"Hàn Thuyên... Anh đừng xảy ra chuyện gì... Em không cho phép! Chúng ta nhất định phải an toàn!" Lâm Diệp kêu lên rất tan thương, sự khẳng định của cô khiến mọi người cũng không dám trì trệ.
Dục Minh gọi người nhanh chóng đưa Lâm Diệp và Lục Hàn Thuyên rời khỏi, nhưng còn chưa đi được ra cửa. Một tiếng nổ lớn đã cắt ngang bước chân.
Lâm Diệp rút điện thoại trong túi quần, vừa cùng đám người nhanh chóng rời khỏi căn phòng phía sâu trong chân núi, vừa gọi đi một cuộc gọi.
"Chị dâu?" Than Chí Bằng nhận lệnh rất nhanh, bộ đàm vừa kết nối anh ta đã bật lên.
Bên kia Lâm Diệp chỉ rõ: "Hắn đang trên đường đến chỗ các anh, trên người hắn không có vũ khí gây sát thương, nhưng có một lượng lớn thuốc nổ dùng trong đánh bắt, phải đặt biệt chú ý hướng tẩu thoát theo phía bờ biển. Nếu..."
Lời Lâm Diệp còn chưa dứt, mọi người lại nghe thêm một tiếng nổ cách đó không xa.
Khẳng định, hắn đã đặt bom xung quanh phạm vi gây án này, mục tiêu mấu chốt là để tự sát cũng sẽ kéo theo cả đội người Lục Hàn Thuyên. Nếu chẳng may kế hoạch thất bại, hắn cũng không vì thế mà bị bắt giữ.
Mong muốn của Triều Dương chỉ có hai con đường, một là cả đám cùng chết, hai là một mình hắn tự kết liễu.
Đất trời trước mắt rung chuyển mãnh liệt, đường hành lang suy yếu bắt đầu run lắc muốn sập đỗ xuống.
Nhìn bên ngoài ngôi nhà này chỉ là một ngôi nhà cũ, nhưng lại là con đường dẫn sâu vào trong núi, người dân ở đây không quan tâm căn nhà cũ bởi đây là đất nhà nước không thuộc quản lý tư nhân nên họ cũng không có hứng thú ghé đến xem.
Huống hồ, dưới chân núi này nếu đi tầm mười phút là ra bờ biển vừa vắng vẻ hẻo lánh, lại không tốt cho việc mua bán, người làng chài cũng chẳng để tâm.
Tiếng nổ lớn khiến mọi người kinh hoàng, phía bên dân cư sinh sống lập tức liền nghe thấy động tĩnh, triệu tập mọi người và trưởng làng đi đến, còn gọi thêm cả cảnh sát khu vực.
Lâm Diệp còn chưa nói xong điện thoại, kết quả tín hiệu kết nối với Than Chí Bằng cũng biến mất.
Cứ thế, còn chưa kịp để vụ nổ này lắng xuống. Trên đỉnh đầu liền nghe thấy một tiếng 'ầm' thật lớn.
Cả khu đất rung chuyển dữ dội, trần nhà từ trên cao đỗ xuống. Cả lối ra vào của ngôi nhà âm vào núi cũng bị đá tản chắn qua, lúc này bọn họ là 'chuột ở trong rọ'.
Mọi người nằm vật ra đất để hạn chế tiếp xúc với những thứ đề xuống.
Bên kia Than Chí Bằng chỉ nghe thấy âm thanh rè rè, hoàn toàn không có mệnh lệnh trả lời lại.
"Chị dâu? Alo? Chị dâu?"
Với tình hình này xem chừng đã không thể tiến hành theo như kế hoạch được nữa, cũng chẳng biết Lâm Diệp rốt cuộc có gợi ý gì.
Lâm Diệp đưa mắt nhìn điện thoại đã mất tín hiệu, cô ngồi thỏm dưới sàn nhà đầy thất vọng.
Thẩm Hoàng bò đến bên cạnh cô, trên cánh tay Lâm Diệp có một vết xước, quần áo toàn lag bụi.
"Giáo sư Lâm! Không có đường ra nữa rồi!"
Thật sự là không có đường ra?
Lâm Diệp đưa mắt nhìn Thẩm Hoàng, anh ta và mọi người cũng đều đang nhìn cô.
"Không đúng!" Lâm Diệp kêu lên, liền cúi người bò đến chỗ cánh cửa nơi căn phòng giam giữ Lục Hàn Thuyên ban nảy.
Dục Minh ra lệnh: "Mau đẩy nó!"
Ban nảy nó còn đóng mở bình thường, một trận run lắc, cuối cùng lại bị kẹt không thể nào làm gì được.
Ở đây, đa số là đàn ông cũng tốt. Bọn họ năm, bảy người giúp Lâm Diệp đẩy cửa, Dục Minh cổng Lục Hàn Thuyên trên vai.
Với cơ thể của anh thì chỉ có Dục Minh có đủ sức mạnh làm điều đó.
"Được rồi!" Thẩm Hoàng kêu lên.
Lâm Diệp cùng mọi người lại di chuyển vào bên trong một lần nữa. Trong căn phòng này, ban nảy đánh giá cũng đánh giá xong.
Tìm kiếm cũng tìm xong, có điều Triều Dương không thể nào dùng một lối đi có thể trốn thoát dễ dàng.
Lật đật chạy đi tìm cơ quan bên trong căn phòng, một ngóc ngách Lâm Diệp cũng không bỏ qua.
Dường như, những phát họa tâm lý của cô về hung thủ dần trở nên thiếu sót, nếu không... Lục Hàn Thuyên sẽ không chật vật như bây giờ.
Nhìn anh, rồi lại nhìn về chính mình, Lâm Diệp có chút hoảng sợ. Sắc mặt cô lúc xanh, lúc đỏ.
Chưa bao giờ cô lại cảm thấy lạc lõng như vậy, Lục Hàn Thuyên ở đó nhưng cô không cảm nhận được tình yêu từ nơi anh.
Có gì đó trong anh khiến trái tim cô rơi vào ma trận, cô muốn vượt qua, muốn chiến đấu, nhưng không có ai, không một ai nói với cô rằng chính mình nên tin tưởng vào điều gì.
Nhịp thở của Lục Hàn Thuyên rơi vào yếu ớt, căn bản họ không thể ở đây lâu thêm nữa.
Đến chỗ tủ lạnh, Lâm Diệp mở ra xem, nhưng bên trong ngoại trừ những thịt là thịt, hoàn toàn không có gì khác.
Ánh mắt vô tình hướng ra sau tủ, có gì đó đánh vào mắt cô.
Lâm Diệp nhìn Thẩm Hoàng: "Cùng tôi đẩy nó ra!"
Anh ta gật đầu, giúp cô đẩy chiếc tủ lạnh sang một bên.
Phía sau chiếc tủ lạnh là một cánh cửa sắt khóa bằng mật khẩu, bên ngoài của nó dày dặn màu xám, trông cứng cáp lại không hợp lý khi đặt trong căn phòng.
Tổng thể, có gì đó không đúng.
Mật khẩu?
Lâm Diệp hoài nghi cuộc sống này đang thủ thách cô.
Thứ đáng ghét này, lại còn có mật khẩu.
Trong trí nhớ của Lâm Diệp, thông tin đại khái về Triều Dương chỉ vẻn vẹn vài thứ.
Cô đưa tay ấn số, kết quả báo mật mã sai.
Vòng vèo một lúc, Lâm Diệp mãi vẫn không thể nào nhập được mật khẩu chính xác.
Đến khi cô nhập mấy số đơn giản 12345, cửa sắt liền báo nhập mật khẩu thành công, Thẩm Hoàng đưa tay mở cửa chỉ nhẹ nhàng một động tác là có thể mở được.
Đây là cửa thoát hiểm cho người dân khi đi lạc vào trong núi, mật khẩu cũng đơn giản dễ hiểu, không cần phải suy nghĩ quá nhiều.
Lâm Diệp lại tưởng đây là do Triều Dương đặt vào để có thể bảo vệ hắn an toàn, hoàn toàn quên mất rằng Triều Dương cũng chỉ là một người vừa đến đây không lâu.
Để Thẩm Hoàng cùng mọi người đi trước, tiếp đến là Dục Minh cùng Lục Hàn Thuyên, sau cùng là Lâm Diệp và mấy người còn lại.
Cứ như vậy, ngôi nhà cũ bị ngã đỗ tan hoang, đám người bên trong cũng thoát ra được. Đi sâu trong căn hầm vẻn vẹn một mét không thấy điểm ra kia, mọi người vẫn hi vọng đâu đó là mặt trời phía trước.