“Cậu…cậu đồng ý rồi? Niệm Nam đồng ý rồi! Thật tốt quá!”
Sau khi nghe được lời đồng ý của mình, Niệm Nam thấy ba và Đường Sóc tươi cười rạng rỡ, bất giác cười theo họ.
“Đi đàn một khúc đi, ba ba đã lâu không được nghe con đàn rồi.”
Ôn Niệm Nam đi đến trước đàn dương cầm rồi ngồi xuống, xoay người nhìn về phía ba, thở nhẹ ra một hơi ấn xuống phím đàn, âm thanh dễ nghe từ tiếng đàn chậm rãi vang lên.
Ba Ôn nhìn hình ảnh Niệm Nam đang hòa vào từng nốt nhạc trêи chiếc đàn dương cầm, dường như ông đang thấy lại được hình ảnh của Diệp Nhàn khi xưa, một thiếu nữ với mái tóc đen nhánh dịu dàng dài đến eo thon, người mặc chiếc váy dài trắng đang ngồi trước đàn dương cầm, ông không ngăn nổi dòng nước trào lên từ khóe mắt.
“Tiểu Nhàn, con của chúng ta quả nhiên được di truyền thiên phú âm nhạc của em, nó quả thức không làm em thất vọng, Niệm Nam của chúng ta rốt cuộc cũng vượt qua được đau khổ, tương lai nó nhất định sẽ tạo ra một con sóng lớn trong giới âm nhạc.
Tại phòng làm việc của Đường Sóc, trong phòng sáng tác âm nhạc.
Đường Sóc đang thử viết ca khúc mới, nhưng không thấy hài lòng lắm, hắn cau mày sửa đi sửa lại vài lần vẫn không thấy tổng thể không được như ý.
“Cầm lấy, đàn dựa theo cái này”.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một bản nhạc phổ, Đường Sóc ngẩn ra giương mắt nhìn về phía Ôn Niệm Nam.
“Niệm Nam, cậu viết khi nào vậy?”
Ôn Niệm Nam đưa nhạc phổ trong tay mình cho Đường Sóc nhạc, quay lại ngồi xuống một bên sofa.
“Vừa rồi tôi nghe cậu đàn thì ghi nhớ, sau đem sửa lại giúp cậu một chút”
Đường Sóc nhìn nhạc phổ được sửa đổi ánh mắt sáng lên, kϊƈɦ động nói: “Đây là cảm giác mà tôi muốn, Niệm Nam cậu thật là lợi hại.”
Ôn Niệm Nam nhìn Đường Sóc kϊƈɦ động, cười lắc lắc đầu nhìn về cái máy tính trong tay.
Trêи máy tính là bảng xếp hạng âm nhạc lớn nhất thế giới của trang web DAWN, những người có mặt trong danh sách được xếp hạng của trang web này đều là những người nổi tiếng tài năng âm nhạc hơn người, mà Ôn Niệm Nam được xếp hạng số 1 trêи trang web của DAWN suốt hai năm liền.
Ôn Niệm Nam lấy máy tính của ba, đăng nhập vào tài khoản của mình trêи trang web DAWN.
Đinh 〜
[ Chào mừng W.E! Hoan nghênh trở về! ]
[ Bạn có 999+ tin tức mới chờ đợi xem xét ]
[ Bạn thu được 108 tin tức đến từ sáng tác mới ]
Mới vừa đăng nhập liền liên nhận được rất nhiều tin tức từ hệ thống, Ôn Niệm Nam không để ý đến mà là click mở trang chủ của mình.
Từ lúc hắn tuyên bố ca khúc mới của mình đã cách đây mấy tháng, dường như hắn sắp quên mình còn có một thân phận là W.E.
Từ sau đêm được ba cổ vũ tinh thần thì tình yêu với âm nhạc trong lòng Niệm Nam lại bốc cháy, sau đó hắn được Đường Sóc mời gia nhập phòng làm việc.
Hắn xem những tin tức vừa được mở ra, nhìn thấy trêи cao có nhắc nhở quà sinh nhật liền ngẩn ra, liền trở lại trang chủ, đăng trạng thái lên rồi rời khỏi tài khoản.
Đinh 〜
Bạn cần chú ý đặc biệt 『W.E』 có hoạt động mới 〜
Không khí trong phòng họp đang căng thẳng liền vang lên âm báo tin nhắn, Cố Ngôn Sanh lấy di động ra nhìn rồi đột ngột đứng lên.
“Cuộc họp hôm nay dừng lại đi.”
Cố Ngôn Sanh lấy tài liệu trêи bàn rồi xoay người trở về văn phòng, sau khi đến văn phòng liền mở trang web DAWN xem xét, ở nhìn thấy tin tức mới đăng của W.E , ánh mắt hơi hơi chớp.
[ Rất cảm ơn bạn đã quan tâm tôi trong một thời gian dài như vậy, vì một số nguyên nhân nên tôi không thể ra ca khúc mới được, gần đây tôi đã sáng tác nhạc trở lại, hi vọng ca khúc mới sẽ được mọi người yêu thích]
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy W.E rốt cuộc cũng muốn ra ca khúc mới , âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi
Mấy ngày nay hắn vẫn luôn mất ngủ, chỉ có nghe nhạc của W.E mới có thể ngủ được.
Nhưng dù vậy mỗi lần ngủ hắn vẫn mơ thấy hình ảnh Ôn Niệm Nam trêи người đầy máu, suốt mấy ngày nay hắn đều cảm thấy vô cũng bất an.
Cố Ngôn Sanh lén dò hỏi tin tức tập đoàn Khải Duyệt cùng họ hàng Đường gia, nhưng cũng không thấy Đường Sóc về nhà, không biết hắn và Niệm Nam đã đi đâu
Thẩm Lạc An đẩy cửa ra mang theo gương mặt ngoan hiền bước đến, lúc này Cố Ngôn Sanh mới lấy lại tinh thần nhìn về phía hắn.
“Ngôn Sanh, em hôm nay nhận được thông báo tham gia tiết mục, thứ sáu em phải đi biểu diễn, em thấy rất vui”
Cố Ngôn Sanh nhìn Thẩm Lạc An dáng vẻ cao hứng, hạ giọng mở miệng nói: “Chúc mừng em, em có danh hiệu hạng nhất lại có thiên phú như vậy, tự nhiên về sau sẽ có rất nhiều tiết mục mời ngươi.”
“Ngôn sanh… Anh có thể cùng em đi biểu diễn không?”
Sau khi nghe được Cố Ngôn Sanh liền ngẩn ra, đến địa điểm biểu diễn sẽ có rất nhiều phóng viên cùng máy ảnh, chắc chắn sẽ bị chụp hình lại.
Từ khi hắn làm tổng tài Cố thị không thường xuyên xuất hiện trước màn ảnh, huống chi Cố Ngôn Sanh từ nhỏ liền rất ghét bị chụp ảnh.