Lục Vân quát lớn nói: “Con xem con đã làm ra cái hỗn trướng gì, con dám ly hôn với Niệm Niệm? Mẹ chỉ mới xuất ngoại làm việc có một tháng mà con đã đánh Niệm Niệm thành ra như vậy? Những lời lúc trước mẹ nói với con phải đối xử với Niệm Niệm thế nào, con cũng mặc kệ phải không?”
Ôn Niệm Nam bị dọa sợ đến chết đứng, cậu không ngờ Lục Vân sẽ đánh Cố Ngôn Sanh.
“Thu lại những rắc rối của con đi, đừng nghĩ là mẹ không biết con đã đem cái tên Thẩm Lạc An kia về, con cảm thấy con sẽ giấu được mẹ sao? Lập tức cùng y cắt đứt quan hệ, nếu không mẹ sẽ khiến y sống không nổi ở cái nước M này, con có biết y là cái dạng người gì hay không? Năm đó y…..”
“Mẹ!” Ôn Niệm Nam hoảng loạn mở miệng ngăn chặn.
“Mẹ ngồi máy bay suốt đêm gấp gáp trở về khẳng định là đã mệt rồi, mau đi nghỉ ngơi đi, bên này con đã có Từ thúc chiếu cố, con không có việc gì.”
Lục Vân bị cậu đánh gãy còn muốn nói tiếp, nhưng đúng lúc trợ lý lại tiến vào: “Lục tổng, hạng mục nước F gọi đến nói đã thỏa đáng rồi, thỉnh ngài mau chóng trở về ký tên.”
“Đã biết, ta có lời muốn nói với Niệm Niệm, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Sau khi Lục Vân đuổi tất cả mọi người ra ngoài, nàng vội vàng cầm lấy bàn tay Ôn Niệm Nam, chua xót nói: “Hài tử, Cố gia chúng ta thực có lỗi với con, nó hiểu lầm con như vậy, thật ủy khuất cho con. Năm đó mẹ chỉ cho tên họ Thẩm kia một chút tiền mà y đã nguyện ý rời đi, y giao kèo với mẹ rằng muốn lưu lại học viện âm nhạc, không nghĩ tới y sẽ vì lần trở lại này mà vu hãm con.”
Sau khi dặn dò Ôn Niệm Nam vài câu thì nàng liền rời đi, Cố Ngôn Sanh lười nhác dựa vào tường hút thuốc, nhìn đến Lục Vân đi ra thì đứng thẳng dậy đón tiếp.
“Mẹ, người cứ nghỉ ngơi một chút đi rồi ngày mai hẳn quay về nước F.”
“Không cần, con hảo hảo chiếu cố Niệm Niệm, nó đáng được con đối xử tốt, cũng đáng có được sự trả giá của con.” Lục Vân ý vị thâm trường nhìn hắn một cái rồi xoay người bước đi.
Cố Ngôn Sanh đột nhiên nhìn thật sâu vào Ôn Niệm Nam đang nằm trêи giường, sau khi thấy mẫu thân đã đi rồi thì hắn mới quăng cậu sang một bên quay đầu trở về công ty.
Cao ốc tập đoàn Cố Thị.
Trong phòng tổng tài, Thẩm Lạc An lười biếng nằm trêи sô pha vừa nhìn tạp chí âm nhạc vừa nhâm nhi điểm tâm, bỗng nhiên y ngẩng đầu lên nhìn về phía Cố Ngôn Sanh đang xử lý văn kiện, nhỏm người đi qua.
Cố Ngôn Sanh thấy Thẩm Lạc An đang đi tới bên cạnh hắn, hắn liền buông văn kiện trong tay sủng nịch nhìn y: “Sao vậy sâu lười? Đột nhiên rời sô pha làm gì?”
“Không phải em thấy anh xử lý văn kiện đến mệt chết sao, muốn giúp anh giảm bớt một chút áp lực.” Thẩm Lạc An dựa vào bàn như mèo nhỏ nũng nịu nhìn Cố Ngôn Sanh.
Trong lòng Cố Ngôn Sanh mềm nhũn giơ tay vuốt ve tóc Thẩm Lạc An, hắn chỉ cảm thấy càng nhìn thanh niên ngoan ngoãn trước mắt này hắn càng cảm thấy vui sướиɠ.
“Lạc An, thực xin lỗi. Mấy năm nay để em chịu khổ rồi, đều vì anh nên em mới phiêu bạc ở một nơi xa lạ, nếu lúc ấy anh trực tiếp đưa ra quyết định muốn cùng em kết hôn với mẹ thì em cũng sẽ không chịu khổ nhiều như vậy.”
“Em chưa từng trách anh, ở nước ngoài chịu gian chịu khổ nhưng chỉ cần nghĩ đến anh là em sẽ không thấy cực nữa, em còn có anh mà, hơn nữa cũng vì chịu một ít khổ đó mà em mới có cảm hứng viết ra một khúc nhạc.”
Bộ dáng kiên cường của Thẩm Lạc An làm Cố Ngôn Sanh đau lòng, thống hận chính mình năm đó không đủ năng lực để bảo hộ y, hại y cực khổ lâu như vậy.
Nhớ tới thời khắc lúc hắn tìm được Lạc An trở về, qua vài ngày tâm tình hắn mới có thể hoàn toàn bình phục từ vô hạn sung sướиɠ, vui sướиɠ vì đã tìm được bảo bối đánh mất bao nhiêu năm. Sau đó người hắn yêu khóc lóc kể lể nói lại chuyện năm đó y bị Ôn Niệm Nam uy hϊế͙p͙ bức bách rồi lại bị mẹ hắn đưa ra nước ngoài, buộc y cắt đứt quan hệ với hắn, Cố Ngôn Sanh càng nghe càng cảm thấy chán ghét Ôn Niệm Nam.
Cố Ngôn Sanh đang đắm chìm trong cừu hận nên không thể nhìn thấy một mạt dị sắc đang lóe lên trong mắt Thẩm Lạc An.