Qua một lúc lâu Chu Nguyên Phong mới thả cốc cà phê trong tay xuống, mở miệng: “Tổng giám đốc Đường vừa đi đâu vậy? Tập đoàn Khải Duyệt nhàn rỗi thế à?”
“Khải Duyệt nhàn hay bận không phiền Tổng giám đốc Chu quan tâm, rốt cuộc lần này Tổng giám đốc Chu tới tìm tôi có việc gì?”
“Lần trước nói với anh việc hợp tác giữa hai nhà, Tổng giám đốc Lục xem qua cũng đã đồng ý, hôm nay vốn là ngài ấy tới để bàn nội dung chi tiết, nhưng trong nhà có mấy việc bận không dứt ra được nên để tôi thay mặt tới lấy tài liệu.”
Thư ký đưa tới mấy tập tài liệu cho Đường Luân Hiên, anh cầm đặt trêи bàn: “Nếu như Tổng giám đốc Chu có việc gì tất nhiên có thể tới, có điều chỉ là mấy tập văn kiện mà thôi, sao không giao cho người khác mà đích thân lại đây, còn muốn tôi lập tức trở lại.”
“Ồ? Hoá ra người ngoài có thể tuỳ tiện tới Khải Duyệt lấy đồ mà không cần báo cáo lại với Tổng giám đốc Đường sao?” Trong lời nói của Chu Nguyên Phong như không để ý, có chút trêu chọc.
“Tất… tất nhiên là không phải.”
Chu Nguyên Phong bỗng quay sang phía thư ký đang đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: “Hết cà phê rồi, ra ngoài pha bình khác.”
“Hả? Vâng.”
Thư ký vội vàng ôm cả bình lẫn cốc trêи bàn chạy như bay ra ngoài. Đường Luân Hiên đưa tay đẩy kính: “Người của tập đoàn Cố thị ngang ngược bá đạo chẳng khác gì nhau, tuỳ ý sai bảo người của công ty khác là thế nào?”
Chu Nguyên Phong cười khẽ một tiếng, nhẹ nhàng đáp: “Anh là đang mắng tôi hay chửi Cố Ngôn Sinh vậy? Sao đây? Bất bình thay em trai anh à?”
“Anh nghĩ vì sao tôi phải tự mình tới đây đưa tài liệu?”
“Không biết, cũng không muốn biết.”
“Tính tình vậy mà thật giống Đường Sóc, chỉ là so với cậu ta tốt hơn một chút, nhìn không có thiếu đánh như vậy.”
“Cậu… cậu nói cái gì?” Đường Luân Hiên bỗng đứng lên lùi về sau một bước, mặt mũi đầy cảnh giác nhìn hắn.
“Sợ cái gì, tôi cũng không đánh anh, ngồi xuống nói chuyện.”
“Tôi làm sao dám chắc cậu có động tay hay không, người theo bên cạnh Cố Ngôn Sinh có mấy ai bình thường, tới phu nhân nhà mình còn ra tay hung ác như vậy.”
Chu Nguyên Phong ngạc nhiên, liếc mắt nhìn anh một cái, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng: “Anh đã gặp Ôn Niệm Nam rồi? Lúc nào?”
“Sao phải kϊƈɦ động như vậy?” Đường Luân Hiên nghi hoặc hỏi.
“Vừa rồi anh ra ngoài gặp cậu ấy sao? Gặp nhau ở đâu?”
Đường Luân Hiên không thích cái giọng điệu ra lệnh này của hắn, nhíu mày: “Liên quan gì đến cậu?”
Trêи mặt Chu Nguyên Phong để lộ ra biểu cảm kỳ quái, mở miệng: “Tốt nhất anh đừng có dính vào việc này, quản em trai anh cho tốt là được rồi, đừng để nhà họ Đường các người rước lấy mầm hoạ.”
“Tài liệu đã lấy được rồi, chắc hẳn Tổng giám đốc Chu có thể rời đi.”
“Đi? Anh cho là vì sao tôi lại đẩy thư ký của anh ra ngoài?”
Chu Nguyên Phong đột ngột sáp lại gần, bất thình lình tiếp cận doạ Đường Luân Hiên sợ luôn, anh hoảng hốt lùi về phía cửa ra vào.
“Tiểu Vương… ưm.”
Đường Luân Hiên vừa định gọi người bên ngoài thì miệng đã bị một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng bịt lại lôi về sau, anh vội vàng giãy giụa muốn vùng ra.
Chu Nguyên Phong kéo người vào trong lồng ngực tránh xa khỏi cửa, thấy người liên tục ngọ nguậy, hắn cúi xuống bên tai Đường Luân Hiên thở khẽ một hơi, thì thầm: “Suỵt… yên nào.”
Hơi nóng ấm phả vào bên tai khiến Đường Luân Hiên hơi rùng mình một cái, bất chợt giơ chân đạp người phía sau.
“Lại nữa à? Chẳng ngoan gì cả.”
Chu Nguyên Phong nhẹ nhàng giơ chân ra kẹp chặt lại chân kia của đối phương đang đá lung tung, bỗng hắn xoay người về phía đối diện với Đường Luân Hiên, nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì tức giận nhưng không làm gì được của anh thì cảm thấy vô cùng thú vị.
Thấy Đường Luân Hiên nổi giận thật rồi, lúc này Chu Nguyên Phong mới thả lỏng tay. Không ngờ vừa mới buông ra thì đối phương đã giơ một quyền đấm tới, đối với Chu Nguyên Phong mà nói thì Đường Luân Hiên đang ở thế hạ phong, rất chi là yếu đuối mong manh, hắn thậm chí không cần chống trả, cả người chỉ nghiêng sang trái là có thể tránh được.
Đường Luân Hiên không nghĩ tới đối phương lại dễ đang né thoát như vậy, không kịp thu lại lực, theo đà chúi về phía trước, kết quả chật vật ngã nhào xuống đất.
Shhh… Mũi đau quá… Anh gấp gáp đưa tay lên sờ, may là không chảy máu.
Đường Luân Hiên quay đầu trừng mắt về phía người vẫn đang khoanh tay đứng đó nhìn mình, nhặt gọng kính rơi trêи mặt đất đeo lên rồi đứng dậy, vừa định mở miệng thì đột nhiên sững sờ, lại đưa tay tháo chiếc kính vừa đeo xuống.
Chu Nguyên Phong cũng bước qua, liếc mắt nhìn một cái trước khi ngồi lại lên sofa, lạnh nhạt nói: “Ồ? Kính lại hỏng sao? Sao suốt ngày bất cẩn không chú ý như vậy?”
Đường Luân Hiên giơ tay run run chỉ vào hắn, há miệng muốn mắng người nhưng lại không biết nói cái gì, nhẫn nhịn lúc lâu mới đáp: “Cậu! Cậu là lão lưu manh*, không phải tại cậu sao tôi lại bị ngã hả?”
* Không edit từ này, chưa tìm được từ hợp lý thay thế, có sẽ sửa.
Lần trước bị gãy kính khiến anh đau lòng một thời gian, đó là gọng kính phiên bản giới hạn anh gìn giữ rất lâu, thế rồi bữa trước tìm kiếm vất vả mãi mới mua về kiểu kính mới nhất, đeo chưa được mấy ngày lại bị tên nhóc này làm hỏng phát nữa…
“Lão lưu manh? Tổng giám đốc Đường tức đến mức chập mạch luôn rồi sao? Nhớ không nhầm thì ngài nhiều tuổi hơn tôi đó, phải là tiểu lưu manh nha, với lại nếu không phải anh muốn đánh lén thì sao lại bị ngã chứ?”
“Cậu… ai bảo cậu né?”
“Không tránh chẳng lẽ bắt tôi thành thành thật thật đứng đó cho anh đánh à? Ủa đây là cái lý lẽ gì vậy?”
Đường Luân Hiên tự biết mình đuối lý nên cũng không mở miệng cãi nữa, cơ thể tức phát run luôn.
“Thời gian cũng không còn sớm nữa, bên công ty còn có việc, tôi đi trước, hẹn gặp lại sau Tổng giám đốc Đường.”
Lúc bước tới cửa hắn quay lại nhìn người còn đang đau lòng chiếc gọng kính trêи tay, trong mắt hiện lên ý cười.
“Cái người đàn ông vô lý này!”
Thư ký rốt cuộc cũng pha xong cà phê bưng tới, đứng trước cửa đã nghe thấy tiếng quát giận dữ cùng tiếng đập bàn ‘uỳnh’ một cái bên trong, trêи mặt tỏ vẻ không thể lý giải nổi, vội vã lùi lại mấy bước chạy thoát thân.