Trước đây Hạ Nhiên Y cảm thương Giang Dụ Thần vì mất đi tình yêu của mẹ, nhưng khi biết được tình cảnh của anh lại càng thương anh hơn.
Cô hiểu được cảm giác của một gia đình tan vỡ, hiểu được sự hụt hẫng khi lòng tin quá nhiều, càng hiểu được sự trống rỗng trong lòng anh lúc này.
Chỉ vì một hiểu lầm dẫn đến hận thù, Giang Dụ Thần không chỉ khiến Hạ Nhiên Y tổn thương, mà còn gián tiếp giết chết sinh linh do mình tạo ra.
Giang Dụ Thần nhận ra được sai lầm và những tội lỗi anh gây ra với Hạ Nhiên Y vĩnh viễn tồn tại trong cuộc đời của cả anh và cô.
Qua gần hai mươi phút Giang Dụ Thần vẫn chưa ra ngoài, vốn định anh có không gian riêng tĩnh tâm nhưng quá lâu lại khiến lòng dạ Hạ Nhiên Y nháo nhào lên, sợ rằng trong lúc tâm trí hỗn loạn anh không khống chế được hành động dẫn đến nguy hiểm cho bản thân.
Hạ Nhiên Y gõ cửa liên tục, lo lắng gọi: “Dụ Thần, anh đang làm gì vậy? Mở cửa cho em được không?”
Bên trong không có tiếng đáp, Hạ Nhiên Y căng thẳng đến tay chân rụng rời, kiên nhẫn dùng giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Dụ Thần, anh ra ngoài đi, đừng như vậy nữa”
Vẫn không nhận được hồi âm, Hạ Nhiên Y nóng lòng quyết định đi tìm chìa khóa dự vòng, vừa xoay người phía sau phát ra tiếng mở cửa, cô lập tức đầu quay lại.
Mặt mũi Giang Dụ Thần đỏ hoe, mi mắt vẫn còn đẫm nước, dáng vẻ bơ phờ suy sụp.
Hạ Nhiên Y bước đến trước mặt Giang Dụ Thần, ngẩng đầu nhìn anh, đau lòng an ủi: “Đó cũng là chuyện đã qua, anh đừng để trong lòng”
Vẻ mặt Giang Dụ Thần đờ đẫn, nhớ đến càng tức giận bản thân, thất thần nói: “Anh phải làm gì đây? Anh có cảm giác thế giới đẹp đẽ này sụp đổ rồi”
Hạ Nhiên Y cũng bị Giang Dụ Thần làm cho không cầm được nước mắt, nhưng cô nhận thức được trong hoàn cảnh hiện tại cô không được phép mềm yếu, cô nhất định phải làm chỗ dựa cho anh vào thời điểm này.
Đôi mắt Hạ Nhiên Y lấp lánh bởi nước mắt, cô vẫn bình tĩnh khống chế cảm xúc của chính mình, dịu dàng vỗ về Giang Dụ Thần: “Không sao, vẫn còn vợ anh ở đây, người sẽ luôn đứng về phe của anh”
Giang Dụ Thần ôm siết lấy Hạ Nhiên Y, nước mắt lại tuôn ra xối xả, người con gái anh từng đối xử tệ lại không hề trách móc, ngược lại còn nghĩ cho anh, chính sự vị tha này càng khiến anh cảm thấy có lỗi.
Đợi Giang Dụ Thần trút hết những cảm xúc tiêu cực ra ngoài qua nước mắt, Hạ Nhiên Y kéo anh ngồi xuống giường, lấy khăn giấy lau nước mắt còn vương trên mặt anh.
Cô sẽ không xem anh yếu đuối, cũng không xem anh trẻ con, bởi có những cảm xúc không thể diễn tả thành lời.
Hai bàn tay Hạ Nhiên Y ôm mặt Giang Dụ Thần xoa xoa má anh, truyền năng lượng tích cực giúp anh thoải mái lại, cô cười nói: “Không sao rồi, đừng buồn nữa nhé?”
Giang Dụ Thần ngước mắt nhìn Hạ Nhiên Y, nghiêm túc hỏi: “Em không giận anh sao? Anh từng đối xử tệ với em”
Hạ Nhiên Y cong môi cười, lắc đầu khẳng định: “Nhưng chẳng phải anh đang từng ngày bù đắp lại cho em sao? Kể cả lúc bị em ức hiếp cũng không hề nổi giận, chính vì anh đã thay đổi, em cũng không còn lý do để giận anh vì những chuyện xảy ra thời gian đầu”
Giang Dụ Thần kích động ôm chầm lấy Hạ Nhiên Y, ân hận muộn màng thỏ thẻ: “Anh sai rồi, anh thật sự biết sai rồi”
Xuất thân Hạ Nhiên Y cũng chẳng hạnh phúc hay tốt đẹp, nhưng điều giúp cô và Giang Dụ Thần có thể đến với nhau chính là sự đồng cảm về gia đình.
Nay những nguồn gốc của tội lỗi đã được phơi bày, Hạ Nhiên Y không trách vì Giang Dụ Minh nói sự thật ra muộn, ngược lại có lẽ đây mới chính là thời điểm tốt để nói ra, vừa đủ thời gian cho Giang Dụ Thần nhìn lại những việc mình đã gây ra và để cho anh biết trân trọng người bên cạnh hơn.
“Dụ Thần, em không trách anh, anh cũng đừng tự trách mình nữa nhé? Nếu anh thấy có lỗi, vậy từ giờ hãy đối xử tốt với em hơn, để cho em tiếp tục bắt nạt anh, được không?”
Giang Dụ Thần nghẹn ngào dứt khoát đáp: “Được”
“Ngoan lắm!” Hạ Nhiên Y âm thầm thở phào nhẹ nhõm, ôm mặt Giang Dụ Thần hôn lên môi anh một cái, dỗ dành hỏi: “Lúc nãy ở nhà hàng anh không ăn nhiều, để em nấu gì đó cho anh ăn, anh thay đồ đi rồi xuống nhà”
Giang Dụ Thần mệt mỏi gật đầu, Hạ Nhiên Y xuống bếp nấu đồ ăn cho anh.
Lúc ra đến cửa phòng, cô chợt dừng lại đưa mắt dõi theo anh, người đàn ông mặc vest đen này trông có vẻ trưởng thành nhưng cũng là một cậu thiếu niên mới lớn, dù có chững chạc bao nhiêu cũng khiến người ta phải bận tâm.
Thay đồ xong Giang Dụ Thần xuống bếp ngồi vào bàn ăn, Hạ Nhiên Y nấu tạm cháo gói bưng đến cho anh vì lo nấu cơm phải để anh đợi lâu.
Hạ Nhiên Y kéo ghế ngồi xuống cạnh Giang Dụ Thần, anh bỗng quay đầu nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, nghiêm trọng hỏi: "Em vẫn yêu anh đúng không? Sẽ không bỏ anh đúng không?
Hạ Nhiên Y ngỡ ngàng bất động vài giây, từ tốn đáp: "Phải, anh đừng nghĩ linh tinh nữa"
"Nhưng anh cảm thấy sợ" Giang Dụ Thần khổ sở vò đầu, cứ mãi ám ảnh chuyện Hạ Nhiên Y để tâm chuyện ngày trước rồi lại bỏ rơi anh.
Ngẫm nghĩ câu trả lời có thể để Giang Dụ Thần an tâm, Hạ Nhiên Y nửa thật nửa đùa đáp: "Em đang làm vợ ông chủ công ty lớn, đâu có ngốc mà từ bỏ"
Nghe thế Giang Dụ Thần trầm ngâm phân tích, lời Hạ Nhiên Y nói không sai, anh có nhan sắc lại làm ra tiền, chỉ cần giữ vững phong độ thì không sợ bị cô bỏ nữa.
Giang Dụ Thần cuối cùng cũng nở được nụ cười, Hạ Nhiên Y bất giác cười theo anh.