Ôn Niệm Nam lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Sóc, nhưng không có người trả lời, nhìn vẻ mặt Đường Sóc vô cảm trước ống kính, trong mắt cậu hiện lên vẻ lo lắng.
Trời đã tối, các nhân viên đã tan sở hết. Trong phòng tập piano, Ôn Niệm Nam đang ngồi một mình trước cây đàn piano chơi bản nhạc đoạt giải, bản nhạc mà Đường Sóc chưa kịp chơi.
Ôn Niệm Nam giật mình khi nghe tiếng động, tiếng đàn dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.
Không biết Đường Sóc đi vào từ khi nào, đang đứng ở cửa nhìn mình, cậu ấy vẫn mặc một bộ vest đen lịch sự từ cuộc họp báo hôm nay.
"Niệm Nam, đã muộn thế này mà cậu vẫn chưa về nhà? Tôi nghĩ rằng tất cả các mọi người đã về nhà. "
Ôn Niệm Nam nhìn cậu ta, kinh ngạc nói:" Đường Sóc, cậu tới lúc nào? " "
Đường Sóc bước đến gần cây đàn, nhẹ nhàng vuốt phím, nói:" Tôi vừa đến, đã nghe thấy tiếng đàn của cậu ngoài cửa, Niệm Nam sao cậu vẫn chưa trở về nhà? " "
“Tôi muốn chơi piano một lần nữa trước khi rời đi, cậu ... Tôi đã xem tin tức về cậu trong buổi họp báo ngày hôm nay." "
Đôi mắt Đường Sóc khẽ lóe lên, rồi anh chợt mỉm cười:" Nếu ... anh trai tôi đã mất tích, tôi luôn không thể không quan tâm tới Khải Duyệt . Mẹ tôi chăm sóc bố tôi trong bệnh viện. Bà ấy muốn tôi giúp anh trai quản lý. Khi anh trai tôi trở lại, anh ấy có thể rất vui khi thấy Khải Duyệt vẫn tồn tại không? "
Ôn Niệm Nam nhìn sự chua xót trong mắt Đường Sóc, mím chặt môi, nói: " Đúng vậy, Đường Sóc, cậu luôn là người thông minh. Cậu có thể làm tốt mọi thứ. Nhất định có thể làm được. "
Đường Sóc bước lại gần nhìn bản nhạc trên phím đàn, trong mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Đây là đoạn bọn họ cùng nhau viết cho cuộc thi. Hai người đã chuẩn bị rất lâu, nhưng cuối cùng vẫn không thể biểu diễn cùng nhau.
Nhưng bây giờ cậu không thể chỉ quan tâm đến âm nhạc và bỏ qua mọi thứ.
Anh giờ là trụ cột trong lòng mẹ, là trụ cột duy nhất của Khải Duyệt.
Những cuộc điện thoại bí ẩn và những bức ảnh tối hôm đó đều hướng tới Cố Ngôn Sanh. Chính vì sự khiêu khích liều lĩnh của anh ta mà anh trai anh đã bị hãm hại bởi âm mưu của ai đó. Nếu không phải do lỗi của anh ta, anh trai anh sẽ không chết ...
Đường Sóc suy sụp sau khi xem những bức ảnh đêm đó anh đã khóc rất lâu, ngồi bệt xuống đất cả đêm nhìn ra cửa sổ, đóng cửa ở trong căn phòng tối tăm không ăn uống gì, ngồi trong góc với đôi mắt vô hồn cuộn mình cả ngày.
“Đừng sợ, Đường Sóc, anh trai của em sẽ luôn bảo vệ em, cũng như cha, mẹ và tổ ấm của chúng ta ...”
“Đường Sóc, tôi sẽ cho cậu biết hậu quả là gì nếu cậu khiêu khích Cố Ngôn Sanh tôi, tôi sẽ đợi cậu! "
Đường Sóc ôm đầu, không ngừng kêu tên Đường Luân Hiên lên:" Thật xin lỗi ... xin lỗi anh ... Tất cả đều là lỗi của em. "
Nhìn bức ảnh trên bàn, đôi mắt của Đường Sóc tràn đầy thù hận: "tôi sẽ bảo vệ cha và mẹ của tôi, tôi sẽ bảo vệ Khải Duyệt, em sẽ giúp anh trả thù, em chắc chắn sẽ giúp anh trả thù." "
“Đường Sóc?”
Ôn Niệm Nam đứng nhìn rồi ổn định lại tinh thần, lo lắng và nói: "Cậu không sao chứ? Trông cậu có vẻ mệt mỏi."
Đường Sóc không nói, nhưng đứng sau Ôn Niệm Nam và nói, "Chúng ta có thể chơi đàn cùng nhau được không?"
Có lẽ đây là lần cuối cùng tôi chơi đàn piano với cậu ...
Ôn Niệm Nam sửng sốt và trả lời: "Được, có thể”
Ôn Noãn cảm thấy rõ ràng Đường Sóc đã thay đổi, nhưng cậu không thể biết cậu ta đã thay đổi ở đâu. Rõ ràng là cậu ta vẫn vậy nhưng ngữ khí không còn giống như trước kia.
Cố Ngôn Sanh xoa xoa đôi mắt đau nhức sau khi xử lý tài liệu, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất và châm một điếu thuốc.
Đôi mắt anh đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay, chờ đợi cuộc gọi.
Tối hôm qua anh không ngủ, cho dù không gặp ác mộng, anh vẫn bị mất ngủ lần nữa ...
Cố Ngôn Sanh đưa tay chạm vào chiếc nhẫn rồi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ, không biết anh ấy đang nghĩ gì.
Điện thoại reo.
Cố Ngôn Sanh sửng sốt, nhìn vào nút kết nối trên điện thoại, anh do dự, có thể là sợ hãi, sau khi kết nối, anh sẽ biết sự thật của năm đó, và anh sẽ có thể biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng ... sự thật có chấp nhận được không?
Anh đưa tay lên hít một hơi thuốc, nhẹ nhàng phun ra vòng khói, cầm điện thoại đứng trước cửa sổ, giọng nói run run: "Thế nào ... đã điều tra ra rồi?"
"Đúng vậy, tôi đã gửi tất cả tin tức điều tra được đến máy tính của anh. Nhưng có một số điều khác với những gì anh nói. Tôi kiểm tra thì thấy số điện thoại gọi xe cấp cứu ở bệnh viện Đại Đồng là của một người đàn ông họ Ôn. , không phải họ Thẩm. ”
Lời nói của Cố Ngôn Sanh dường như bị mắc kẹt trong cổ họng, không thể nói ra được, ánh mắt anh ta đầy vẻ khó tin.
"Qủa nhiên ... quả nhiên là Ôn Niệm Nam gọi điện thoại, em ấy thực sự đã cứu tôi ..."
Tôi không đoán sai, sợi dây chuyền là Ôn Niệm Nam, và người cứu tôi là Ôn Niệm Nam, giọng nói và bóng lưng kia tất cả đều là Ôn Niệm Nam.
Trong mắt Cố Ngôn Sanh hiện lên vẻ kích động, sau khi bình tĩnh lại liền hỏi: “Tại sao Thẩm Lạc An lại xuất hiện ở trong ngõ?”
Đầu dây bên kia điện thoại tiếp tục: “Thẩm Lạc An nhìn thấy lúc anh ta đi ngang qua. Hắn ta đã đánh chính mình. Khi hắn được đưa ngài đến bệnh viện đã nói chuyện điện thoại với người chú Thẩm Thiên Hào của mình. Trong những năm gần đây, hầu như ngày nào hắn cũng gọi điện cho chú mình. Nội dung đều là về tình hình hiện tại của ngài và tình hình của Tập đoàn Cố thị. "
Cố Ngôn Sanh nghe vậy siết chặt tay, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo, hóa ra anh ta đã ở bên cạnh anh từ sớm như vậy để làm gián điệp giúp chú mình.
Nhưng tại sao Ôn Niệm Nam lại biến mất sau khi gọi điện?
"Còn Ôn Niệm Nam thì sao? Tại sao em ấy không có mặt ở hiện trường?"
"Chuyện này ... Tôi phát hiện ra kẻ bắt cóc ngài khi đó gọi điện cho mẹ ngài để đe dọa. Họ nói rằng người thừa kế của nhà họ Cố đã nằm trong tay họ. Lúc đó, một người đã bị bắt chính là Ôn tiên sinh... cậu ta mặc quần áo của ngài, rồi bị kẻ bắt cóc dẫn đi. Cậu ta bôi bùn lên mặt mình, làm kẻ bắt cóc không thể nhận ra được "
Cố Ngôn Sanh hít sâu một hơi, như thể đã đoán được điều gì đó. Trong giọng nói có một sự run rẩy:" Anh nói cái gì? Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Vậy thì cậu ta ... làm sao cậu ta trốn thoát được ... "
Anh ấy biết những kẻ bắt cóc tàn nhẫn như thế nào, và tất cả bọn chúng đều là côn đồ chuyên nghiệp biết cách đánh đập tàn nhẫn nhất. Chính anh cố gắng lắm mới đánh được hai người để trốn, nhưng cũng thương tích đầy mình. Chuyện gì sẽ xảy ra với người không có sức phản kháng như Ôn Niệm Nam…
Người bên kia điện thoại nói tiếp: "Mấy ngày sau khi Ôn tiên sinh bị bọn bắt cóc đưa đi thì không có tin tức gì, đến khi có người báo cảnh sát giải cứu anh ta ở dưới tầng hầm, lúc đó người anh ta toàn máu, thoi thóp thở. Anh ta được cấp cứu cả đêm mới giữ được mạng sống. "
Điếu thuốc trên tay rơi xuống đất, Cố Ngôn Sanh đột nhiên đứng sững tại chỗ. Từ từ dựa cửa sổ sát đất và ngồi xuống, ánh mắt đầy hoài nghi.
"Anh đang nói cái gì vậy? Cậu ấy ... bị thương nặng phải không?"
"Đúng ... rất nghiêm trọng. Anh ấy bị gãy xương và gãy xương khắp người. Anh ấy đã phải chịu rất nhiều trận đòn nặng nề. Đối với một cậu bé lúc đó sẽ để lại di chứng và cơ thể sẽ thay đổi, yếu ớt hơn những người khác, không chỉ về thể chất mà tâm lý cũng bị tổn thương nặng nề, suy sụp tinh thần do bị nhốt trong tầng hầm phải điều trị lâu dài nhờ bác sĩ tâm lý một thời gian mới ổn định. Trong sáu tháng tiếp theo, sau khi hồi phục chấn thương mới tập luyện phục hồi chức năng. "
Hóa ra thân thể yếu ớt như vậy là vì năm đó ... Hóa ra vì bị nhốt dưới tầng hầm mà phải gặp bác sĩ tâm lý, hóa ra là vì chuyện này mà sợ bóng tối, không phải vì sợ bóng tối từ khi còn nhỏ ...
Đôi mắt của Cố Ngôn Sanh ngay lập tức đỏ hoe. Sao có thể không nghiêm trọng ... Bản thân anh bị thương phải nằm viện một tháng mới hồi phục được.
Mà cơ thể của Ôn Niệm Nam vốn rất nhỏ nhắn và cậu ấy không có các kỹ năng tự vệ, mức độ tổn thương cơ thể của cậu ấy có thể tưởng tượng được ...
Cố Ngôn Sanh nhớ đã nghe các học sinh khác nói rằng Ôn Niệm Nam tạm nghỉ học nửa năm sau đó mới nhảy lớp từ cấp 2... Nhưng hóa ra là do cậu bị thương ...
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Cố Ngôn Sanh do dự không biết nói gì đó, nắm chặt tay anh hỏi: "Anh điều tra yến tiệc nhà họ Tưởng chưa? Đã xảy ra chuyện gì?" ? Anh ta đã đi đâu trong ba ngày sau khi anh ta biến mất? "
Cố Ngôn Sanh đã tự hỏi tại sao Ôn Niệm Nam lại ở đó. Ba ngày sau khi biến mất, anh ta trở lại với những vết thương khắp người. Chuyện gì đã xảy ra ở anh ta đến ...
" Là ... là nhóm người định bắt cóc ngài, sau đó lại bắt cóc anh ấy trong bữa tiệc của gia đình họ Tưởng. Họ muốn dùng người để đe dọa dự án của ngài. Bọn chúng định bắt cóc Thẩm Lạc An, nhưng vì Thẩm Lạc An nói Ôn tiên sinh mới là ngời ngài coi trọng, nên đã bắt giữ Ôn tiên sinh, Ôn tiên sinh là bởi vì chuyện này tinh thần sợ hãi khi nhìn thấy ngài, chân Ôn tiên sinh bị di chứng cũng vì bị bọn chúng đánh đập”
Điện thoại không có phản hồi.
“Cố tổng? Cố tổng?”
Đôi mắt của Cố Ngôn Sanh đỏ vằn lên rất đáng sợ, anh che mắt mình lại, sợ không dám nghe nữa, anh ta chưa bao giờ nghĩ sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Cố Ngôn Sanh nhớ rằng trong đêm đó trên người Ôn Niệm Nam đầy máu, đi vào và yêu cầu anh ly hôn.
Chính xác thì Ôn Niệm Nam đã trải qua những gì trong ba ngày đó, khiến cậu ta trở nên như thế này ... anh thậm chí không thể nghĩ tới.
"Cố tổng, tôi đã đăng một số thứ khác mà ngài chưa đề cập đến gửi vào máy tính của ngài, ngài có thể tự mình xem."
Cố Ngôn Sanh nhìn chiếc điện thoại màu đen trong tay và không biết phải làm gì trong một lúc.
Ôn Niệm Nam suýt chút nữa đã mất mạng để cứu anh, lại bị Thẩm Lạc An vu oan hãm hại, bị mọi người cười nhạo.
Nhưng sau khi cố gắng hồi phục vết thương, anh ta đã liên tục chửi mắng cậu và khiến cậu xấu hổ nơi công cộng, hết lần này đến lần khác bảo vệ người giả mạo cứu mình ... Nhưng Ôn Niệm Nam vẫn có thể im lặng cho đi mà không phàn nàn hay oán giận mà không cần báo đáp.
Nhưng vì anh và Thẩm Lạc An mà năm ấy lại bị bắt cóc và tra tấn.
Rốt cuộc có bao nhiêu chuyện mà anh không biết ...
Cố Ngôn Sanh đứng dậy đi tới bàn làm việc mở máy tính lên, bấm vào tập tin để kiểm tra, con chuột hơi buông xuống một chút, nhìn ra tất cả sự thật tìm được trên máy tính.
Kể từ khi học trung học, Thẩm Lạc An đã hãm hại Ôn Niệm Nam, từ việc mạo danh thay thế ... nhạc phổ... đột nhiên biến mất ... và sau đó sử dụng bản thân để cung cấp cho chú của mình nhiều mối quan hệ và tài nguyên khác nhau.
Hóa ra hắn luôn có mục đích, và hóa ra những thứ được gọi là thích và ân nhân cứu mạng đó đều là giả.
Cố Ngôn Sanh đột nhiên phát hiện ra rằng anh ta đang nổi cơn giận dữ với Ôn Niệm Nam đều vì Thẩm Lạc An, và sau khi anh ta nghe những lời nói của Thẩm Lạc An, anh ta càng thêm chán ghét Ôn Niệm Nam.
Thẩm Lạc An vẫn luôn ở giữa làm rối loạn mọi thứ, từ đầu đến cuối đều là hắn châm ngòi thổi gió.
Cố Ngôn Sanh nhìn tấm ảnh của Thẩm Lạc An trong khung trên bàn, trong mắt tràn đầy lạnh lẽo, anh đập khung xuống đất.
"Tiểu Lý! Vào đi!"
Tiểu Lý vội vàng chạy tới, nhất thời nhìn thấy mảnh thủy tinh trên mặt đất, thận trọng hỏi: “Cố…Cố tổng, có chuyện gì vậy?”
Cố Ngôn Sanh đứng lên và ánh mắt tàn nhẫn của anh lóe lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu, ngay lập tức dẫn người đi bắt con tiện nhân Thẩm Lạc An đến cho tôi!"