Chú Từ từ trêи tầng đi xuống, hơi khom người nói với Chu Nguyên Phong: “Cậu Nguyên Phong, phòng ngủ đã chuẩn bị xong, ngài có thể đi nghỉ ngơi rồi.”
“Được, chú Từ vất vả rồi.”
Chu Nguyên Phong tắt máy tính, đứng dậy bước qua, lúc đi ngang người Cố Ngôn Sinh thì dừng chân, vỗ vỗ vai hắn, chân thành nói: “Tôi đã nói rồi, thử tìm hiểu cậu ta, cậu ta không phải loại người như cậu nghĩ đâu.”
Cố Ngôn Sinh quay đầu, mắt nhìn theo bóng lưng Chu Nguyên Phong vừa rời đi, thần sắc trong mắt hắn khiến không ai hiểu rõ. Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Cố Ngôn Sinh, lúc lâu sau người ngồi trêи sofa mới từ từ đứng dậy bước lên tầng.
Đèn trong hành lang tự động sáng lên, bước chân Cố Ngôn Sinh nhẹ nhàng chậm rãi tới trước cửa phòng thì đứng lại, bàn tay đặt trêи tay nắm cửa do dự.
‘Lách cách’ một tiếng, cửa được mở ra từ bên trong, Ôn Niệm Nam vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố Ngôn Sinh.
“Anh… anh làm gì ở đây?
Cố Ngôn Sinh giương mắt nhìn người trước mặt, không mở miệng trả lời, mặt lạnh đi thẳng vào. Ôn Niệm Nam vịn tường chậm rãi lết về giường ngồi xuống, hơi khó hiểu, rồi lập tức như nghĩ ra cái gì, trong mắt cậu tràn ngập sự kinh ngạc hỏi hắn: “Hôm nay anh… muốn ngủ ở đây à?”
Mẹ bắt anh ấy tới trông nom mình sao…
“Im mồm!”
Như thể điều gì đó vừa bị vạch trần, sắc mặt Cố Ngôn Sinh đột nhiên thay đổi, đẩy cửa ban công bước ra ngoài, cánh cửa thủy tinh đóng lại ‘cạch’ một tiếng. Ôn Niệm Nam ngắm nhìn người trêи ban công, tự giễu cười thành tiếng.
Mày còn đang hy vọng điều gì xa vời… Làm sao anh ấy có thể chủ động tới phòng ngủ của mày… Ôn Niệm Nam mày còn không rõ vị trí của mình ở đâu sao…
Sự buồn bã khó chịu trong mắt bị kìm nén, Ôn Niệm Nam vén chăn lên nằm xuống, bật đèn ngủ nhỏ ở đầu giường. Có lẽ là vì đau đầu, lại có lẽ vì hôm nay vừa tỉnh lại, vừa nằm xuống Ôn Niệm Nam đã mê man, chốc lát sau liền ngủ mất.
Trời đã gần sáng, nhiệt độ bên ngoài rất lạnh, Cố Ngôn Sinh bị gió thổi lạnh run cầm cập, cuối cùng không chịu được mở cửa trở vào phòng.
Thấy Ôn Niệm Nam đã ngủ say, trong lòng càng thêm tức giận, hắn đi tới bên giường, suýt nữa thì đánh thức Ôn Niệm Nam, bỗng nhiên người đang ngủ lẩm bẩm gì đó, bàn tay nắm chặt lấy chăn.
Cố Ngôn Sinh sững sờ, vừa rồi Ôn Niệm Nam gọi tên hắn.
Trong mắt hắn hiện lên thần sắc khá phức tạp, trân trân nhìn người trêи giường, sau đó xoay người đi vào phòng tắm rửa mặt. Qua một lúc lâu tiếng nước cũng ngừng, Cố Ngôn Sinh bước ra, đi đến bên đầu kia chiếc giường ngồi xuống. Tất cả chuyện phát sinh hôm nay khiến hắn đau cả đầu, vừa nghĩ tới đoạn thời gian tới đây mình phải chăm sóc cho Ôn Niệm Nam, trong lòng hắn càng bực tức, khẽ xoa nhẹ hai bên huyệt thái dương rồi đứng dậy ra ghế sofa.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ xuyên thấu từng vệt sáng qua cánh cửa sổ bằng thủy tinh mà rọi vào phòng ngủ, tia nắng ấm áp vừa vặn thả rơi lên cơ thể người đang say giấc trêи ghế sofa. Lông mi người nọ khẽ động, chớp chớp mấy cái rồi mở mắt ra, bên trong mắt đầy sự khó chịu.
Cố Ngôn Sinh xoa xoa cổ rồi đứng lên, sau khi nhớ ra mình đang ở đâu thì quay sang nhìn người nằm trêи giường. Ôn Niệm Nam vẫn còn đang an tĩnh chìm trong giấc ngủ say, tóc hơi cuộn trêи gối, vài lọn vểnh ra ngoài, thân thể co tròn trong chăn, nhìn qua vô cùng ngoan ngoãn. Cố Ngôn Sinh bước lại gần ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ khác hẳn lúc bình thường của Ôn Niệm Nam, chợt vô thức vươn tay sờ mấy lọn tóc xoăn xoăn mềm mại của cậu.
“Ưm…”
Ôn Niệm Nam đột nhiên mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, Cố Ngôn Sinh không kịp phản ứng, nhất thời ngây người. Ôn Niệm Nam vừa thức giấc đã thấy một khuôn mặt ngay sát, đang còn hơi mơ màng lập tức tỉnh táo lại, trong mắt ngập tràn sợ hãi vội vàng đẩy mạnh người trước mặt ra.
“Đừng động vào tôi!”
‘Bịch’ một tiếng, người đang ngồi bên mép giường lăn đùng xuống đất.
“Aiz…”
Cố Ngôn Sinh vô cùng ngạc nhiên, sau khi định thần lại, sắc mặt hắn ngay tức khắc tối sầm, bật người dậy muốn động tay.
“Ôn Niệm Nam con mẹ nó cậu có bệnh đúng không? Vừa sáng sớm đã nổi điên cái gì!”
Ôn Niệm Nam túm chặt chiếc chăn đang đắp, hoảng hốt nhìn Cố Ngôn Sinh, sau đó cậu cúi gằm, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi… tôi tưởng anh muốn đánh tôi… quên mất là hôm qua anh ở trong phòng.”
“Cậu!”
Cốc cốc… Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Ngôn Sinh tức điên chằm chằm nhìn thẳng Ôn Niệm Nam, sau đó quay đầu lạnh lùng quát to: “Ai?”
“Cậu chủ và phu nhân đã tỉnh rồi sao? Bà chủ sai tôi tới mời hai người xuống ăn sáng.”
Bên trong phòng ngủ không có ai trả lời, chú Từ hơi nghi hoặc, rõ ràng vừa rồi còn nghe thấy tiếng nói, chắc hẳn là đã dậy rồi chứ.
Chú Từ lại giơ tay gõ thêm mấy cái, đột nhiên bên trong vọng ra tiếng quát ầm ĩ.
“Lăn ngay!”
Chú Từ đang định gõ nữa thì ngừng tay, chẳng hiểu gì quay người rời đi.
Trong phòng, Ôn Niệm Nam làm như không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của Cố Ngôn Sinh, lật chăn đứng dậy xuống giường chậm rãi đi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, để lại người đứng bên cạnh ban công đang ôm một bụng lửa giận.
Một lát sau Ôn Niệm Nam đi ra khỏi phòng tắm, tóc lại được vuốt vuốt các thứ trở lại dáng vẻ mọi ngày. Cố Ngôn Sinh cũng sửa sang lại quần áo rồi đi vào, Ôn Niệm Nam quay đầu ngẩn người người cánh cửa bị đóng chặt, sau đó rời mắt mở cửa đi xuống dưới nhà.
Vừa bước xuống lầu đã bị cặp mắt chim ưng của chú Từ bắt được, vội vàng chạy lại đỡ cậu: “Phu nhân, sao cậu lại tự mình xuống đây? Cậu chủ đâu rồi?”
“Anh ấy đang rửa mặt, lát nữa xuống sau, cháu hơi đói bụng nên xuống trước.”
Lục Vân thấy Ôn Niệm Nam đi tới, quay đầu nói với dì Lam: “Chị Lam, bưng canh hầm riêng cho Niệm Niệm lên đi.”