Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

ANH ẤY GỌI TÔI LÀ HẮC LIÊN HOA

“Thích sao?”

Ôn Niệm Nam quay đầu nhìn Đường Sóc, môi khẽ nhếch lên, đáp: “Thích.”

“Chỉ hai chữ đó thôi sao? Cậu không muốn nói ra cảm tưởng gì khác à?” Đường Sóc bĩu môi ánh mắt đáng thương vô cùng nhìn Ôn Niệm Nam, trêи mặt anh viết đầy dòng chữ ‘mau khen tôi đi’, thiếu chút nữa đã vẫy vẫy đuôi.

Ôn Niệm Nam bị anh chọc cười, mở miệng nói: “Cảm ơn cậu Đường Sóc, nó thật sự rất đẹp.”

“Nhưng tôi cảm thấy vật đẹp nhất ở đây chính là cậu, cậu so với nó còn đẹp hơn.”

“Đường Sóc, đừng nói nữa.” Ôn Niệm Nam thấy anh muốn nói gì đó thì lập tức chặn lại.

“Mau đi thử đi, tôi muốn nghe cậu đàn một khúc, đàn cho tôi nghe có được không?”

Ôn Niệm Nam do dự đi qua, ngồi xuống. Thời điểm tay cậu sắp đặt lên phím đàn thì nhất thời dừng lại, khi nhìn thấy ánh mắt khẩn cầu của đối phương, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, bắt đầu đàn tấu.

Tiếng đàn chậm rãi vang lên, trong tâm Đường Sóc như có một con nai con đang không ngừng chạy loạn, si ngốc nhìn người trước mắt.

Tựa như năm đó vậy, thiếu niên tinh khiết đơn độc ngồi dưới ánh mặt trời, một khắc đó đã làm cho tâm anh xao động, cuối cùng không biết khi nào đã bị Ôn Niệm Nam trộm đi.

Sau khi khúc nhạc kết thúc, Ôn Niệm Nam nhẹ nhàng mở mắt, trong lòng kϊƈɦ động không thôi, cậu mê luyến vuốt ve thân cầm.

Sau khi Đường Sóc lấy lại tinh thần, anh vội vàng đi qua, nghi hoặc hỏi: “Tôi còn có chút khó hiểu, rõ ràng cậu thích chơi đàn như vậy, sao mấy năm nay lại đột nhiên không muốn đánh đàn nữa?”

Thân thể Ôn Niệm Nam cứng đờ, cậu ngẩng đầu nhìn vào mắt Đường Sóc, chậm rãi nói: “Ngôn Sanh… Anh ấy không thích… Tôi không muốn chọc anh ấy sinh khí, không đánh đàn cũng không sao cả.”

Trong lòng Đường Sóc hụt hẫng, đau lòng nói: “Hắn nói không được đàn liền không được đàn sao, Cố Ngôn Sanh là cái thá gì? Cậu rõ ràng thích âm nhạc như vậy, hơn nữa thiên phú lại cực cao, sao có thể…”

“Nếu anh ấy không thích, tôi liền không thích.”

Ngoài miệng tuy nói như vậy nhưng đôi mắt cậu vẫn luôn dính vào giá dương cầm không buông, có thể thấy được đây không phải là lời nói thật lòng của cậu.

Thấy ánh mắt lưu luyến của Ôn Niệm Nam, Đường Sóc đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt sáng lên: “Không sao cả, chỉ cần cậu muốn đàn, tùy thời có thể tới đây, ở đây vĩnh viên hoan nghênh cậu.”

Ôn Niệm Nam kinh ngạc nhìn về phía Đường Sóc, thanh âm có chút run rẩy nói: “Có thể chứ? Thật sự cảm ơn cậu.”

“Đương nhiên có thể, nơi này của tôi cách nơi cậu ở không xa, hơn mười phút đã đến được đây, cậu muốn đánh đàn thì có thể tới đây đánh đàn.”

Bởi vì… chủ nhân của nó vốn dĩ chính là cậu…

Sắc trời dần dần tối xuống, Ôn Niệm Nam nhìn lên đồng hồ, thấy thời gian đã không còn sớm liền đứng dậy tạm biệt Đường Sóc, xoay người về biệt thự.

“Đợi đã, để tôi đưa cậu về.”

“Không cần, xe của tôi đậu ở chỗ cách đâu không xa lắm.”

Kỳ thật ngay từ đầu cậu đến đây là vì giải sầu, xe ngừng ở ven đường phố lớn, cách phòng làm việc của Đường Sóc rất xa.

“Không xa là chỗ nào? Rõ ràng là rất xa, tôi đưa cậu qua đó, vừa vặn tôi cũng muốn mua thêm vài đồ vật.” Vì để Ôn Niệm Nam đồng ý nên anh không ngại thêm mắm dậm muối.

Dọc đường đi Đường Sóc tựa như ngốc tử không ngừng ngây ngô cười cười, từ đầu đến cuối đôi mắt anh vẫn luôn đặt trêи người Ôn Niệm Nam, cũng vì thế mà không nhìn thấy cây cột đằng trước.

Ầm!

“A! Mũi của tôi!” Đường Sóc lấy tay che mũi, đau đớn ngồi xổm xuống.

Ôn Niệm Nam nghe được tiếng hô đau đớn của anh thì vươn tay muốn dìu anh dậy, nhưng tay cuối cùng vẫn là do dự không chạm vào anh, cậu lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ? Cậu lấy tay ra để tôi nhìn xem.”

Đường Sóc nghe lời lấy tay ra, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Ôn Niệm Nam. Chỉ thấy trêи trán và mũi anh có hơi hơi sưng đỏ, mũi cũng đã đổ máu luôn rồi.

Ôn Niệm Nam nhìn thấy bộ dáng quẫn bách này của anh thì không nhịn nổi bật cười ra tiếng, Đường Sóc thấy thế càng thêm ủy khuất trừng mắt: “Tôi chảy máu rồi mà cậu còn cười được, tôi đau quá a, Niệm Nam cậu giúp tôi có được không?”

Thấy ánh mắt ủy khuất của anh nhìn chằm chằm mình, Ôn Niệm Nam cũng không nỡ cự tuyệt, lấy khăn tay ra giúp anh lau máu mũi.

Hai người không chú ý tới, ở cách đó không xa có một người đang ẩn thân trong bóng tối, âm thầm ấn nút chụp ảnh.
Nhấn Mở Bình Luận