Dịch Thành cảnh giác lùi lại phía sau một chút. Nhưng Thẩm Bạch Liên lại chỉ thành thật đứng gần hắn như sợ bị nghe lén. Cô ta cũng đang run rẩy: “Xin… xin lỗi giám đốc… tôi… tôi bị ép…”
Dịch Thành nhăn mày tỏ vẻ không hiểu. Cô ta lại tiếp tục. Song vì chiều cao chênh lệch, lại thêm đôi giày cao gót đứng không vững, Bạch Liên loạng choạng suýt thì ngã xuống. Bất đắc dĩ, Dịch Thành dùng một tay kéo cô ta lại. Bạch Liên cũng nhân lúc đó nhét vào tay hắn một tờ giấy.
Rồi cô ta lùi lại hai bước, chỉnh chỉnh tóc tia, bối rối xin lỗi: “Xin lỗi… xin lỗi tổng giám đốc… tôi… tôi chỉ có thể nói… nói với ngài như thế thôi…”
Lúc này, người trợ lí của Dịch Thành đã lên gõ cửa. Hắn nhìn cô ta một cái, sau đó chỉnh lại áo khoác ra ngoài cùng trợ lí, vẻ mặt vẫn không hết khó chịu. Người trợ lí tưởng mình làm sai việc gì làm phá hỏng chuyện tốt của ông chủ nên chỉ đành co ro khúm núm theo hắn về.
.
.
.
Dịch Thành vẫn có chút không hiểu. Tại sao lại phải làm như vậy? Hơn nữa, người để lại tin nhắn cho hắn với cô gái kia dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Kẻ đứng sau rốt cuộc muốn gì?
“Anh nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?” Tâm Dao hỏi. Dịch Thành lại tiếp tục gọt táo cho cô, trấn an: “Không sao cả. Chỉ là có chút việc, sẽ xong nhanh thôi.”
“Có phải là chuyện kia không? Dịch Thành, em nói này…” Tâm Dao giữ tay hắn, ánh mắt khẩn khoản nhìn hắn. Cô không biết liệu lời mình nói ra đối với hắn có trọng lượng hay không, với hắn thì lời cô có bao nhiêu phần đáng tin, nhưng cô phải thử. “Anh nhất định phải cẩn thận với Dịch Thế Huân, hắn ta muốn hại anh đó!”
“Tâm Dao, sao con lại nói vậy?” Bỗng, mẹ Dịch từ ngoài cửa vào, gương mặt có chút bàng hoàng và không vui. Lúc trước bà vô cùng hài lòng với cô con dâu này, nhưng chỉ một câu nói vừa rồi của cô làm cho tình cảm ấy giảm đi một chút. Đơn giản là vì, bà vẫn xem Thế Huân là một đứa cháu tội nghiệp, vẫn không tin hắn ta có mưu đồ làm hại con trai bà. Mà nay, cô lại vì một “tai nạn” mà nghi ngờ, à không, phải nói là buộc tội hắn ta làm bà không vui.
“Mẹ…” Tâm Dao nhìn bà, cắn răng không biết nên giải thích thế nào. Cô nửa muốn nói gì đó, nửa lại thôi. Dịch Thành thấy thế thở dài: “Em nằm xuống nghỉ ngơi đi, để anh nói chuyện với mẹ sau.”
Rồi hắn ấn cô nằm xuống giường, kéo tay mẹ ra ngoài. Tâm Dao nhìn bóng lưng hắn, bỗng nhiên thấy tủi thân. Thái độ của hắn là như thế nào? Là không muốn tin cô? Là nghĩ cô vì chút chuyện này mà nghi ngờ anh em hắn?
Không! Dịch Thế Huân thật sự có vấn đề kia mà?!
Ở bên ngoài, Dịch Thành nhìn thái độ của mẹ mình, bất đắc dĩ nói: “Tâm Dao nói đúng đó mẹ. Hắn ta thật sự có vấn đề.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!