Cố Ngôn Sanh sững sờ rút tay về, đứng sững tại chỗ.
Anh nhớ Ôn Niệm Nam thường xuyên bị ác mộng đánh thức ... cô ngã quỵ gào thét trong bệnh viện .. Hóa ra ... Ôn Niệm Nam đang gặp bác sĩ tâm lý ...
Anh nhìn thấy thân thể Ôn Niệm Nam run lên, giống như lúc trước ..
Đôi mắt Cố Ngôn Sanh tối sầm lại và hỏi, "Anh ấy không phải bạn của em. Đó là bác sĩ tâm lý của em. Bạn đã gặp bác sĩ tâm lý từ ... trước khi chúng ta kết hôn?"
Có phải vì mẹ của Ôn Niệm Nam mất mà cậu luôn cần đến gặp bác sĩ?
Ôn Niệm Nam chống đỡ chấn động, giương mắt nhìn chằm chằm Cố Ngôn Sanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ... anh muốn làm gì? Thả tôi ra, tôi muốn xuống xe..."
"Trả lời anh, em có gặp bác sĩ suốt không? Ba năm qua em vẫn luôn gặp bác sĩ phải không?”
“Tôi có đến bệnh viện hay không?. "Không liên quan gì đến anh ..."
Ôn Niệm Nam cúi đầu, không mở miệng.
Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên một tia u ám, anh thắt dây an toàn rồi khởi động xe chạy ra khỏi bệnh viện.
Ôn Niệm Nam hoảng sợ, không biết xe chạy đi đâu hay người bên kia muốn làm gì.
"Anh đưa tôi đi đâu? Cố Ngôn Sanh anh là đang bắt cóc! Tôi muốn đi xuống ..."
Cố Ngôn Sanh nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang run rẩy trừng mắt với anh, mở miệng nói: "Niệm Nam bình tĩnh, tôi không muốn làm gì, tôi chỉ muốn đưa em về. ”
Cố Ngôn Sanh cố nén sự xúc động trong mắt, nhìn người đang cuộn tròn trong góc trong gương chiếu hậu mà lồng ngực đau nhói.
Xe chạy từ từ vào tiểu khu, dừng lại rồi tắt máy.
Cạnh ... khóa cửa đã mở ...
Ôn Niệm Nam vội vàng giơ tay định hướng cửa, nhưng bị ngăn lại.
“Chờ đã, tôi có chuyện muốn hỏi em.”
“Tôi không muốn trả lời, tôi mệt rồi.”
Cửa xe từ từ được mở ra, Ôn Niệm Nam xuống xe bước ra ngoài, Cố Ngôn Sanh nhìn bóng dáng kia có chút hoảng hốt, sững sờ một lúc lâu chưa phục hồi tinh thần.
“Chờ đã Ôn Niệm Nam!”
Cửa phòng đóng lại, đem hắn vứt lại ngoài.
Cố Ngôn Sanh nhìn ánh đèn trong phòng, ánh mắt trầm xuống, tay nắm chặt vô lăng.
Rồi lấy điện thoại di động ra và gọi điện.
"Tôi nhờ anh xác minh một chuyện cho tôi.”
Đường Sóc buổi chiều vừa mới ghi hình xong, còn rất sớm, nghĩ rằng những chiếc bánh yêu thích của Ôn Niệm Nam trong tủ lạnh ở nhà đã hết sạch, nên lái xe đi mua rất nhiều bánh.
Đặt bánh xong cậu khởi động xe và chuẩn bị đến bệnh viện, đột nhiên điện thoại di động của tôi vang lên,
Là Đường Luân Hiên gọi tới.
"Anh hai, sao vậy?" "
“Ba ... kêu em về nhà, có việc muốn tìm em"
Đường Sóc nghe vậy sửng sốt, nghi ngờ nói:" Bây giờ? Em vẫn còn việc phải làm, tôi sẽ đến bệnh viện đón Niệm Nam, ngày mai em sẽ trở lại gặp ba được không? "
“Gọi nó về đây ngay lập tức cho ba!" "Giọng nói giận dữ của người ba vang lên từ đầu dây bên kia.
Nhưng khi Đường Sóc trở về nhà và nhìn thấy ba mình trong phòng làm việc, cậu chưa kịp chào hỏi đã bị tát vào mặt trước.
Đường Luân Hiên sợ hãi, vội vàng thuyết phục: "Ba, ba làm sao vậy? Đường Sóc ..."
"Đừng cầu xin cho nó! Nó biết mình đã làm gì!"
Ba Đường nói rồi ngồi xuống bàn làm việc, mở miệng nói: Tiểu Sóc, nói cho ba biết lý do con không muốn kết hôn là vì Ôn Niệm Nam đúng không? "
Đường Thiến sững sờ:" Ba ... Ba làm sao vậy ... "
Ba Đường đột nhiên ném đống giấy tờ trên bàn lên người Đường Sóc, và nói "Qủa nhiên là như vậy, con dám giấu diếm ta và mẹ anh biết bao nhiêu năm rồi! Anh biết rằng cậu ta là vợ của Cố tổng, tại sao phải chọc tức anh ta! Tiểu Sóc, đứa con trai ngớ ngẩn, anh không biết làm vậy sẽ đắc tội với Cố thị, sẽ gây ra hậu quả dì không!? "
Đường Luân Hiên vội vàng ngăn cản ba mình, đầy áy náy nói:" Ba việc này cũng không thể trách Tiểu Sóc, là con vì lợi ích to lớn lúc đó mà đồng ý hợp tác với Cố thị, mới làm cho Khải Duyệt rơi vào tình trạng như bây giờ…Là con đã gây ra hậu quả xấu”
Đường Sóc có chút choáng váng:" Cái gì ? Công ty có chuyện gì vậy? "
Đường Luân Hiên ngước mắt lên nhìn em trai, nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì ... chỉ là có chuyện ba có chút không vui. Em đi đón Ôn Niệm Nam đi. Để anh thuyết phục ba."
"Cảm ơn ... anh."
Đường Sóc còn tưởng rằng Ôn Niệm Nam đang đợi mình ở bệnh viện, nhưng khi vội vàng đến bệnh viện, bác sĩ Lý đã nói ... Ôn Niệm Nam bị một chiếc xe kỳ lạ đến đón ...
Ôn Niệm Nam đang lau tóc, bước tới trên giường, lấy ra hai viên thuốc rồi uống chúng.
Bởi vì hôm nay câu tiếp xúc với Cố Ngôn Sanh nên cảm thấy có chút luống cuống, sợ đêm nay gặp ác mộng, cho nên chỉ có thể uống hai viên thuốc để giảm bớt căng thẳng tinh thần.
[Niệm Nam, cậu có ở nhà không? Tôi xin lỗi vì tôi đã không đến chỗ hẹn để đón cậu hôm nay. Ba tôi có việc liên quan đến tôi và đã trì hoãn thời gian nên đến muộn. Tôi thực sự xin lỗi]
[Niệm Nam, cậu đã trở về cùng bạn của cậu sao? Niệm Nam thực sự xin lỗi vì tôi đã không tới, tôi thực sự không cố ý]
[Đừng tức giận, được chứ? Tôi hứa với cậu sẽ đi cùng cậu đến những nơi khác, OK? Tôi muốn gặp cậu một chút được không? ]
Ôn Niệm Nam biết rằng Đường Sóc không cố ý, Đường Sóc không xuất hiện, thậm chí còn không có một cuộc gọi điện thoại, điều này khác với trước đây.
[Tôi không tức giận, ngày mai tôi sẽ đến phòng thu tập piano, chúng ta sẽ tập cùng nhau nhé ]
Ding ...
[Được rồi, Niệm Nam , chúng ta hãy cùng nhau giành chức vô địch]
Ôn Niệm Nam gần đây luôn cảm thấy bồn chồn, như thể có điều gì đó sắp xảy ra xảy ra.
Tác dụng của thuốc đã đến, Ôn Niệm Nam dần dần chìm vào giấc ngủ vì cơn buồn ngủ dữ dội chưa kịp trả lời ...
Nhưng Cố Ngôn Sanh ở phòng làm việc bên kia lại không hề buồn ngủ, anh đang chờ ... đợi cuộc gọi của ai đó.
“Tiên sinh, cậu muốn uống cà phê không?” Dì Lan mở cửa bước vào.
“Thôi, bỏ đi.”
Cố Ngôn Sanh ngồi trên sô pha xoa xoa thái dương, đã một giờ sáng rồi, vẫn không có người gọi.
Cố Ngôn Sanh nhận được cuộc gọi ngay khi anh bước vào phòng và vội vã kết nối.
"Nói ..."
Cố Ngôn Sanh đứng trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, cầm điện thoại di động ngơ ngác nghe điện thoại, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc và kinh ngạc.
“Tôi hiểu rồi, ngày mai anh đến tập đoàn Cố thị một chuyến đi”
Cúp điện thoại xong, Cố Ngôn Sanh ngã ngồi xuống đất, buồn bực nhìn điện thoại.
"Làm thế nào ... làm thế nào điều này có thể là câu trả lời ..."
Hóa ra là từ trường lúc học trung học Ôn Niệm Nam đã phải gặp bác sĩ tâm lý, và mỗi buổi trưa đi ra ngoài để gặp bác sĩ tâm lý, nhưng anh lại nghi ngờ là cậu đi ra ngoài với một người đàn ông khác.
Cố Ngôn Sanh chưa bao giờ nghĩ rằng một người luôn mang lại cho người khác cảm thấy tràn đầy sức sống và tự tin mà phía sau lại tâm hồn đau khổ như vậy .
Nhưng tại sao Ôn Niệm Nam lại không muốn trực tiếp nói ra? Vì sao không nói ...
Chính xác thì một thiếu niên như cậu ấy đã trải qua những gì khiến cho tinh thần suy sụp và nghỉ học nửa năm để hồi phục sức khỏe?
Thẩm Thiên Hào châm một điếu thuốc, quay đầu nói với Thẩm Lạc An: "Nhà họ Đường đã loạn rồi. Người của chúng ta nói rằng Đường Luân Hiên mỗi ngày đều bận rộn. Ta tin rằng chúng sẽ không tồn tại được lâu đâu. Cậu đã làm rất tốt"
Ánh mắt Thẩm Lạc An lóe lên một tia tàn nhẫn:" Để hắn sống thêm một chút để làm gì, trực tiếp động thủ làm hắn chết càng nhanh càng tốt? Không chỉ nhà họ Tần, mà những người ở công ty khác đều có thù hận với chúng. "
" Được rồi, Lạc An hành động đi. "
" Hiện tại cháu và Cố Ngôn Sanh thế nào? Hắn vẫn thờ ơ với cháu? "
Thẩm Lạc An nghiến răng nghiến lợi nói:" Đúng vậy, không nghe điện thoại cũng không chủ động gặp cháu. "
Thầm Thiên Hào cau mày:" Anh ta đã biết sự thật năm đó? ""
“ Không, nếu biết sẽ không bình tĩnh như vậy, chỉ sợ vì cháu giả mạo WE mà ghét bỏ, cháu cũng không nghĩ rằng WE thực sự lại là tiện nhân Ôn Niệm Nam kia”
Thẩm Lạc An có thể chấp nhận WE là bất cứ ai, nhưng lại không nghĩ rằng đó lại là người mình căm ghét nhất…
Thẩm Thiên Hào phun ra một ngụm khói thuốc và hỏi: “Cháu cư hạ gục tập đoàn Khải Duyệt trước đi, như vậy là ta có thể giúp cháu.”
“Vâng, chú, cháu đã có biện pháp.”
“Tin tức mới nhất! Tập đoàn Cố thị chấm dứt hợp tác! Tập đoàn Khải Duyệt bị nghi ngờ lừa đảo và thiếu uy tín đã khiến nhiều tập đoàn chấm dứt hợp đồng và bị bỏ rơi, Khải Duyệt đang đứng trước bờ vực phá sản! “
Nhìn tin tức mà Đường Sóc bàng hoàng, tại sao lại như vậy? Tại sao ba và anh tôi không nói cho mình?
Đường Sóc vội vã trở lại Đường gia và nghe thấy tiếng mẹ anh nức nở ngay khi anh bước vào cửa.
“Mẹ đừng buồn, mẹ đừng lo lắng con và ba sẽ tìm được cách.”
Đường Sóc bước vào, nhìn ba người đang buồn bã, ngạc nhiên nói: “Anh hai, công ty có chuyện gì sao?”
Đường Luân Hiên nghiêm nghị nói: "Có người đâm sau lưng. Danh tiếng của công ty đã bị tổn hại nghiêm trọng. Nhiều công ty đã rút vốn. Anh sợ rằng sẽ khó phục hồi ... Anh sẽ cố gắng hết sức ..."
Đường Sóc chưa bao giờ thấy anh trai mình bất lực như vậy và không thể tin được Đường Luân Hiên lại nói những lời như vậy ...
"Có phải do em không? Có phải là ... Tập đoàn Cố thị không?"
Đó là do em đã quá gần gũi với Niệm Nam khiến Cố Ngôn Sanh khó chịu, vì vậy mà rút lại hợp tác và tuyên chiến với Khải Duyệt?
Cậu nhớ lại Cố Ngôn Sanh đã nói rằng anh ta sẽ không để yên cho Khải Duyệt, trong mắt anh hiện lên vẻ khó đoán.
Đường Sóc nhìn vẻ mặt nặng nề của ba đang ngồi ở một bên, trong lòng càng cảm thấy có lỗi.
"Không liên quan gì đến em, em đừng tự trách mình."
"Tiểu Sóc, không phải mấy ngày nữa em có cuộc thi piano sao? Đến phòng thu tập đàn đi, công ty có anh rồi, nên đừng lo lắng. "
Đường Sóc giả vờ thoải mái và mỉm cười: Anh ... Anh sẽ đến xem em và Niệm Nam thi piano chứ? Em muốn anh tới ...”
Đường Luân Hiên dụi dụi đôi mắt đỏ ngầu, nở nụ cười ôn nhu: “Được, anh sẽ đi, muốn xem em và Ôn Niệm Nam đạt hạng nhất.”
Đường Sóc vừa rời đi, phòng khách lại vang lên tiếng khóc của mẹ Đường.
Ba Đường ôm mẹ lên lầu với vẻ mặt trầm lặng, trong phòng khách chỉ còn lại Đường Luân Hiên.
Ôn Niệm Nam đã đến phòng tập piano từ sáng sớm, còn mấy ngày nữa mới diễn ra cuộc thi, trong khoảng thời gian này, cậu bị chóng mặt và bất tỉnh vì uống thuốc. Để không mắc lỗi, cậu chỉ có thể tập đi tập lại nhiều lần.
Đã mười giờ, Đường Sóc vẫn chưa đến, Ôn Niệm Nam nhớ tới tin nhắn ngày hôm qua, Đường Sóc lỡ hẹn vô cớ. Lo lắng không biết mình xảy ra chuyện gì, liền lấy điện thoại di động ra xem.. .
Ngoài cửa vang lên một chiếc điện thoại di động, Ôn Niệm Nam sửng sốt, bước ra ngoài, chỉ thấy Đường Sóc đang có hành động kỳ lạ, đang dựa vào tường ngoài cửa hút thuốc.
Ôn Niệm Nam cảm thấy Đường Sóc không giống như mọi ngày, thấy hắn có tấm sự cũng không quấy rầy, cũng đi tới dựa vào tường, mở miệng nói rất nhỏ.
"Đường Sóc... có muốn dùng bữa cùng nhau không? Nhà hàng Cuckoo Music thì sao?"
Đường Sóc quay đầu nhìn sang khi nghe thấy giọng nói thì nỉ non nói: " Niệm Niệm ..."
Ôn Niệm Nam giật mình: “Cậu gọi tôi là gì?”
Đột nhiên nhận ra mình đang làm gì, nhìn thấy Ôn Niệm Nam đang chịu đựng mùi khói, cậu nhanh chóng dập điếu thuốc đi.
"Thực xin lỗi ... Niệm Nam , tôi không thấy cậu tới đây ... Cậu không ngửi được khói, tại sao lại tới đây ... Rất khó nghe ..."
Ôn Niệm Nam lắc đầu, nhẹ giọng hỏi : “ Cậu có tâm sự sao? Có thể kể cho tôi nghe được không?”
Hai mắt Đường Sóc lập tức đỏ lên, cúi đầu khẽ lắc đầu: “Niệm Nam… cậu có thể… ôm tôi một cái được không?”
Tác giả có điều muốn nói:
Chương này có tính là cấp đường cho Đường Sóc không?
Từ Niệm Nam chuyển sang Niệm Niệm, Đường Sóc cũng giống như Niệm Nam trước kia, dù yêu rất nhiều nhưng lại mặc cảm, tự ti cũng không dám hi vọng viển vông.
Tiếp theo Đường Sóc sẽ vô cùng tích cực, chủ động, không còn cảm giác bản thân mình kém cỏi mà không dám tấn công.