Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Anh Ấy Không Muốn Ly Hôn!

“Không được! Con đã gả cho người ta thì sao lại về nhà?” Ông Khương lắc đầu. Tâm Dao phụng phịu phồng má, tỏ ý nếu không cho thì cô cũng ăn bám lại đây. Cô không tin cha mẹ nỡ đuổi cô ra ngoài.

“Ông có thôi đi không?” Bà Khương trừng mắt nhìn chồng. Rồi bà lại nhìn con gái, mỉm cười vi vẻ: “Được, con cứ ở đây, bao giờ muốn thì về bên ấy.”

“Mẹ là nhất!” Tâm Dao vui vẻ ôm cổ mẹ. Thời gian còn lại của bữa ăn diễn ra trong vui vẻ. Sau khi ăn xong, Tâm Dao cùng mẹ và chị dâu với cháu gái ra xem tivi, Khương Quân về phòng xem tài liệu. Còn ông Khương? Ông gọi cho ông thông gia của mình, than ngắn thở dài trách móc thằng con trai của nhà họ không mang lại hạnh phúc cho con gái mình, làm con gái mình chịu ấm ức. Hai bên vốn là chỗ quen biết, nay ông Dịch bị người bạn lâu năm mắng vốn thì vừa ngại vừa giận thằng nghịch tử nhà mình. Ông rối rít xin lỗi người ta, sau khi ngắt mày thì liền gọi con trai mà mắng.

Dịch Thành vừa trải qua một ngày dài mệt mỏi ở công ty. Lúc hắn chuẩn bị ra về thì nhận được điện thoại của ba. Vừa ấn nghe, đầu dây bên kia đã lớn tiếng mắng: “Mày cái thằng nghịch tử! Con gái người ta gả cho mày đã là chịu thiệt thòi lắm rồi, mà mày còn không biết điều, lại còn lạnh nhạt với con người ta! Tao nói cho mày biết, mày mà ly hôn với con bé thì không xong với tao đâu!”

“Ba đang nói gì vậy?” Dịch Thành nhíu mày, xoa xoa hai bên thái dương đầy mệt mỏi. Chỉ trong vòng chưa đầy một ngày mà hắn lại nghe thấy từ ly hôn này tận ba bốn lần. Không lẽ Tâm Dao mách với ba mẹ hắn sao? Không đâu, trong ấn tượng của hắn, cô luôn là một người rất biết điều.

“Mày… mày còn hỏi việc gì nữa à? Mày… mày… tao vô phúc mới đẻ ra mày!” Nói xong, ông Dịch giận dữ cúp máy. Dịch Thành vẫn không hiểu nổi, song hắn không quan tâm mấy. Trong lòng hắn vẫn đinh ninh cho rằng Tâm Dao đang làm loạn. Hừ! Hắn phải về nói chuyện với cô cho ra lẽ.

Ấy thế mà khi hắn về nhà lại không thấy bóng người thường hay chờ hắn đâu nữa. Mãi cho đến giờ ăn, dì Trần cũng chỉ dọn lên một phần ăn. Dịch Thành nhịn không được, hỏi: “Cô ấy đâu?”

Dì Trần hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng hiểu được cô ấy mà ông chủ nhắc tới là ai. Ông chủ không cho phép người khác gọi tiểu thư là phu nhân, cũng không gọi tên cô mà chỉ gọi là cô ấy. Ít ra nó vẫn mang tính tôn trọng hơn chữ cô ta. Dì nhanh nhảu trả lời: “Dạ ông chủ, tiểu thư nói là dọn về nhà mẹ ở rồi ạ.”

Dịch Thành nhướng mày, hắn không ngờ lần này Tâm Dao lại chơi trò đó. Cô nghĩ rằng hắn sẽ tới năn nỉ cô về nhà sao? Nằm mơ!

Nhưng hắn vẫn rất tò mò vì sao Tâm Dao lại đột nhiên trở nên ngớ ngẩn như vậy. Hắn hỏi: “Sao cô ấy đột nhiên lại như vậy?”

"Cái này... Tôi không biết ạ, nhưng từ sáng hôm qua thì tiểu thư trở nên rất lạ." Dì Trần trả lời. Thấy hắn không nói thêm gì nữa, dì chỉ đành ra sau bếp dọn dẹp.

Dịch Thành ngồi trầm ngâm bên bàn ăn mất một lúc, sau đó cũng đi lên phòng. Lúc đi lên cầu thang, không biết vô tình hay cố ý mà hắn lại nhìn về căn phòng ở góc bên phải - phòng của Tâm Dao. Căn phòng đóng kín, không có dù chỉ một chút ánh sáng hắt ra bên ngoài. Trong lòng bỗng nhiên có chút trống rỗng, giống như... Ừ, giống như con cún vẫn thường chờ mình về nay lại trốn đi đâu mất!

Ở nhà họ Khương, trong lúc Tâm Dao đang vui vẻ nghịch điện thoại thì Lý Yên gõ cửa phòng. Sau khi dỗ Hồng Nhu ngủ say, chị ấy lập tức qua tìm cô.

“Có phải phía Dịch Thành có vấn đề gì không? Nếu không, sao em đột nhiên lại muốn ly hôn?”

Tâm Dao hơi ngơ ra, sau đó ngại ngùng cười vài tiếng. Cô trả lời: “Không có gì đâu chị, anh ấy rất bình thường.” Đúng vậy, cho đến bây giờ vẫn rất bình thường, nhưng tương lai thì lại bất thường. Tất nhiên, bây giờ cô không thể nói ra, mà có nói thì cũng chả ai tin. Cô lại càng không thể ở yên chờ tới lúc nữ chính tìm tới cửa.

“Chị cảm thấy em rất khác… Nếu là trước kia, dù trời có sập em cũng không đồng ý buông bỏ đâu.” Lý Yên cười, chị không biết Tâm Dao là đang nói dối hay nói thật nữa. Rõ ràng đôi mắt đảo liên tục đã tố cáo cô đang nói dối, nhưng lời nói ra lại vô cùng bình thản: “Bây giờ em không còn tình cảm nữa, chỉ mong cả hai có thể tìm được hạnh phúc mới phù hợp với mình hơn mà thôi.”

 

Ngày hôm sau, Tâm Dao quyết định nói nốt chuyện muốn rời khỏi công ty với mọi người. Rút kinh nghiệm từ đêm hôm trước, lần này Tâm Dao đã chuẩn bị kĩ càng rồi mới thưa chuyện với người lớn. Đương nhiên, ông Khương và Khương Quân đều không đồng ý.

Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận