Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Andersen Của Tôi

Sáng sớm hôm sau, sau khi rời giường Lương Tư Nguyệt lấy bánh ú được hút chân không ra bóc, mượn phòng bếp trong phòng, đun nước, chuẩn bị nấu bánh ú, vừa làm vừa hỏi Liễu Du Bạch: "Anh ăn không?"

"Không ăn."

"Em nấu hai cái, anh cũng ăn một cái đi."

Liễu Du Bạch không nói gì, gọi phục vụ khách sạn mang hai phần bữa sáng tới.

Bữa sáng là bánh mì kiểu tây, trứng chiên, sữa bò, ăn chung với mứt táo và bánh ú.

Liễu Du Bạch cắn hai miếng bánh ú rồi thôi, bởi vì thật sự không có vị gì cả, bánh ú này ngoài chút đậu tán nhuyễn và mứt táo ở giữa ra, còn lại tất cả đều là gạo nếp.

Lương Tư Nguyệt cười nói, mặc dù hiện tại trên thị trường có rất nhiều các loại bánh ú khác nhau, nào là thịt heo đen, nào là chân giò hun khói lòng đỏ trứng, nhưng bánh ú mứt táo bình thường này là ký ức vị giác về Đoan Ngọ duy nhất của cô lúc còn nhỏ khi còn sống cùng bà ngoại. Lúc này gặp phải chuyện không vui, thế nên theo bản năng lại muốn nếm thử.

"Nhưng mà..." Lương Tư Nguyệt ngượng ngùng nói, "Nếu chỉ nói về hương vị thì đúng là quá bình thường, em cảm thấy ăn hết nắm gạo nếp này có thể tiết kiệm cơm trưa luôn."

Liễu Du Bạch nhìn cô như sắp ăn không nổi nữa, tức giận nói: "Nặng như thế mà vẫn mang tới đây cho em, em dám lãng phí thử xem!"

"Em đang ăn đây, anh nhìn đi, không phải em đang ăn đây sao?" Lương Tư Nguyệt khóc không ra nước mắt.

Đến lúc ăn sáng xong, Lương Tư Nguyệt trang điểm nhẹ một chút rồi ra ngoài đi Angkor Wat chơi cùng Liễu Du Bạch.

Cô vẫn mặc một cái váy liền thân bắt mắt với những họa tiết hình học xen kẽ giữa màu xanh khổng tước và xanh lam sóng biển, cô phát hiện những màu sắc trước đây trông tục tằng, loè loẹt và độ bão hoà cao, hiện tại mặc lên người không ngờ lại có một cảm giác khác.

Dưới chân là một đôi dép tông đế bằng, móng tay sơn màu vàng tươi, để chống chọi với cái nắng gay gắt ban ngày, cô còn đội một chiếc mũ rộng vành và đeo kính râm.

Xuất phát từ thành phố, đến Angkor Wat không xa lắm, ngồi Minibus, sau một quãng đường gập ghềnh chưa đầy nửa tiếng đã đến nơi, xe đỗ ở một bãi đậu xe gần đó, hai người xuống xe và đi bộ vào.

Bởi vì là điểm du lịch nổi tiếng thế giới, thời tiết cực nóng cũng không ngăn cản được sự nhiệt tình của du khách, người hai bên đường có thể nói là vai sát vai.

Đi qua hào nước bảo vệ thành, xuyên qua một con đường đá vừa dài vừa lớn, tiến vào bên trong tường vây.

Kết cấu hành lang ba tầng, tầng ngoài cùng là hành lang ngàn Phật, trên tường là các kiểu điêu khắc, chủ đề là chuyện xưa về tôn giáo hoặc chiến tranh cổ đại. Hai người không có hướng dẫn viên du lịch, chỉ có thể phỏng đoán dựa vào lý giải của bản thân, nhưng không sợ xem không hiểu, chỉ cần nhìn đại bộ phận được bảo tồn hoàn chỉnh này và hình dung phần còn thiếu thì cũng đủ chấn động với tay nghề điêu luyện của người cổ đại rồi.

Hai người leo lên cầu thang, đi vào tầng bên trong, cảm thấy hơi nóng nên tìm một chỗ râm mát nghỉ chân.

Tiểu Kỳ mang theo camera, phải chụp ảnh cho Lương Tư Nguyệt, phối hợp với cô để hoàn thành chỉ tiêu đăng Weibo mỗi tháng.



Chụp ảnh cho nghệ sĩ có một điểm tốt đó là chỉ cần điều chỉnh chuẩn tiêu điểm, góc độ bình thường, chụp như thế nào cũng không kém đi đâu được.

Tiểu Kỳ chụp mấy tấm, cười hỏi Liễu Du Bạch đang ngồi bên cạnh, "Sếp Liễu, có muốn chụp chung với Tiểu Nguyệt một tấm không?"

Liễu Du Bạch nâng mí mắt lên nhìn về phía Lương Tư Nguyệt, vẻ mặt như chẳng mấy hứng thú, giống như đang nói: Nếu em muốn chụp, anh cũng có thể phối hợp một chút.

Lương Tư Nguyệt quá hiểu cái nết của anh. Cô đi tới bên cạnh anh rồi ngồi xuống, người hơi nghiêng, mỉm cười nhìn về phía màn ảnh.

Mà trước một giây Tiểu Kỳ ấn màn trập, Liễu Du Bạch giơ tay lên ôm lấy vai Lương Tư Nguyệt.

Hành lang ba tầng này kết cấu từng vòng tròn kéo dài lên trên, muốn leo lên vẫn cần chút thể lực, đặc biệt là trong thời tiết nóng bức thế này.

May mắn bọn họ đều là người có tập thể dục, đi một chút, nghỉ một chút, vẫn có thể hoàn thành nó một cách thuận lợi.

Ngồi ở chỗ cao một lúc, chờ Tiểu Kỳ chụp ảnh xong, bọn họ lên đường trở về.

Bên ngoài danh lam thắng cảnh không ít quầy hàng nhỏ và người bán hàng rong, trời nóng rao hàng cũng rất vất vả.

Lương Tư Nguyệt mời mọi người uống nước lạnh, Molly và Tiểu Kỳ vui vẻ mỗi người cầm một quả dừa, lúc hỏi đến Liễu Du Bạch, anh nói nước đá là được.

Đến lúc lên xe bật điều hoà lên, mọi người cuối cùng mới có cảm giác như vừa sống lại.

Lương Tư Nguyệt cầm quả dừa cắm ống hút, đang thỏa mãn uống nước dừa, Liễu Du Bạch nhìn cô một cái, đột nhiên nghiêng người sang.

Lương Tư Nguyệt không rõ nguyên do, ngẩng đầu đảo mắt nhìn anh, anh đặt cánh tay lên lưng ghế cô, cúi đầu, ngậm ống hút một cách tự nhiên.

Lương Tư Nguyệt sửng sốt một chút mới phản ứng lại, cười ra tiếng, duỗi tay đánh anh một cái, "Nãy em đã hỏi anh rồi, anh lại bảo không cần."

Liễu Du Bạch nói: "Anh chỉ uống một ngụm." Một lúc sau, anh lùi lại.

Lương Tư Nguyệt lấy lại quyền kiểm soát trái dừa, ngậm ống hút hút một hơi, cảm thấy có gì đó không ổn, lắc lắc trái dừa, "... Sắp hết luôn rồi! Một ngụm của anh nhiều như vậy à?"

Liễu Du Bạch ở bên cạnh phụt cười, biểu cảm rất vui sướng.

"Anh đền cho em."

Liễu Du Bạch tỏ vẻ "Xem em có thể làm gì anh."

Trở lại khách sạn, Lương Tư Nguyệt vào phòng tắm tắm rửa trước.

Vừa bước ra khỏi phòng tắm, cô giật mình suýt nữa lại lùi về - trên bàn trà trong phòng khách chất đầy dừa, nhìn thoáng qua tổng cộng có mười quả.

Liễu Du Bạch vắt chân ngồi trên sô pha, hỏi cô: "Không phải em bắt đền sao? Gấp mười lần có đủ không?"

"..." Lương Tư Nguyệt thực sự muốn hỏi anh, sếp Liễu anh năm nay bao nhiêu tuổi?

Liễu Du Bạch cũng đi tắm rửa, hai người đều thay một bộ quần áo nhẹ nhàng, nằm ở trên sô pha hưởng thụ điều hoà, chờ trợ lý tới gọi hai người đi ăn trưa.

Lương Tư Nguyệt gối đầu lên đùi Liễu Du Bạch, đang chỉnh sửa và thêm bộ lọc cho mấy tấm ảnh vừa rồi Tiểu Kỳ chụp cho mình.

Ban đầu cô vốn định chỉnh cho da của mình trắng hơn chút, nhưng hiệu quả trông không được tự nhiên, nghĩ một lúc bèn từ bỏ.

Chọn ngẫu nhiên vài bức ảnh phong cảnh, cộng thêm ảnh chụp một mình cô mà Tiểu Kỳ gửi cho, góp đủ chín bức rồi đăng Weibo.

Còn ảnh chụp chung của cô và Liễu Du Bạch, cô cắt nó ra cài đặt thành ảnh nền trong cửa sổ trò chuyện trên Wechat của hai người.



Liễu Du Bạch liếc mắt một cái đã thấy rồi, nói với cô: "Gửi cho anh."

"Không phải Tiểu Kỳ gửi trong nhóm rồi sao?"

"Lười cắt."

Lương Tư Nguyệt sửng sốt một lúc, sau đó mỉm cười, "Không phải chứ, sếp Liễu cũng muốn đổi nền khung trò chuyện như em hả, chuyện nhàm chán như vậy không phải phong cách của..."

Nói còn chưa dứt lời, miệng đã bị Liễu Du Bạch nắm lấy, ánh mắt cảnh cáo nhìn cô giống như đang nói, nếu còn vô nghĩa thêm một câu, anh diệt khẩu đấy nhé!

Lương Tư Nguyệt cười rung cả vai, nghe lời gửi ảnh đã cắt cho Liễu Du Bạch.

Nhưng mà sau khi nhận được, anh lại không vội đổi.

Lương Tư Nguyệt mắt trông mong chờ một lúc, hỏi anh: "Anh không đổi à? Hay là trước mặt em anh ngại không dám đổi."

"..." Liễu Du Bạch không nhịn nổi nữa, ném điện thoại sang một bên, ấn bả vai cô, cúi đầu xuống, nói cho cô cái miệng này của cô thích chọc ngoáy anh như vậy, anh có cả trăm cách lấp kín nó.

Lương Tư Nguyệt mặt đỏ bừng, lập tức đầu hàng, nhưng hiện tại xin tha đã không kịp nữa rồi.

Sếp Liễu này, ý niệm trả thù rất mạnh mẽ, cô suýt nữa thì quên mất.

...

Cuối cùng bữa cơm trưa này chỉ có cô và Liễu Du Bạch, mãi muộn mới đi ăn.

Sau bốn giờ chiều, ánh nắng không còn gay gắt nữa, Lương Tư Nguyệt thay đồ bơi, đến bể bơi của khách sạn với Liễu Du Bạch.

Lương Tư Nguyệt ở khách sạn hơn một tháng nên đã ngán lắm rồi, chỉ nằm dưới ô che nắng chơi điện thoại, hoàn toàn không có ý định xuống nước.

Cô đã lâu lắm không lướt Weibo thoải mái thế này, lướt hết không còn tin mới nào nữa, còn chưa đã thèm mà làm mới lại mấy lần.

Kết quả là một tin tức kinh khủng xuất hiện, cô sợ đến mức suýt nữa ném điện thoại đi.

Một giây tiếp theo, cô hét về phía hồ bơi kêu cứu: "Anh Liễu ơi, xảy ra chuyện rồi!"

Liễu Du Bạch bơi ngược quay lại, động tác của anh uyển chuyển nhẹ nhàng, chỉ trong chốc lát đã tới trước mặt cô, tay chống lên thành bể, giũ nước trên tóc xuống, hỏi cô có chuyện gì?

Lương Tư Nguyệt quay màn hình điện thoại về phía anh.

Liễu Du Bạch lau nước trên mặt đi rồi nhìn thoáng qua màn hình, một tài khoản hóng hớt showbiz nào đó đăng ảnh hai người cùng nhau đến tham quan Ăngkor Vát, tiêu đề mang phong cách mấy tờ báo nhỏ tuyến mười tám: Tiểu hoa Lương Tư Nguyệt đi du lịch nước ngoài với người có tiếng trong ngành, tình yêu hư hư thực thực bị đưa ra ánh sáng.

Khoảng cách rất xa, cô còn đội mũ và đeo kính râm, thực ra khó có thể chỉ ra đó là cô.

Nhưng ai bảo cô giữa trưa đăng Weibo, quần áo, mũ và kính râm cầm trong tay đều y hệt, xem như tự mình xác nhận.

Liễu Du Bạch nhìn biểu cảm hoảng hốt của cô, không hiểu sao hơi muốn cười. Anh ra khỏi bể bơi, lấy một cái khăn lông khô lau khô nước trên người, sau đó mới không chút hoang mang hỏi cô: "Em định giải quyết thế nào?"

Lương Tư Nguyệt lúc này chỉ có hoang mang sợ hãi, nhìn anh nói: "... Em có thể giả chết không?"

"Có thể. Xử lý lạnh cũng là một loại biện pháp."

"Vậy em giả chết đi."

"..." Liễu Du Bạch nhất thời cạn lời.



"Anh nghe em nói..." Lương Tư Nguyệt cũng biết cô và Trì Kiều không giống nhau, hiện tại cô không còn là thần tượng nữa rồi, yêu đương không phải vấn đề gì quá lớn.

Nhưng có rất nhiều lời chê trách không hiểu tại sao tài nguyên của cô lại tốt như vậy, trước đây chỉ là thảo luận của một bộ phận nhỏ người trên diễn đàn, hiện tại tương đương với việc đem chuyện này ra tranh luận.

Liễu Du Bạch biểu cảm bình tĩnh, "Vậy thì làm sao? Điện ảnh là anh đầu tư, phim không phải em diễn à?"

Giọng điệu đúng lý hợp tình như vậy, Lương Tư Nguyệt quả thật có hơi sốc.

Thời điểm hai người còn đang thương lượng, Molly và Tiểu Kỳ đã vội vàng chạy tới, hiển nhiên cũng đã thấy tin bóc phốt kia.

Thái độ của Liễu Du Bạch là mặc kệ thế nào cũng được, chủ yếu xem Lương Tư Nguyệt tính thế nào.

Bị ba đôi mắt nhìn chằm chằm, Lương Tư Nguyệt muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn, cô nhìn Liễu Du Bạch như muốn xin giúp đỡ, "... Anh không giúp em phân tích một chút lợi và hại sao?"

"Không phân tích. Em muốn thế nào thì thế đó."

Lương Tư Nguyệt chưa từng gặp phải tình huống khó giải quyết như vậy, lại nhìn về phía Tiểu Kỳ, Tiểu Kỳ cười nói: “Chị là sếp của em, em nghe theo quyết định của chị.”

Mà Molly về phe Liễu Du Bạch, đương nhiên sẽ không tự tiện phát biểu gì cả.

Lương Tư Nguyệt vò đầu bứt tai suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng không tự tin gì nói: "...Em thấy, vẫn là giả chết đi."

Liễu Du Bạch vươn tay dùng sức xoa đầu cô, "Có triển vọng lắm."

Sau đó anh nói với Tiểu Kỳ, liên hệ với những account marketing này, nên giải quyết quan hệ công chúng thì giải quyết, nên xoá hot search thì xoá hot search.

"Có phải sẽ tốn rất nhiều tiền không..."

"Em thấy sao?" Liễu Du Bạch không vui.

Lương Tư Nguyệt dỗ anh, "Anh nghĩ mà xem, hiện tại em chỉ được đề cử một giải nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, lỡ đến lúc đó không đạt giải thì sao? Đối với thanh danh của anh cũng không tốt, người ta sẽ nói anh tiêu nhiều tiền như vậy mà chỉ nâng được một bình hoa di động."

Liễu Du Bạch liếc cô một cái, "Cô Lương à, em rén thì đừng đẩy lên người anh, anh để ý thanh danh cái gì? Anh thích nâng bao cỏ đấy, bọn họ quản được à?"

Lương Tư Nguyệt bị sốc bởi khí thế khi anh mắng cô là "bao cỏ", tự sa ngã cười nói: "Được rồi được rồi, là em sợ. Em thật sự sợ cái cảnh bị người ta mắng lắm rồi... Khó khăn lắm mới có được chút tiếng tăm."

Liễu Du Bạch cũng rất bất đắc dĩ, "Được rồi được rồi, cứ như vậy đi. Anh nói em biết, lần sau em cách xa anh ra chút, nếu còn bị người ta chụp được nữa, anh không rảnh tiêu tiền vào chuyện vô bổ thế này đâu."
Nhấn Mở Bình Luận