Sau khi ăn xong bữa thì trời đã tối, Lục Vân cầm điện thoại lên phòng làm việc trêи tầng bàn chuyện công, chỉ còn lại dì Lam đang dọn dẹp bát đũa.
Chú Từ liếc mắt ra hiệu dì Lam vào trong bếp, bà thấy được cũng liền bưng một chồng bát đĩa lùi ra.
Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại hai người Cố Ngôn Sinh và Ôn Niệm Nam, trong tivi đang chiếu phim truyền hình nổi nhất gần đây, âm thanh được mở lớn, cậu ngồi một mình trêи sofa ngây ngốc xem tivi.
Cố Ngôn Sinh ngồi ở ghế khác đang chống tay đỡ trán, rũ mắt nhìn người trong góc, nhớ lại giọng nói lạnh lùng từ chối ở trêи bàn ăn lúc nãy của Ôn Niệm Nam, bây giờ lại cố tình ngồi một góc cách xa hắn như vậy, trong mắt càng thêm tức giận.
Đây là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt, chơi tới nghiện luôn hay gì?
“Qua đây.”
Không ai đáp lại.
“Tôi bảo cậu lại đây cậu điếc đấy à?”
Người đang nhìn chằm chằm vào tivi chậm rãi quay đầu, nhạt nhẽo hỏi lại: “Qua đâu?”
“Cậu giả vờ đáng thương trước mặt mẹ tôi làm gì? Trước đây sao chưa bao giờ thấy tính tình cậu bướng bỉnh như vậy, giờ lại muốn giở trò gì nữa?”
“Đúng nha, tôi lại đang ra vẻ, lại đang giả vờ đáng thương, anh cứ coi như không nhìn thấy tôi là được.”
Ôn Niệm Nam chỉ nhìn lướt qua hắn, giọng điệu mang theo vài phần tự giễu, cậu thật sự không muốn thanh minh giải thích cái gì nữa. Cố Ngôn Sinh bình thường ghét nhất dáng vẻ vờ vịt của Ôn Niệm Nam, nhưng hôm nay nhìn cậu ngoan ngoan ngồi xem tivi, nhu thuận co quắp làm tổ một góc trêи sofa, thế nhưng hắn lại không thấy phiền chán như trước.
Cảm thấy đầu óc rối bời bực bội, Cố Ngôn Sinh đưa tay tìm thuốc trong túi áo trước ngực, vừa cầm bật lửa trong tay lên định châm thuốc thì chợt dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh. Trong mắt có chút không vui nhưng cuối cùng hắn vẫn đứng lên ra ngoài ban công, đóng lại cánh cửa phía sau mới lấy bật lửa ra đốt điếu thuốc.
Nghĩ đến buổi hoà nhạc ngày mai, sắc mặt lại trở nên cực kỳ khó chịu.
Cố Ngôn Sinh hút thuốc xong, mở cửa ban công quay trở vào phòng khách lại phát hiện đã không còn bóng dáng Ôn Niệm Nam. Hắn hơi ngạc nhiên, sắc mặt lập tức trầm xuống, bước chân nặng nề lên lầu.
Cố Ngôn Sinh không trở về phòng ngủ của hai người mà đi thẳng tới phòng đàn, nói là phòng chơi đàn nhưng thật ra chỉ là một căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, bên trong đặt một cây dương cầm.
Cố Ngôn Sinh đẩy cửa bước vào, đi tới đứng cạnh chiếc đàn piano, nhẹ nhàng vuốt ve phím đàn, cuối cùng ánh mắt rơi xuống hai ký tự tượng trưng cho tên của hai người mà Thẩm Lạc An tự tay khắc lên. Nhớ tới lần trước Thẩm Lạc An nói với hắn muốn dùng cây đàn này, mình cũng đã đồng ý sẽ chuyển chiếc dương cầm qua đó.
Thấy trêи thân đàn phủ bụi, Cố Ngôn Sinh đưa tay cầm lấy khăn trùm bên trêи muốn lau sạch. Ai ngờ vừa kéo một cái, đột nhiên chiếc hộp trêи kệ rơi xuống, hắn nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn, nhận ra đồ vật rơi trêи mặt đất là cái gì, hai mắt hắn sững sờ, vội vàng chạy tới nhặt lên.
Cố Ngôn Sinh cẩn thận ôm chiếc hộp trêи tay, nhẹ nhàng lau sạch bụi trêи đó rồi từ từ mở ra. Bên trong chiếc hộp là một sợi dây chuyền, mặt dây là một khối tròn bằng bạc, trêи hình tròn đó có khắc một nốt nhạc, sợi dây chuyền thoạt trông rất bình thường, thậm chí có phần hơi cổ lỗ, nhưng trong mắt Cố Ngôn Sinh thì không hề như vậy.
Đây là vật quan trọng nhất trong lòng hắn.
Năm đó hắn liều chết trốn chạy khỏi tay bọn bắt cóc, hôn mê ngất xỉu ven đường, bọn bắt cóc lùng sục tìm hắn khắp nơi, Cố Ngôn Sinh bị đánh trọng thương khiến đầu óc mê man, cuối cùng ngã vào trong một con hẻm nhỏ.
Ngay khi hắn nghĩ mình sẽ bị tìm ra và bắt đi, trong mơ hồ hắn thấy có người lại đỡ hắn dậy, kiên trì trò chuyện cùng hắn.
Anh có sao không… còn chịu đựng được không?
Thức dậy đi đừng ngủ… đừng ngủ… ngủ rồi sẽ không tỉnh lại được đâu…
Không được ngủ… mau mở mắt ra…
Giọng nói đó như có ma thuật, đôi mắt vốn dĩ muốn nhắm lại của Cố Ngôn Sinh khẽ mở ra, muốn nhìn rõ người trước mặt, thế nhưng một chút sức lực cũng không có.
Đầu hắn choáng váng vì cơn đau dữ dội, Cố Ngôn Sinh chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy chiếc vòng cổ đang không ngừng lắc lư trêи cổ người kia. Không biết hắn lấy đâu ra sức lực, đột nhiên không tự chủ được vươn tay sờ về phía mặt dây chuyền, dùng hết sức nắm chặt lấy…
Siết thật chắc… không muốn buông tay…
Người đang đỡ hắn bỗng nhổm người lên, dây chuyền bị hắn túm trong tay bị giật rơi xuống mà cậu vẫn không phát hiện ra, dường như nghe được âm thanh gì đó liền đi tới đầu hẻm cảnh giác nhìn quanh.
Cố Ngôn Sinh nhìn chằm chằm bóng lưng kia hồi lâu, ánh mắt không muốn quay đi chỗ khác, mãi tới khi cơn đau đầu kịch liệt lại ập tới lần nữa, những chỗ bị thương trêи cơ thể dường như càng thêm đau nhức, cuối cùng vẫn không chịu được mà ngất đi.
Trước khi rơi vào mê man hắn vẫn không đành lòng, vẫn xoáy sâu vào bóng lưng người đó, trong tay nắm chặt sợi dây chuyền.
Đến lúc Cố Ngôn Sinh tỉnh lại lần nữa đã thấy mình nằm trong bệnh viện, cánh tay và đùi đều bị bó thạch cao, trêи trán quấn một vòng băng vải.
Cố Ngôn Sinh lấy hết sức xoay đầu nhìn bàn tay đang đặt trêи giường, sợi dây chuyền vẫn bị hắn siết chặt trong đó, hắn giơ tay áp chiếc vòng cổ lên ngực mình, khoé miệng nở một nụ cười nhàn nhạt.
Cửa bị đẩy vào, bác sĩ đi tới, thấy người rốt cuộc đã tỉnh lại lập tức khám xét kiểm tra một lượt, mở miệng hỏi hắn: “Cảm thấy thế nào rồi? Chân có bắt đầu đau không?”
Cố Ngôn Sinh nằm trêи giường quay đầu không lên tiếng, chỉ mải nhìn ngắm sợi dây chuyền kia.
“Cánh tay bị gãy xương nhẹ, chân cũng bị tổn thương, mấy đứa trẻ này đúng là không để người lớn yên tâm, những vết thương tím bầm này là do ngã xe sao?”
“Không phải.”