Hôn lễ của Giang Dụ Thần và Hạ Nhiên Y vẫn diễn ra theo kế hoạch, may mắn trước đó chỉ mời bạn bè thân thiết nên không bị ảnh hưởng.
Chuyện Hạ Nhiên Y suýt bị Lương Nam cưỡng bức chỉ có những người liên quan biết, kể cả nhóm bạn thân thiết Giang Dụ Thần cũng không để họ biết, và cũng không ai phát hiện Hạ Nhiên Y có rất nhiều điểm thay đổi.
Cuộc sống của Hạ Nhiên Y nằm trong kiểm soát của Giang Dụ Thần nhưng cô chưa một lần tỏ ra khó chịu, thậm chí lúc nào cũng muốn bám lấy anh.
Hôn lễ diễn ra suôn sẻ không có bất kỳ sự cố nào, công cuộc được gả đi trước ba mươi tuổi của Giang Dụ Thần thành công mỹ mãn.
Buổi tối về nhà, Hạ Nhiên Y leo lên giường ngồi đối mặt Giang Dụ Thần với khoảng cách gần, biểu cảm vô cùng nghiêm túc đề nghị: "Em muốn có em bé"
Giang Dụ Thần chỉ hơi giật mình, chẳng hề ngạc nhiên trước lời yêu cầu bất chợt này của Hạ Nhiên Y, anh biết cô thấy Hà San mang thai nên cũng hiếu kỳ muốn có, nhưng vào thời điểm này có vẻ không thích hợp.
"Em còn đi học mà" Giang Dụ Thần nhẹ nhàng đưa ra lời từ chối gián tiếp.
Mặt mày Hạ Nhiên Y liền ủ rũ, tủi thân nói: "Nhưng em thích có em bé, bình thường anh cũng chẳng có thời gian ở cùng em"
Giang Dụ Thần vươn tay xoa đầu Hạ Nhiên Y trách yêu: "Anh bận thì làm sao chăm sóc em nếu có em bé, đúng không?"
"Cha mẹ có thể chăm sóc em, dù gì em cũng không muốn chơi một mình đâu"
Nhìn vẻ mặt không vui của Hạ Nhiên Y, Giang Dụ Thần trong lòng có chút nặng nề, miễn cưỡng đáp lại: "Để anh hỏi bác sĩ điều trị của em xem có được hay không nhé?"
"Được" Sắc mặt Hạ Nhiên Y lập tức rạng rỡ, phấn khởi gật đầu.
Mặc dù tinh thần Hạ Nhiên Y không quá tệ nhưng đôi khi cô lại như kẻ mất hồn, có khi lại mau quên đến mức mới nói xong vài giây sau cô đã quên mất.
Giang Dụ Thần chỉ sợ tình trạng này kéo dài quá lâu thì sau này việc Hạ Nhiên Y có thai sẽ gây ra nguy hiểm cả tinh thần lẫn sức khỏe.
Sau một đêm Hạ Nhiên Y cũng chẳng còn nhớ đến chuyện muốn có em bé, bù lại chỉ chăm chăm lên mạng học làm đủ mọi loại bánh.
Hạ Nhiên Y giờ đây chỉ cần làm được chuyện mình thích sẽ làm đến chán mới chịu ngừng.
Giang Dụ Thần vì muốn Hạ Nhiên Y vui nên chuyện gì có thể chấp nhận được đều luôn chiều theo ý cô, thế nên tuần đầu tiên bị rút sạch tinh lực, tuần thứ hai thoát nạn nhờ cô đến tháng, tuần thứ ba trở thành nhà bình phẩm ẩm thực bất đắc dĩ.
Tuy trong cuộc sống có những bất tiện về nhận thức không còn tỉnh táo hoàn toàn của Hạ Nhiên Y nhưng Giang Dụ Thần lại rất hài lòng, anh không còn cảm giác lo lắng bị bỏ rơi, cũng không lo cô sẽ làm trái ý anh.
Đợi sau này khi sức khỏe Hạ Nhiên Y ổn định, Giang Dụ Thần sẽ cùng cô xây dựng gia đình nhỏ có những đứa trẻ, mỗi buổi chiều tan làm sau cả ngày cực nhọc luôn có người ở nhà chờ cơm, buổi tối lại ngồi cùng nhau ở phòng khách vang tiếng cười đùa của trẻ con.
Giang Dụ Thần ngồi ở văn phòng trong công ty một buổi đã suy nghĩ thông suốt, Hạ Nhiên Y còn trẻ như vậy anh không thể để cô chịu cực sớm, thời gian cả hai bên nhau cũng chưa đủ lâu, nếu tính đến chuyện sinh con phải đợi cô tốt nghiệp đại học, cùng với đó là sức khỏe tinh thần mới có thể thực hiện giấc mơ này.
Buổi trưa Giang Dụ Thần nghỉ sớm đến trường đón Hạ Nhiên Y đi ăn, trên đường đi nhận được điện thoại từ bác sĩ điều trị của Lương Nam thông báo tình hình, bố mẹ anh ta không còn tiền chạy chữa, chưa kể đến phải bồi thường thiệt hại cho Tô Hiểu, cái mạng còn lại của anh ta xem như bỏ.
Trên gương mặt bảnh bao khẽ hiện lên nụ cười lạnh lẽo, tất cả những điều đó chỉ là mới bắt đầu, Giang Dụ Thần sẽ từng ngày khiến cho Lương Nam sống không bằng chết vì dám đắc tội với Hạ Nhiên Y.
Còn về phần Tô Hiểu ngay từ đầu đã không đấu lại Giang Dụ Thần, bố anh ta sau khi con trai bị đâm phải gánh cả gia đình, áp lực càng lúc càng đổ lên lưng người đàn ông lẽ ra phải được về hưu nghỉ dưỡng tuổi già.
Ngay từ đầu Giang Dụ Thần đã định sẵn là người chiến thắng trong vòng xoáy hận thù này, Hạ Nhiên Y cũng chỉ là nạn nhân vô tình bị kéo vào.
Có điều, kẻ động đến Giang Dụ Thần cùng lắm chỉ bị khiến cho phát điên, còn kẻ động đến Hạ Nhiên Y thì nhất định sống không được, chết cũng không xong, từng ngày phải chìm trong đau khổ mà chết dần chết mòn.
Xe dừng lại trước cổng trường, Giang Dụ Thần ngồi bên trong dõi mắt theo Hạ Nhiên Y từ trong trường ra khỏi cổng, giữa bao nữ sinh váy tóc nổi bật, cô lại mộc mạc trái ngược, chính điều đó mới tạo nên một Hạ Nhiên Y không bị trộn lẫn.
Dù trong mắt người khác Hạ Nhiên Y có mờ nhạt nhưng trong mắt Giang Dụ Thần, bất kể là ở nơi đông đúc chỉ cần nhìn một cái, anh liền có thể dễ dàng thấy được cô.
Không phải càng đặc biệt thì càng quý giá, bởi bên trong chiếc hòm cũ mới chứa châu báu có giá trị.