"Chúng ta lại đến với cuộc thi piano hàng năm ở thành phố M. Cuộc thi năm nay đã được tổ chức nửa năm trước đó. Ai sẽ giành chức vô địch? Liệu có những người chơi tài năng được sinh ra ..."
Cố Ngôn Sanh đứng trên cầu thang và xem bản tin dì Lan đang chiếu trên TV, tay cầm ly cà phê siết chặt.
Đó là một cuộc thi piano khác ...
Cố Ngôn Sanh vẫn nhớ rằng cuộc thi cuối cùng là khi Ôn Niệm Nam chiến tranh lạnh với anh ta, và khi kết quả được công bố, cũng là lúc Ôn Niệm Nam biến mất ...
Và khi Ôn Niệm Nam trở lại ... cuộc hôn nhân của họ kết thúc ...
"Tiên sinh ... Sao mà cậu lại thức dậy? Tôi đã làm phiền cậu sao?"
Dì Lan đứng dậy và muốn rót một cốc nước, quay lại và thấy Cố Ngôn Sanh sau lưng bà.
Cố Ngôn Sanh đi xuống cầu thang một lần nữa ngây người, liếc nhìn piano trên TV, và nói: "Tôi đang xử lý các vấn đề của công ty, muốn đi xuống và lấy một tách cà phê"
. "Tôi sẽ giúp cậu để làm cho cà phê"
Dì Lan vội đứng dậy, định cầm chiếc cốc trên tay thì bị anh né tránh.
“Tôi tự làm được. Dì Lan, ngủ trước đi.”
Nói xong , Cố Ngôn Sanh đi vào phòng bếp, để lại Dì Lan với vẻ mặt kinh ngạc.
Anh ấy nói vừa rồi tự pha cà phê ...? Có vẻ đã thay đổi rất nhiều kể từ khi ly hôn với vợ.
Cố Ngôn Sanh đi đến phòng khách uống cà phê và ngồi xuống, nhìn chằm chằm vào danh sách các thí sinh trên TV.
Cuối cùng cũng đến ngày đấu thầu, hiện trường có rất nhiều phóng viên từ các phương tiện truyền thông lớn, đương nhiên, mục tiêu của họ không phải là dự án đấu thầu, mà là những người tham gia.
Tiểu Tần tổng gần đây mập mờ với một nữ minh tinh đình đám, nhiều lần bị chụp ảnh khi Tiểu Tần tổng đi thăm đoàn phim, hiện tại ánh đèn sân khấu đang chói lọi.
Hôm nay người phụ trách của nhà họ Cố cũng sẽ tới, nhà họ Tần và nhà họ Cố đang náo nhiệt, nếu chụp ảnh hai người này chắc chắn sẽ bán hết sạch.
"Nhìn kìa! Xe của tập đoàn Cố thị đến rồi!"
Không biết là ai đã hét lên, và một nhóm phóng viên xúm lại với máy ảnh.
"Hiếm khi bắt gặp được cậu và Tiểu Tần tổng đồng thời xuất hiện, bọn họ sẽ không buông tha cho cậu. Cậu nhìn xem mức độ nổi tiếng này, sự đối xử này là của đẳng cấp ảnh đế sao? Thật đáng tiếc không có ra mắt . ”
Chu Nguyên Phong sắp xếp bản thảo với hồ sơ, nhưng miệng cũng không nhàn rỗi.
“Xuống xe.”
Ngay khi Cố Ngôn Sanh mở cửa bước ra khỏi xe, máy ảnh bấm nút chụp.
"Cố tổng, anh đã không ngần ngại ly hôn WE để lấy Thẩm Lạc An. Bây giờ, tài liệu đen của Thẩm Lạc An đã bị phanh phui để chứng minh rằng các tác phẩm nổi tiếng của anh ta là đạo nhái và giả danh WE. Anh có biết không?
" Cố tổng, anh đánh Tiểu Tần tổng ở nơi công cộng phải nhập viện, anh muốn tuyên chiến với nhà họ Tần sao? Có đúng như mọi người đồn đại, anh có khuynh hướng bạo lực không? "
" Có tin đồn rằng tai nạn xe hơi của mẹ anh là do anh chọc đến quá nhiều người, anh có đồng ý với lời nói trên không?"
'Đây ba gia tộc đều nói rằng họ sẽ giành chiến thắng dự án này, anh có tự tin rằng anh có thể đánh bại Tưởng gia và Tần gia?'
Cố Ngôn Sanh nghe thấy những câu hỏi trên thì đứng tại chỗ và không nói, vì anh ta biết đây đều là truyền thông đang cố tình khiến anh ta tức giận để tạo ra đề tài nóng hổi cho bài viết của họ.
Mục đích của ngày hôm nay là đấu giá và không cần phải nói một lời nào với những kẻ lừa đảo này.
Không ngờ, có người của phóng viên hỏi: "Cố tổng có xem trọng về mối quan hệ giữa Đường thiếu gia và vợ cũ WE của anh không? Anh nghĩ họ sẽ tiến vào hôn nhân sao?"
Một câu nói đột ngột khiến Cố Ngôn Sanh đột nhiên dừng lại, sắc mặt trong phút chốc trở nên u ám, lạnh lùng quay đầu nhìn người hỏi:“ Anh nói cái gì, nói lại đi! ”
Chu Nguyên Phong nhanh chóng túm lấy hắn nói nhỏ:“ Đủ rồi A Sanh, chúng ta phải đi vào và chuẩn bị. Đừng gây chuyện. Anh ta là một phóng viên. Nếu cậu làm tổn thương anh ta, anh ta sẽ chỉ chống lại chúng ta. "
" Anh bạn phóng viên này hỏi rất hay, nếu đã ly hôn rồi thì không còn là người của Cố gia. Đường Sóc muốn kết hôn, tự nhiên có thể lấy, nếu dám nói thì phải dám thừa nhận. "
Giọng nói của Tần Tề Bách đột nhiên vang lên từ phía sau, Tiêu Kỳ Hạo đang đứng bên cạnh cũng bước ra ngoài, nhìn Cố Ngôn Sanh một cách thù địch.
Các phóng viên ngay lập tức vui mừng khi nghe thấy giọng nói của Tần Tề Bách, tưởng quay chụp không đến đâu, Tiểu Tần tổng lại đưa chính mình tới.
“Có phải Tiểu Tần luôn ủng hộ WE không?”
Tần Tề Bách liếc nhìn Cố Ngôn Sanh với khuôn mặt tái nhợt rồi chế nhạo: “Đúng vậy, tôi rất thích nhạc WE. Tôi rất hâm mộ anh ấy, vì vậy tôi cũng ghét những kẻ giả danh anh ấy”.
Cố Ngôn Sanh giật mình, đôi mắt nhìn lên Tần Tề Bách đầy ánh sáng lạnh: “Tần Tề Bách, vết thương của cậu mau lành như vậy?”
Tần Tề Bách cứng đờ khi nghe vậy, anh tiến lại gần Tiêu Kỳ Hạo, nói: “Là cậu khả năng khôi phục mạnh mẽ vậy sao? "
Cố Ngôn Sanh liếc hắn một cái, châm chọc nói:" Nếu cậu thích mùi bệnh viện, cứ nói đi, tôi có thể đưa cậu trở lại lần nữa. Đột nhiên lại nói thích WE là khiến tôi ghê tởm phải không? Một người hát lạc điệu lại nói với tôi rằng đánh giá cao WE?”
Dù sao cũng tốt hơn Cố tổng, cũng tốt hơn việc anh phải lén lút đi gặp mặt."
Nhìn thấy tia lửa bay giữa hai người sắp nổ ra, đám phóng viên đang rất phấn khích thì đột nhiên bị ngắt lời.
Ba Tần nhìn Cố Ngôn Sanh với sự thay đổi đột ngột, thờ ơ nói: “Thôi Tiểu Bách, cuộc đấu thầu sắp bắt đầu, chúng ta đi trước.”
“Được rồi, ba, con vào ngay.”
Tần Tề Bách xoa xoa cổ nhìn gương mặt đen xì của Cố Ngôn Sanh đột ngột dừng lại khi anh ta đi ngang qua.
“Nhà họ Tần của chúng tôi lần này sẽ thành công 100% dự án, nhà họ Cố lần này còn không có cửa.”
Dứt lời liền bỏ đi mà không ngoái lại.
Chu Nguyên Phong sắp xếp ra bản thảo trong tay và đưa nó cho Cố Ngôn Sanh, và nói: "Sau khi những người trên sân khấu nói xong là đến lượt cậu, đừng phạm phải sai lầm gì nữa nhé "
Những người trên sân khấu vừa kết thúc, đến lượt Cố Ngôn Sanh, nhưng khi anh ấy chuẩn bị đi lên, một người nào đó đã đi sớm hơn anh ấy.
“Tiếp theo, tôi sẽ mời chủ tịch Tần của tập đoàn Tần thị.”
Theo thứ tự, lẽ ra phải đến lượt tập đoàn Cố thi, nhưng chủ tịch Tần đã đưa bản thảo đến trước.
Nghe nội dung và kế hoạch của Tần tổng trên sân khấu, sắc mặt của Cố Ngôn Sanh ngày càng tối sầm lại, anh nắm chặt tay lại.
Đây ... đều là nội dung trong tập tài liệu mà anh đang nắm giữ, là kế hoạch mà anh cùng mẹ và Chu Nguyên Phong dày công thực hiện, vậy mà bây giờ lại xuất hiện trong tay nhà họ Tần.
Rõ ràng là ... ai đó từ nhà họ Cố đã đưa ra kế hoạch cho nhà họ Tần ...
Nhìn Tần Tề Bách vẻ mặt đầy vẻ tự mãn, Cố Ngôn Sanh trông không hề bối rối, khi đến lượt anh ta, anh ta không dùng bản thảo mà lên thẳng.
Cố Ngôn Sanh không nói một lời nào cho đến khi được thông báo rằng Tần gia đã trúng thầu dự án.
Chu Nguyên Phong có chút lo lắng, tính tình không giống như Cố Ngôn Sanh.
"A Sanh, cậu sao vậy? Sao lại về sớm như vậy?"
Cố Ngôn Sanh nhìn Chu Nguyên Phong, châm thuốc hút một hơi, trầm giọng nói: "Nguyên Phong, anh chịu trách nhiệm về bản thảo. Tại sao anh lại đưa tài liệu đến Tần gia. Chỉ có anh là trung gian có thể chạm vào tài liệu, tôi sẽ kiểm tra sau khi tôi quay lại. ”
Chu Nguyên Phong định giải thích, nhưng bị từ chối.
“ Tôi có việc phải rời đi trước, tôi sẽ bảo Tiểu Lý lái xe đón anh. ”
Nói xong, anh ta nặng nề bước đến bãi đậu xe, để lại Chu Nguyên Phong với ánh mắt kinh ngạc.
Đi vào bãi đậu xe sắc mặt Cố Ngôn Sanh đột nhiên thay đổi, điếu thuốc trong tay bị ném xuống đất di mạnh trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Không trách được Tần Tề Bách không sợ chết mà dám khiêu khích anh, hóa ra là có người nằm vùng nội gián ở Cố thị với hắn.
Nhớ lại những khúc mắc gần đây xảy ra trong dự án này, tài xế gọi Đường Luân Hiên trước khi bị tai nạn xe hơi ... Đường Luân Hiên đã gặp riêng nhà họ Tần ...
Với những dấu hiệu ấy thì không cần phải điều tra cũng biết là ai đã giở trò ma quỷ ở đây , sắc mặt Cố Ngôn Sanh càng ngày càng u ám hơn.
Càng nghĩ về điều đó, Cố Ngôn Sanh càng cảm thấy tức giận, khởi động xe và lái ra ngoài, có lẽ vì có điều gì đó trong lòng và không để ý xung quanh. Điều mà anh không nhìn thấy là hướng khác - một chiếc xe tải. đến đây mà hình như anh cũng không nhìn thấy, cùng với tiếng oành vang lên, hai chiếc xe va vào nhau ...
Người trên xe bước xuống ... và Cố Ngôn Sanh không ngờ rằng ... người lái xe hóa ra là Đường Luân Hiên ...
"Cố ... Cố tổng? Anh có sao không? Tôi xin lỗi về vụ va chạm ."
Đường Luân Hiên không ngờ rằng có một chiếc xe sẽ đột ngột lao tới. Anh ta bấm còi bấm còi hai lần nhưng bên kia không nghe thấy, cuối cùng anh ta va chạm với chiếc xe, xe bị móp một đoạn lớn.
Cố Ngôn Sanh mở cửa xe bước ra, dựa vào cửa xe châm một điếu thuốc, nhìn Đường Luân Hiên trước mặt, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng.
Thứ cảm xúc căng thẳng tưởng chừng như cuối cùng cũng đã mở ra một lỗ hổng, và cơn tức giận từ mấy ngày nay lại bùng phát.
"Tôi xin lỗi? Anh tưởng anh nói lời xin lỗi là có thể thoát khỏi sao? Anh hiểu rất rõ những gì anh đã làm ngày hôm nay. Tôi đã bỏ qua cho anh một lần, hai lần và ba lần. Lần này, tôi không thể cố gắng bình tĩnh được, tôi cảnh báo anh Đường Luân Hiên, những ngày tốt lành của tập đoàn Khải Duyệt đã kết thúc! "
" Tôi cứ nghĩ nhà họ Đường khác với những người khác, nhưng không ngờ ông Đường lại có hai đứa con trai thủ đoạn ác độc. "
Cố Ngôn Sanh liếc nhìn Đường Luân Hiên, bất ngờ đi đến tủ bên và lấy bình cứu hỏa đập vỡ kính cửa ô tô.
Anh lại giơ tay muốn tiếp tục đập, nhưng bị Đường Luân Hiên ngăn lại.
“Cố tổng, anh làm gì vậy!”
“Buông ra!”
Với một âm thanh bị bóp nghẹt, Đường Luân Hiên lùi lại một bước để đỡ xe, đưa tay còn lại ôm trán, kinh ngạc nhìn Cố Ngôn Sanh.
Cố Ngôn Sanh không ngờ rằng mình sẽ đánh Đường Luân Hiên, nhìn vết thương sưng tấy, Cố Ngôn Sanh hốt hoảng.
Hắn dường như nhìn thấy Ôn Niệm Nam máu trán chảy xuống mặt, ánh mắt ngẩn ra, cảm xúc cũng dần dần bình tĩnh trở lại.
Cố Ngôn Sanh ném bình cứu hỏa trên tay và nắm lấy cà vạt của Đường Luân Hiên: "Đường Luân Hiên, cuộc đấu thầu với việc của Đường Sóc vẫn chưa kết thúc được đâu. Tôi sẽ không dừng lại ở đó. Tôi muốn xem anh có thể làm được cái gì cho nhà họ Tần.”
Nói xong liền phóng xe đi.
Hai người đang đứng trên lầu cách đó không xa, Tần tổng lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn trò hề dưới lầu, trong mắt tràn đầy hứng thú.
"Xét cho cùng, Cố Ngôn Sanh còn quá trẻ và trái tim không đủ nhẫn tâm. Nếu là như vậy, hãy cho tôi mượn ngọn gió đông này. Tôi nghĩ cách giết hai con chim bằng một viên đá. Bây giờ không ai có thể đe dọa Thẩm Lạc An nữa. . "
Thẩm Thiên Hào cũng là nhìn xuống lầu, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Tôi thay mặt Lạc An xin cảm tạ Tần tổng, đây coi như giúp Tiểu Tần tổng trả thù "