Là ai, là ai hôm qua đã hối bé beta làm xong trước 10h để up mà về nhà đọc truyện quên up???
- --
Một trận ồn ào nổ ra trong đội ngũ đưa linh cửu.
Phía sau Lục Cẩn Trạch không biết từ khi nào đã có một đám bảo tiêu, ngực bọn họ đều cài hoa, đứng bao quanh Giang Kỳ.
Tư thế không giống như đang đi đưa tiễn linh cửu, mà càng giống đi soi mói hơn.
May là người trong đội ngũ đều là người một nhà, bác cả Giang Kỳ bước đến phía trước giảng hòa: "Cẩn Trạch... Đừng, có chuyện gì thì từ từ nói, đều là người trong nhà với nhau, không cần phải động thủ!"
Lục Cẩn Trạch gật đầu: "Bác cả nói rất đúng, hôm nay chúng ta đều tới để đưa linh cửu ông nội, không ai muốn gây sự cả".
Là người duy nhất muốn gây chuyện, mẹ kế Lâm Minh Nguyệt của Giang Trì ngượng nghịu lui về sau, hòa vào trong đám người.
"Ồn ào cái gì vậy?"
Cha Giang Giang Thịnh Hoa khoan thai đi tới, giọng nói vững vàng mà vang dội: "Đây là nơi để mấy người ồn ào à? Không biết nhìn xem là nơi nào".
Giang Thịnh Hoa vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều im bặt.
Giang Kỳ đứng ở phía trước, nhìn Giang Thịnh Hoa: "Ba".
Giang Thịnh Hoa gật đầu, lại nhìn về phía Lâm Minh Nguyệt.
Lâm Minh Nguyệt làm bộ cảm thấy tủi thân, chảy nước mắt: "Thịnh Hoa! Chẳng Lẽ Tử Dự không phải là con trai ông à? Hôm nay để tụi nó lộn xộn như vậy, sau này mặt mũi Tử Dự biết để ở đâu?!"
Đứng phía sau Lâm Minh Nguyệt là một thanh niên mập mạp, vẻ mặt khó chịu giống hệt bà ta nhìn Giang Kỳ.
"Không muốn tiễn ba đi thì hôm nay cô cút về!" - Giang Thịnh Hoa không muốn nghe bà nói lời vô ích, đen mặt nói, "Con trai cô có bị mất mặt hay không thì tôi không cần biết, nhưng hôm nay cái mặt già của tôi bị cô vứt đi rồi đấy!"
Họ hàng Giang gia bàn tán sôi nổi như đang xem kịch.
Giang Kỳ giễu cợt khinh thường trong lòng.
Giang Thịnh Hoa bình ổn cảm xúc mới quay sang nói với Lục Cẩn Trạch: "Cẩn Trạch, làm phiền con hôm nay đi một chuyến".
Lục Cẩn Trạch: "Không sao".
Hai người đơn giản trò chuyện vài câu, cuối cùng bảo tiêu của Lục Cẩn Trạch cũng đi. Giang Kỳ dùng hai tay nâng di ảnh của ông nội Giang, Giang Thịnh Hoa đi phía trước cầm tro cốt của ông cụ, Lục Cẩn Trạch đứng sóng vai với Giang Kỳ, một tay cầm ô che cho anh.
Đội ngũ đưa tiễn linh cữu chậm rãi tiến về phía nghĩa trang.
Đáy lòng Giang Kỳ bình tĩnh.
Tình cảm của anh và ông nội Giang cũng chỉ có thế, khổ sở lúc đầu bị mài mòn, chỉ còn lại đờ đẫn.
Cuối cùng thì tất cả hồi ức Giang gia mang lại cho Giang Kỳ chỉ có sự lạnh lùng và toan tính.
Giang Kỳ không phải là loại người có ơn mà không báo, tuy rằng ông nội Giang sắp xếp cuộc hôn nhân này đúng là xuất phát từ việc tính toán gì đó.
"Ông nội" - Giang Kỳ đứng trước bia mộ của ông Giang, rũ mi, "Ông yên tâm, sau này cháu sẽ cố gắng tự chăm sóc bản thân, không để mẹ và ông ở dưới phải lo lắng, về những cái khác... ví như giúp đỡ Giang gia, cháu nghĩ cháu không làm được".
"Trong mắt bọn họ, cháu cũng không phải là người của Giang gia, không nói tới chuyện giúp hay không, cháu chỉ muốn hiểu rõ cuộc sống của chính mình, thuận tiện thực hiện tâm nguyện của mẹ... À, có thể làm được thì làm, không được thì thôi, sẽ không miễn cưỡng".
Giang Kỳ nói tới đây, dừng một chút: "Cứ như vậy đi".
Nói xong anh lui về phía sau từng bước một.
Cúi đầu, lại cúi đầu lần nữa.
Lục Cẩn Trạch đứng bên cạnh Giang Kỳ, thủy chung thay anh cầm ô.
Lúc cúi đầu lần thứ ba, Giang Kỳ nhìn thoáng qua người bên cạnh mình.
Anh thấy đôi giày da đen bóng loáng của Lục Cẩn Trạch, cùng cái bóng cao lớn thẳng tắp in trên mặt đất của hắn.
... Người đàn ông này vẫn luôn ở cạnh mình.
Giang Kỳ không quan tâm đến hắn, thản nhiên thu hồi ánh mắt, sau khi cúi đầu xong thì đi ra khỏi nghĩa trang, đứng bên ngoài chậm rãi duỗi lưng một cái.
Hôm nay hình như là ngày đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, lần trước anh vội vàng đến bệnh viện thì bị tai nạn làm chấn động não, không biết tại sao kết quả lại lâu có như vậy.
Thật ra Giang Kỳ cảm thấy bản thân không có vấn đề gì.
Nhưng để an toàn thì thôi cứ đi đi.
Anh lái xe đến bệnh viện, đi tới khoa thần kinh não bộ.
Vì đã hẹn trước, bác sĩ kia đã đợi anh từ sớm.
"Giang Kỳ?" - Bác sĩ hỏi.
"Là tôi" - Giang Kỳ ngồi xuống ghế trước mặt bác sĩ, "Tôi tới lấy kết quả".
Bác sĩ lấy ra một tấm phim chụp X-quang đặt dưới ánh đèn: "Tôi thấy rất kỳ lạ, tôi gọi điện cho cậu nhiều lần, cậu đều bảo không sao, nhưng từ tấm chụp X-quang này, não của cậu quả thật có dấu vết tổn thương rất nhỏ".
Giang Kỳ im lặng trong giây lát, hỏi bác sĩ: "Tôi sẽ chết à?"
"Hừm..." - Bác sĩ đẩy kính, "Loại đi trường hợp tế bào ung thư và bệnh liên quan tới não thì chắc là vết thương do tai nạn tạo thành, bình thường thì dưới tình huống của anh có thể sẽ nôn mửa, choáng váng, nghiêm trọng hơn là mất trí nhớ..."
"..." - Giang Kỳ chỉ vào chính mình, "Tôi? Mất trí nhớ? Anh xem tôi có giống bị mất trí nhớ không?"
Bác sĩ xem bệnh cho Giang Trì là một người trẻ tuổi, vì ngồi rất gần Giang Kỳ nên khi bị đôi mắt xinh đẹp của anh nhìn chằm chằm thì hơi đỏ mặt: "Đề nghị tiếp tục quan sát, nếu anh không yên tâm thì tôi có thể giới thiệu chuyên gia khoa não cho anh, tiến hành một hội chuẩn xem xét tình trạng của anh..."
"Cảm ơn" - Giang Kỳ đứng lên, giơ chiếc điện thoại trong tay, "Bác sĩ Lạc đúng không? Anh đúng là rất có trách nhiệm, sau này nhất định sẽ trở thành một thiên sứ áo trắng được mọi người ngợi ca. Còn hội chuẩn, tôi nghĩ là không cần đâu, tôi sẽ theo dõi kĩ, nếu sau đó có gì khó chịu thì tôi sẽ đến bệnh viện tìm anh".
Bác sĩ Lạc được anh khen đến nỗi đỏ bừng cả mặt, lại nghĩ nếu bệnh nhân có gì khó chịu thì uống thuốc, nghỉ ngơi một khoảng thời gian chắc sẽ không sao.
Dù sao chuyện chấn động não này cũng không lớn không nhỏ, loại tổn thương nhỏ xíu này không đến mức lấy đi mạng người.
Vì vậy bác sĩ Lạc dặn dò: "Kiến nghị bệnh nhân hai ngày nay đừng lái xe".
Giang Kỳ nghe vậy dừng bước một chốc, lười biếng nói: "Vâng, bác sĩ Lạc, tôi nghe lời anh".
Đi đến bãi đỗ xe của bệnh viện, Giang Kỳ cạn lời nhìn chiếc xe thể thao của mình.
Không còn cách nào khác, anh đành phải gọi cho Úy Lâm.
Nửa tiếng sau, Úy Lâm tới. Cậu ta vừa xoa tay vừa nói: "Quá đã, tao thèm nhỏ dãi xe của mày lâu lắm rồi, giờ mày không được lái xe hả?"
Giang Kỳ: "Ừm".
"Vậy cho tao mượn nhá" - Úy Lâm lấy chìa khóa từ Giang Kỳ, vòng qua phía ghế lái, "Cái xe kia của tao còn đang kiểm tra, không biết khi nào mới xong. Mày cứ yên tâm, chỉ cần mày cần, hai ngày tiếp theo mày kêu tao lúc nào tao đến lúc đó!"
Hai người lần lượt lên xe.
Úy Lâm liếc nhìn kính chiếu hậu, thấy trên ghế sau có một tập hồ sơ, phía trên có mấy chữ "Đơn ly hôn" to.
"Mày muốn ly hôn với Lục Cẩn Trạch thiệt hả?" - Úy Lâm thu hồi ánh mắt, hỏi Giang Kỳ.
Giang Kỳ: "Ừ".
"Nhưng mà tao thấy anh ta cũng không tệ lắm?" - Úy Lâm cười gượng, gãi mặt, "Hôm đó tụi mình bị tai nạn, mày không thấy dáng vẻ Lục Cẩn Trạch vội vàng thế nào đâu, mặt mũi trắng bệch cả ra..."
"Tụi tao chỉ là liên hôn thương mại thôi" - Giang Kỳ quay đầu qua, nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Anh ta không thích tao, tao cũng không thích anh ta, cần gì phải làm chậm trễ lẫn nhau".
Úy Lâm há miệng thở dốc, muốn nói... cậu ta cảm thấy Lục Cẩn Trạch cũng không phải không thích Giang Kỳ chút nào, nhưng khổ nỗi không có bằng chứng, không nên nói bừa.
"Vậy khi nào ly hôn thì nói tao biết, tao tổ chức tiệc độc thân cho mày ha?" - Úy Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên cười trên nỗi đau của người khác, "Quên mất, bây giờ còn một tháng cân nhắc ly hôn* cơ mà".
* 离婚冷静期: Hai bên tự nguyện ly hôn, trong một khoảng thời gian nhất định kể từ ngày nhận được đơn của Cơ quan đăng kí kết hôn, một trong hai người có thể rút lại đơn xin ly hôn (theo baidu). Có vẻ ở bên mình không có chế độ này?
Giang Kỳ: "..."
Giang Kỳ trở lại Lục trạch, phát hiện ra Lục Cẩn Trạch đã về rồi.
Một năm nay anh không ở đây nhiều, chủ yếu là ở ký túc của trường.
Lục Cẩn Trạch càng không phải nói, bọn họ vừa lãnh chứng xong đã đi nước Y, ở bên đó suốt một năm, nghe nói là công việc bên kia mới bắt đầu nên cần hắn ra mặt.
Là người trưởng thành, thật ra Giang Kỳ đã biết chuyện này, anh còn rất cảm kích sự im lặng và săn sóc của Lục Cẩn Trạch, duy trì thể diện cho cả hai bên.
Bây giờ Giang Kỳ cũng không muốn chậm trễ Lục Cẩn Trạch, dù sao thì anh cũng đã tìm được chỗ ở rồi, chuyện trường học thì đợi xong hết rồi tốt nghiệp, anh nên tự sắp xếp hoàn hảo cho bản thân mình.
Giang Kỳ thay giày ở cửa, dì giúp việc ở Lục trạch đến chào anh: "Cậu Giang về rồi ạ?"
Giang Kỳ gật đầu đáp lại.
Thỉnh thoảng trường cho nghỉ thì Giang Kỳ sẽ về Lục trạch "ở tạm" mấy hôm, vẫn luôn là dì này ở Lục trạch phụ trách quét dọn nấu cơm, nên Giang Kỳ cũng coi như quen bà.
Bà không biết sự thật về cuộc hôn nhân của anh và Lục Cẩn Trạch, nghĩ rằng bọn họ là chồng chồng bình thường, cười nói: "Cậu Lục cũng đã về rồi, tôi hỏi cậu ấy có muốn ăn cơm trước hay không thì cậu ấy nói chờ cậu trở về rồi cùng ăn, tôi đã hâm đồ ăn xong cả rồi, không quấy rầy hai cậu nữa, tôi dọn cơm lên rồi đi đây".
Giang Kỳ muốn nói lại thôi, dì đã đi làm việc khác.
Đến khi dì dọn xong xuôi, Lục Cẩn Trạch vừa vặn bước xuống lầu.
Hắn mặc một chiếc áo sơ mi sẫm màu.
Dù Giang Kỳ nhìn thấy hắn khi nào, hắn vẫn luôn tỉ mỉ thế này, ngay cả ở nhà cũng phải mặc loại đồ mang cảm giác trói buộc như vậy.
Giang Kỳ không biết nên nói với hắn cái gì, mở miệng nói: "Hôm nay anh không bận à?"
"Ừm" - Lục Cẩn Trạch ngồi xuống bàn ăn.
Dì đã dọn xong phòng bếp, liền cầm đồ đạc của mình rời đi, ngoài cửa phát ra một tiếng "cạch" nhỏ, phòng bếp lại quay về cảnh yên tĩnh.
Giang Kỳ cầm chén đũa trên tay, do dự một chút, nói: "Chuyện mấy hôm nay, cảm ơn anh".
Lục Cẩn Trạch múc cho mình một chén canh, thuận tiện múc cho anh một chén.
Giang Kỳ nhận lấy, rồi nói: "Cảm ơn".
Lục Cẩn Trạch không phản ứng gì.
Ơi là chời cíu với, xấu hổ quá vậy nè!
Giang Kỳ không nhịn được, dứt khoát bỏ chén xuống, lấy tài liệu bên cạnh: "Đây là đơn thỏa thuận ly hôn tôi đã đóng dấu trước, trên cơ bản thì những điều khoản đều chiếu theo thỏa thuận trước ly hôn của chúng ta, nghe nói bây giờ muốn ly hôn thì hai người phải cùng đến Cục dân chính, không biết khi nào thì anh rảnh?"
Tay Lục Cẩn Trạch đang cầmđũa khựng lại một chút, cũng bỏ chén xuống.
Đôi mắt đen huyền của anh nhìn vào tập hồ sơ trên bàn mà Giang Kỳ vừa đẩy tới, không nói gì.
Một lát sau, Lục Cẩn Trạch nói: "Ban ngày không chắc sẽ rảnh, công ty có mấy thứ quan trọng cần phải xử lý".
"Không sao!" - Giang Kỳ khoác tay tỏ vẻ đã hiểu, "Vậy chừng nào anh rảnh thì báo cho tôi một tiếng là được rồi. À, sắp tới cuối kỳ, trường của tôi có bảo vệ luận văn, trong khoảng thời gian này cũng sẽ rất bận nên sẽ không ở đây, nếu anh có việc gì thì cứ gọi tôi".
Giang Kỳ giơ tay làm động tác gọi điện, vô thức nháy mắt với hắn.
Giang Kỳ thật sự không phải là người cố ý tỏa ra mị lực lung tung, hành vi của anh hoàn toàn là theo bản năng, tất cả là lỗi của đôi mắt hoa đào với nốt ruồi chỗ đuôi lông mày kia.
Đến lúc Giang Kỳ phản ứng được thì đã muộn rồi, anh chột dạ nhìn về phía Lục Cẩn Trạch, đối phương đã sớm rủ đôi mi, tầm mắt dừng ở tập hồ sơ kẹp đơn thỏa thuận ly hôn, không biết đang nghĩ gì.
[Không nỡ.]
Anh đột nhiên nghe thấy Lục Cẩn Trạch nói.
"Hả?" - Giang Kỳ kinh ngạc nhìn về phía Lục Cẩn Trạch.
Lục Cẩn Trạch nghi ngờ nhìn lại anh, dáng vẻ không giống như vừa nói chuyện.
[Không nỡ.]
Giang Kỳ lại nghe thấy Lục Cẩn Trạch nói.
Lúc này Giang Kỳ thấy rõ ràng, Lục Cẩn Trạch quả thực chưa từng mở miệng nói chuyện.
Chẳng lẽ thần trí của anh không tỉnh táo, xuất hiện ảo giác?!
Nhất thời Giang Kỳ có chút sụp đổ và hoang mang.
Tác giả có điều muốn nói:
Lục tổng không nỡ thì nói ra đi!
Truyện chỉ đăng tại wattpad Mirabel_Nguyen và wordpress Mirabel, hãy đọc truyện ở trang chính chủ.
Mirabel: Wordpress là con ghẻ nên sẽ để mốc, chừng nào mọi người yêu cầu thì tui đăng bên đó sau. Vẫn tuyển beta có kinh nghiệm.