Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!



“Bác Lâm, chào buổi sáng.

” Phỉ Minh Sâm ngồi ngay ngắn trên xe xong lên tiếng chào hỏi bác Lâm.

“Chào buổi sáng, tiểu Sâm.


Bác Lâm nhìn qua kính chiếu hậu, vô cùng hòa ái cười một tiếng, đối với việc cậu ta theo Lục Tịnh An lên xe, dường như không cảm thấy kỳ lạ dù chỉ là một chút thôi.

Nghe bọn họ xưng hô quen thuộc, Lục Tịnh An cảm thấy có chỗ nào đó kỳ lạ, nhưng không nói ra được lạ ở chỗ nào.

Cô miễn cưỡng dựa vào ghế, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Phỉ Minh Sâm.

Cậu ta hơi nhoài người về phía trước, đang trò chuyện với bác Lâm về tình hình giao thông, khóe miệng mang theo ý cười nhàn nhạt, ung dung lại tùy ý, không thấy tí xíu mất tự nhiên nào.

Lục Tịnh An âm thầm bĩu môi, ánh mắt rơi vào đồng phục trên người cậu ta, trong đầu không tự chủ hiện lên hình ảnh ngày đó cậu giũ áo khoác khoác lên người cô.

Ngày đó sau giờ ngọ mưa to như trút nước, rõ ràng vừa ướt lạnh vừa chật vật, thế nhưng bây giờ nhớ lại, chỉ có mỗi đồng phục khoác trên người ấm áp, còn có mùi trà sữa ngọt ngào.

“Rắc ----”
Xe bỗng nhiên lắc lư, thân thể Lục Tịnh An lảo đảo, từ trong ký ức tỉnh hồn lại.

Vừa ngẩng lên, chỉ thấy thiếu niên không biết từ lúc nào đã nghiêng đầu tới, như cười như không nhìn cô.

Trong lòng Lục Tịnh An giật mình, theo bản năng ngồi ngay ngắn lại, hai tay chống hai bên, nhìn cảnh đường phố bên ngoài cửa kính xe.


Xe từ từ chạy lên cầu vượt, mặt trời dâng lên từ phía xa, ánh mặt trời ấm áp xua tan đi lạnh lẽo buổi sáng sớm.

Lục Tịnh An cứng đờ người, con ngươi liếc một cái, lại không dám thật sự nghiêng đầu đi nhìn, luôn cảm thấy Phỉ Minh Sâm vẫn còn đang nhìn cô.

Chẳng qua rất nhanh cô đã kịp phản ứng, sao cô phải lẩn tránh? Giống như là sợ cậu ta vậy.

Cô cắn cắn môi, lại nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Phỉ Minh Sâm, lại phát hiện cậu ta căn bản không có đang nhìn cô, mà là vẫn nói huyên thuyên với bác Lâm.

Lục Tịnh An có hơi lúng túng, lại có chút thẹn quá hóa giận.

Cô trợn mắt nhìn cậu ta, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ thu hồi tầm mắt, dẫu sao vừa rồi chỉ là cô tự mình đa tình, nếu tìm cậu ta nổi giận, há chẳng phải là làm lộ ra tâm tư của mình?
Cô dứt khoát nhắm mắt dưỡng thần, trong đầu rối bời các loại suy nghĩ, có điều nàng bỗng dừng mạch suy nghĩ lại, thân thể giác quan đều tập trung một chỗ.

Tay cô để bên người, có vật gì đó đang nhích tới.

Trong lòng cô khẽ run lên, cúi đầu xuống liền thấy bàn tay không an phận của thiếu niên, chẳng biết đi tới bên cạnh cô lúc nào, nhẹ nhàng kề bên cô.

Sau đó, dưới cái nhìn soi mói của cô, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, thử thăm dò nắm lấy ngón tay út của cô.

Mặt Lục Tịnh An lập tức đỏ lên.

Phỉ Minh Sâm ngồi bên người cô, trong lòng mang theo thấp thỏm, chẳng qua khi phát hiện cô chỉ trừng mắt nhìn cậu, không lấy tay ra, thì lá gan cũng lớn hơn.

Cậu ta vừa nói chuyện với bác Lâm, một bên xem như không có chuyện gì xảy ra trùm lên mu bàn tay cô, rồi bao bọc lấy, cuối cùng là mười ngón tay nắm lại, lòng bàn tay ép sát vào nhau.

Cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp, Lục Tịnh An cắn c ắn môi dưới, tim nhảy loạn.

Cô nhìn tay của hai người giao nhau, tay cô nhỏ hơn so với tay cậu ta, màu da cũng trắng hơn chút, chẳng qua để cùng một chỗ, lại hết sức hài hòa.

Cảm giác của cô… Không hề quá chán ghét….

Cô gái cắn chặt môi dưới, cuối cùng làm bộ như không thấy, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng cho dù cô muốn phân tâm nghĩ lung tung đi nữa, thì sự chú ý vẫn rơi ở trên tay hai người.

Tư thế thân mật thế kia, khiến cho bên tai cô cũng đỏ lên.

Phỉ Minh Sâm trộm nhìn cô, ý cười trong mắt càng sâu hơn.

Bác Lâm cầm tay lái, nhìn vào kính chiếu hậu, nhìn thấy hết động tác nhỏ này của bọn họ, nhưng không có nói gì, chỉ cong môi cười, chuyên tâm lái xe, đi về hướng trường học….

Ngày hôm đó, Lục Tịnh An thất thần cả một ngày.

Mạc Xảo Xảo phát hiện ra sự khác lạ của cô trước, lúc học tiết cuối buổi chiều, cô ấy không nhịn được lay cánh tay cô, hỏi: “Chị An, chị sao vậy? Có phải không thoải mái không?”
Lục Tịnh An lấy lại tinh thần, lắc đầu.

Cô không muốn nói, Mạc Xảo Xảo không còn cách nào, chỉ có thể âm thầm lo âu cùng sốt ruột.

Trên bục giảng Điền Minh đang nói chuyện, “Thứ sáu này sẽ có đại hội thể dục thể thao, nhưng bạn học Trần Lôi lại bị thương ở chân, không có cách nào tham gia trận đấu kéo co, có bạn nào đồng ý thay bạn ấy không?”
Trần Lôi ngồi trước mặt Mạc Xảo Xảo, lúc sáng cô ấy đến, quả thực đi tập tễnh, chờ Điền Minh nói xong, ánh mắt của mọi người đều nhìn sang, trên mặt cô ấy đỏ bừng lên, nhìn dáng vẻ rất là xấu hổ.

Trong phòng học rất yên lặng, không có nữ sinh giơ tay.

Mạc Xảo Xảo ngược lại muốn giúp đỡ, nhưng cô đã lỡ ghi danh bên nhảy dây, hai hạng mục tiến hàng cùng lúc, cô lại không thể phân thân.


“Nếu bây giờ không có người, lớp chúng ta chỉ có thể bỏ cuộc.

” Điền Minh tiếc nuối nói.

Trần Lôi cắn răng, cuối cùng vẫn đứng lên nói: “Cô, đại hội thể thao còn đến mấy ngày nữa, có thể đến thứ sáu chân em ổn rồi?”
“Thế nhưng….

.


“Em đi.


Bạn học trong lớp sững sốt, giọng nói này là….

.

Mọi người nhìn về phía cuối lớp học, nữ sinh đó luôn yên lặng không nói gì nhưng cảm giác tồn tại rất chân thực, hai tay cắm túi quần, lười biếng đứng lên.

Nói thật, tựu trường hơn một tháng, thì mọi người ít nhiều gì cũng đã bớt sợ Lục Tịnh An hơn so với thời gian đầu mới nhập học.

Mặc dù cô gái này thường xuyên ngủ trong giờ học không tuân thủ kỷ luật, thầy cô giảng bài cũng chưa bao giờ nghe, nhưng ít ra không nghe nói tới việc cô ấy đánh nhau nữa.

Trước đó đánh huấn luyện viên, lại thêm những chuyện của cô ở trường trung học, đã dần dần phai nhạt trong đầu các bạn học, bởi vì ấn tượng ban đầu như thế, cho nên đối với hoạt động tập thể thế này, không ai dám đi hỏi cô.

Lúc này đây thấy cô đứng ra, tâm trạng của mọi người đương nhiên sẽ chút phức tạp.

“Nhưng mà….

” Trần lôi quay đầu nhìn cô gái, cảm giác hơi thấp thỏm.

Lục Tịnh An không thèm để ý tới cái nhìn của người khác, cô duy trì tư thế c ắm vào túi quần, nhún vai nói: “Bây giờ có thể đi được chưa?”
Những lời này cô nhìn Điền Minh nói ra.

Điền Minh hồi phục lại tinh thần, vội cười một tiếng, “Nếu bạn học Lục nguyện ý tham gia, vậy thì không thể tốt hơn, thôi không làm trễ thời gian của các em nữa, các em có thể đi.


Lục Tịnh An nhấc ba lô lên, không nói một lời nào rời khỏi phòng học, tư thế vừa tùy ý vừa tiêu sái, để cho ánh mắt của một vài nữ sinh không khỏi tỏa sáng.

“Lục Tịnh An thật ngầu nha….


“Cô ấy thật ra không hung dữ lắm….

.


“Cô ấy vì Trần Lôi nên mới tham gia sao?”
“Không phải đâu, chắc là muốn trước đó rồi….


Mọi người xì xào bàn tán, Trần Lôi nhân vật chính của đề tài này, mặt đỏ bừng trở về chỗ ngồi, nhưng trong lòng rất cảm kích Lục Tịnh An.


Như vậy thì sẽ không vì cô mà liên lụy các bạn học khác không thể tham gia thi đấu….

Những người khác cũng rối rít thu dọn, chuẩn bị về nhà.

Mà Phỉ Minh Sâm đã sớm đeo ba lô lên, đuổi theo hướng Lục Tịnh An vừa đi.

Ở cổng trường, xa xa liền nhìn thấy thiếu nữ đứng ven đường, chờ bác Lâm lái xe tới đón.

Cậu chậm rãi thả chậm bước chân, điều chỉnh hô hấp xong, lúc này mới chậm rãi đi tới bên cạnh cô.

Lục Tịnh An đang nhìn điện thoại di động, chợt cảm giác bên người có thêm người, mới nghiêng đầu nhìn, thế nhưng phát hiện ra là người mà cô không muốn nhìn thấy nhất lúc này.

Cô bước một bước ngang qua người cậu, kéo giãn khoảng cách với cậu ta.

Phỉ Minh Sâm không khỏi nhướng mày, lại dời đến bên cạnh cô một chút, kết quả cô gái kia lại cách ra thêm một chút.

“Tịnh An.

” Cậu không thể làm gì khác ngoài việc buông tha, sau đó ra vẻ đáng thương mong đợi gọi cô một tiếng.

“Làm….

Làm sao?” Lục Tịnh An nhìn phía xa, không dám nhìn cậu ta.

Cảm giác được sự khác lạ của cô, mặc dù trong lòng thấy lạ, nhưng Phỉ Minh Sâm vẫn tiếp tục tiến hành theo kế hoạch.

“Lốp xe của tôi bị hỏng, tối nay tôi có thể ngồi xe cậu trở về không?”
“Hỏng….

Hỏng thì đi sửa ngay đi.

” Lục Tịnh An cắn môi, “Lát nữa tôi phải đến võ quán, không tiện đường.


Lúc cô nói chuyện, từ đầu đến cuối đều không chịu nhìn cậu.

Phỉ Minh Sâm nghi ngờ nhìn cô, bỗng nhiên xít lại gần hỏi, “Lục Tịnh An, cậu sao vậy?”
Lục Tịnh An theo bản năng nghiêng đầu, thấy cậu ây không biết từ lúc nào mà dựa gần vào cô như vậy, làm cô bị dọa cho hết hồn, đồng thời tim đập loạn xạ.

Cô ngơ ngác nhìn gương mặt tuấn tú của cậu ấy gần trong gang tấc, cho dù có trốn tránh như thế nào đi nữa, cô không thừa nhận cũng không được, cô thật giống như….

Thật sự thích cậu ấy?


Nhấn Mở Bình Luận