Kính coong… Tiếng chuông ngoài cửa vang lên.
“Tới liền, chờ chút.”
Thẩm Lạc An mở cửa ra đã thấy Cố Ngôn Sinh đứng đó, trong tay còn mang theo tiramisu y thích ăn.
“Anh có lạnh không? Mau vào đi.”
Cố Ngôn Sinh vào nhà đã lập tức ôm chặt Thẩm Lạc An, hồi lâu không buông ra cũng không nói gì, khiến Thẩm Lạc An hơi sợ.
“Ngôn Sinh? Anh sao vậy, có chuyện gì xảy ra sao?”
“Không có gì, anh chỉ muốn ôm em, yên để anh ôm một lát.”
“Được nha, anh muốn ôm bao lâu cũng được.” Thẩm Lạc An ngoan ngoãn rúc vào trong lồng ngực hắn. Một lúc lâu sau Cố Ngôn Sinh mới buông tay ra, đưa tay khẽ vuốt sợi tóc mềm mại của người trước mặt.
“Hôm nay anh không tới công ty sao?”
Cố Ngôn Sinh biến sắc, chậm rãi nói: “Ngày mai mẹ anh sẽ trở lại, bắt anh ở nhà chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, việc trong công ty có Nguyên Phong rồi.”
“Chu Nguyên Phong?”
Thẩm Lạc An nghe tới Chu Nguyên Phong đã về nước, vẻ mặt có chút khó coi.
“Chu Nguyên Phong toàn quyền quyết định sao? Đó là công ty nhà họ Cố, tại sao mẹ anh lại đưa cho người ngoài tiếp quản được?”
“Chu Nguyên Phong là bạn thân của anh, lớn lên cùng nhau, quan hệ giữa hai nhà cũng rất gắn bó thân thiết, mẹ anh luôn đối xử tốt với cậu ấy, rất tin tưởng cậu ấy, giao công ty cho cậu ấy cũng có thể yên tâm.”
Cố Ngôn Sinh có hơi khó hiểu vì tối nay Lạc An lại hỏi tới chuyện công ty, tưởng y lo lắng quyền lợi của mình phải dâng cho người khác nên cũng không nghĩ nhiều.
“Thân thể Niệm Nam thế nào rồi? Anh ấy lại ốm nữa sao?”
“Không sao, bác sĩ nói gần đây cậu ta chịu áp lực quá lớn, tinh thần không được tốt.”
Trêи mặt Thẩm Lạc An lộ vẻ hổ thẹn, không yên tâm nói: “Có phải là tại em không? Tại đoạn video đó sao?”
“Không liên quan tới em, không cần phải lo lắng, đấy là do tự cậu ta suy nghĩ lung tung.”
Cố Ngôn Sinh thấy bộ dạng áy náy của Thẩm Lạc An thì vô cùng đau lòng, hắn liền đổi chủ đề, dỗ dành: “Lần trước anh thấy em dùng kệ đàn kia rất thuận tay, mấy ngày nữa anh cho người chuyển tới trước được không? Chờ khi nào anh tìm được cái gì tốt hơn anh lại mua cho em.”
“Vâng, cảm ơn anh, Ngôn Sinh.”
“Không thể cho em những thứ vốn nên thuộc về em, khiến em chịu nhiều khổ sở như vậy, là anh có lỗi với em.”
Trong lòng Cố Ngôn Sinh luôn cảm thấy áy náy vì năm đó đã đồng ý kết hôn, nếu hắn không ngừng việc tìm kiếm lại thì mọi chuyện đã không diễn ra như bây giờ.
“Đừng nói vậy, em cảm thấy mình vô cùng hạnh phúc.”
Thẩm Lạc An nắm tay Cố Ngôn Sinh đưa hắn tới phòng ăn, món ăn trêи bàn đều là mấy món sở trường, y nhấc ly rượu vang đỏ đưa cho Cố Ngôn Sinh.
“Cạn ly!”
Cố Ngôn Sinh cầm lấy ly rượu, say đắm nhìn y: “Cạn ly!”
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ, chốc lát chai rượu đã thấy đáy, bữa cơm này ăn gần hai tiếng. Thẩm Lạc An uống rượu xong đầu có chút choáng váng ngồi dựa trêи ghế sofa, Cố Ngôn Sinh ở trong phòng bếp nấu giúp y nấu canh giải rượu.
Bỗng điện thoại vang lên.
Cố Ngôn Sinh đang bận tay, đành phải bấm nhận nghe rồi bật loa ngoài.
“Cậu chủ ngài đang ở đâu vậy? Phu nhân gặp ác mộng liên tục gọi tên ngài, ngài có thể trở về xem sao được không?”
Đồ vật trong tay không cầm chắc rơi ‘bộp’ một tiếng xuống đất, Cố Ngôn Sinh quay đầu lại thấy Thẩm Lạc An vẫn ngồi trong phòng khách, cầm điện thoại lên tắt chế độ loa ngoài đi.
“Không, cậu ta gặp ác mộng tôi trở về thì làm được cái gì? Cứ để cậu ta gọi, mặc kệ đi.”
“Nhưng mà cậu chủ, phu nhân rõ ràng là…”
Tít… tít… tít…
Điện thoại bị ngắt.
Chú Từ bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống, nhìn người trêи giường đang đổ đầy mồ hôi lạnh, biểu tình thống khổ, miệng liên tục gọi tên Cố Ngôn Sinh. Ông đau lòng bước tới cầm lấy bàn tay đang giãy giụa, lúc này Ôn Niệm Nam mới dần an tĩnh lại, chú Từ thở dài: “Sao cậu phải thế này cơ chứ? Ngài ấy đối xử với cậu như vậy, tại sao cậu lại ngốc thế?”
Sau khi dập máy, Cố Ngôn Sinh ngẩn người nhìn điện thoại hồi lâu không động đậy.
“Ngôn Sinh, vừa có tiếng gì vậy?” Tiếng Thẩm Lạc An bên ngoài vọng tới.
“Không cầm chắc làm rơi thìa xuống đất, em ngồi đó đợi lát, anh nấu xong canh giải rượu sẽ gọi em.”
“Vâng.”
Trong mắt Thẩm Lạc An lóe lên sự oán hận, y vốn không hề say, nội dung cuộc điện thoại vừa rồi y cũng đã nghe rõ ràng.
“Muốn đấu với tao? Ôn Niệm Nam chúng ta cứ chờ xem.”
—————
Nhà họ Đường.
Rầm rầm rầm… Tiếng đập cửa dồn dập mạnh bạo vang lên, người giúp việc vội vàng chạy tới, cửa vừa mở ra liền thấy Đường Sóc đang lôi kéo vali hành lý, mặt mũi mệt mỏi.
“Cậu hai, chẳng phải bà chủ nói ngày mai ngài mới về sao?”
“Tôi vội về vì có việc phải xử lý, vừa kịp bắt chuyến bay cuối cùng, ba mẹ tôi đâu?” Đường Sóc cởi áo khoác tiến vào phòng khách, rót cốc nước uống sạch một hơi.
“Thưa, bà chủ và ông chủ đã đi nghỉ, cậu cả đang ở trong phòng làm việc vẫn chưa ngủ, ngài có muốn qua đó không?”
“Ừm, đã biết, đi nghỉ đi.”
Đường Sóc chạy vèo lên phòng làm việc trêи tầng, không gõ cửa mà đi thẳng vào.
“Anh, sao anh còn chưa ngủ?”
Đường Luân Hiên tháo kính xuống, day day mi tâm, ngẩng đầu lên nhìn Đường Sóc, nói: “Sao hôm nay em đã về rồi? Không báo trước với ai, nhớ người trong lòng mới vội về sao?”
Đường Sóc gãi gãi đầu, quẫn bách trả lời: “Đâu… đâu có đâu, việc bên kia xong xuôi rồi em mới bay về.”
Tất nhiên cậu chạy về là vì trong lòng nhớ nhung ai kia rồi, mấy ngày liền phải thức đêm tăng ca cố gắng làm xong việc trước hạn, sau cuộc điện thoại lần trước cậu cảm thấy đầu óc không thể tập trung, vẫn là không yên tâm phải chạy về sớm.
“Anh đang xem gì vậy? Đừng làm việc vất vả quá, đã muộn thế này rồi, anh nghỉ sớm đi.”
“Xem nốt mấy cái hợp đồng này đã, mấy dự án mới gần đây của công ty hơi lộn xộn, anh đang kiểm tra lại tài liệu.”
Đường Luân Hiên không muốn kể chuyện công ty có ý định hợp tác với tập đoàn Cố thị cho em trai, sợ cậu suy nghĩ lung tung. Thật ra ban đầu anh cũng không muốn, sợ đây là cái bẫy Cố Ngôn Sinh giăng ra, nhưng sau khi thảo luận cùng cha thì lại đổi ý.
Một thời gian trước, tài chính của tập đoàn Khải Duyệt xảy ra vài vấn đề nên cần lôi kéo đầu tư, nhưng mấy công ty hay hợp tác cũng liên tục gặp vài rắc rối, hiện giờ lời hứa hẹn cùng hợp tác của tập đoàn Cố thị là lựa chọn tốt nhất.
“Không cần để ý đến anh, em mau nghỉ ngơi đi, gấp rút bay về không mệt à?”
“Vâng, vậy em đi ngủ trước, anh cũng làm nhanh lên nhé.”
“Ừ.”
Đường Luân Hiên nhìn Đường Sóc ngáp một cái rời khỏi thư phòng, động tác trong tay ngừng lại, trong phòng làm việc vang lên một tiếng thở dài.
—————
Đầu óc Cố Ngôn Sinh đêm nay có chút không tập trung, ngay cả Thẩm Lạc An gọi hắn cũng không để ý, người đi tới đứng trước mặt rồi mới có phản ứng.
“Ngôn Sinh? Ngôn Sinh?”
“Ừm? Sao vậy?” Cố Ngôn Sinh lấy lại tinh thần, ngó về phía người đang lo lắng nhìn hắn.
Thẩm Lạc An ngáp một cái, trong mắt mơ màng*, thanh âm mềm mại nói: “Ngôn Sinh, em buồn ngủ.”
* Hmm, chỗ này như kiểu ngáp chảy nước mắt xong tầm nhìn ʍôиɠ lung
“Muộn rồi, đi nghỉ đi, anh đưa em lên tầng.” Cố Ngôn Sinh lúc này mới như vừa tỉnh lại, ôm Thẩm Lạc An vào phòng.
Thẩm Lạc An ngoan ngoãn nằm trong chăn, Cố Ngôn Sinh đứng dậy muốn đi thì bị y kéo lại.
“Anh đi đâu vậy? Em muốn anh ngủ với em, đi mà?”
Nhìn gương mặt người nằm trêи giường đang nhìn hắn mong chờ, Cố Ngôn Sinh không nỡ cự tuyệt y: “Được, anh ngủ cùng em.”
Cố Ngôn Sinh lên giường dỗ Thẩm Lạc An ngủ, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng vằng vặc ngoài cửa sổ, trong lòng lại nghĩ tới chuyện khác.
Từ lúc ngắt điện thoại, Cố Ngôn Sinh cả đêm đều ngây người, trong đầu nhớ đến Ôn Niệm Nam, bất giác tưởng tượng tới cảnh sắc mặt cậu nhợt nhạt, mê man mà gọi tên hắn. Trong đầu loạn thất bát tao vô cùng rối loạn, không buồn ngủ chút nào.
Quay sang nhìn Thẩm Lạc An đang ngủ say bên cạnh, hắn giơ tay khẽ gạt sợi tóc mềm mại kia, kéo chăn lên rồi nhẹ nhàng xuống giường. Hắn ra ngoài ban công cầm bật lửa châm một điếu thuốc, kẹp đầu thuốc trong tay nhưng không hề động, ngẩn người nhìn chằm chằm dãy số điện thoại trong di động.
Mãi đến khi điếu thuốc trong tay cháy hết, ngón tay đột nhiên thấy nóng rát, Cố Ngôn Sinh cũng không hút một hơi nào, hắn hoàn hồn, dập thuốc trở vào phòng.
—————
Sáng hôm sau Thẩm Lạc An tỉnh dậy liền thấy Cố Ngôn Sinh đang tựa vào giường ngủ say. Đêm qua Cố Ngôn Sinh gần như không ngủ, trời gần sáng mới dựa vào đầu giường ngủ thϊế͙p͙ đi.
Thấy người vẫn đang say giấc không có dấu hiệu tỉnh lại, Thẩm Lạc An rón rén lại gần, mở miệng thăm dò: “Ngôn Sinh?”
Ngay lập tức mi mắt Cố Ngôn Sinh khẽ động, hắn nheo nheo mắt trả lời: “Hử?”
“Ngủ thế này không thoải mái, anh hẳn lên giường đi, để em giúp anh.”
“Ừm… được…”
Người trêи giường vén chăn lên cho hắn nằm vào, một lúc sau mọi thứ cũng yên lặng trở lại. Thẩm Lạc An không ngờ Cố Ngôn Sinh mơ màng như vậy lại rất nghe lời, nhìn người kia thật sự ngủ rất say, y cũng nhẹ nhàng nằm xuống.
Y đưa tay say đắm mà ve vuốt khuôn mặt tinh xảo đang chìm trong giấc nồng, trong mắt y tràn đầy sự quyết tâm: “Anh là của em, em sẽ giành lại anh.”
Trong phòng ngủ đột nhiên vang lên tiếng chuông, là bên trong áo khoác của Cố Ngôn Sinh vọng tới. Thẩm Lạc An lấy điện thoại di động của hắn ra liền thấy màn hình hiển thị: Nguyên Phong.
Là Chu Nguyên Phong?
Thẩm Lạc An bấm nhận nhưng không lên tiếng, bên trong điện thoại truyền tới giọng đàn ông trầm thấp.
“Đừng có quên một giờ chiều tới sân bay đón mẹ cậu, lần này bác gái không có ý định bỏ qua cho cậu đâu, đừng có để bác gái nắm được lỗi nào nữa, tôi không muốn lại phải thu dọn cái đống lộn xộn mà cậu gây ra.”
Đầu bên kia điện thoại vẫn không có ai mở miệng trả lời, Chu Nguyên Phong cảm thấy có chút kỳ quái, dựa theo tính tình của Cố Ngôn Sinh trước đây, một là sẽ trả lời anh một câu ‘biết rồi’ rồi dập máy, hai là tranh cãi một lát, sao giờ lại không có thanh âm?
“A lô? Ngôn Sinh?”
Tít… tít… tít…
Điện thoại bị ngắt ngang.
Chu Nguyên Phong gọi lại lần nữa thì phát hiện bên kia tắt máy, tưởng là Cố Ngôn Sinh vẫn còn đang giận anh nên cố tình không trả lời nên cũng không nghĩ nhiều.
Bên này Thẩm Lạc An đột nhiên nghĩ ra gì đó, y tắt điện thoại rồi bỏ lại vào trong túi áo khoác, lại tiện tay vò nhàu bộ quần áo của Cố Ngôn Sinh, quay lại nằm xuống bên cạnh Cố Ngôn Sinh, cầm tay hắn đặt lên eo mình, y thu lại sự kỳ lạ trong đối mắt rồi nhắm lại.
Lúc Chu Nguyên Phong đến sân bay vẫn chưa thấy thân ảnh Cố Ngôn Sinh đâu, cau mày bấm điện thoại gọi hắn lại phát hiện vẫn trong trạng thái tắt máy.
“Tên này định làm gì đây? Còn sợ chưa đủ loạn sao?”
“Nguyên Phong.” Sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc, Lục Vân đang kéo vali đi tới.
Chu Nguyên Phong bước lại đón lấy hành lý, đáp: “Tổng giám đốc Lục.”
“Đã nói ở ngoài thì không cần gọi dì là Tổng giám đốc, thằng nhóc kia đâu? Sao nó lại không đến cùng con?” Lục Vân nhìn xung quanh một vòng cũng không thấy bóng dáng Cố Ngôn Sinh, hơi nhíu mày.
“Có lẽ A Sinh quên, giờ này chắc đang ở nhà đợi dì*, chúng ta về trước đã.”
* Tôi có tìm thử thì thấy “dì” là danh xưng gọi người phụ nữ ngang hàng với mẹ mình nên giờ Chu tổng sẽ gọi mẹ công là dì xưng con khi không ở công ty, nói chuyện với người khác sẽ gọi “bác gái”, nghe hợp lý không nhỉ?
—————————————
Editor: trước chương này còn một đoạn tác giả nêu cảm nghĩ về việc xây dựng nội dung cốt truyện sắp tới nhưng tôi lười nên không edit, thêm nữa từ chương 62 phải nạp vip để đọc nên mỗi chương đều dài gần gấp 3 các chương khác, vì vậy tôi không thể đăng 2 chương/ngày được mà từ giờ sẽ là 1 ngày 1 chương hoặc 2 ngày 1 chương nhé, mong quý zị thông cảm.
@khoinguyenduongthii: lạy trúa dài gấp mấy lần chương thường