Đoạn đường núi này là lối đi ngắn duy nhất, có một biển số xe đã hoen gỉ lẻ loi vứt bên đường, cỏ dại hai bên đã mọc um tùm.
Lúc bọn họ đến nơi, vừa đúng xe buýt chạy tới, đến thị trấn bên cạnh liền có rất nhiều cửa hàng.
Cố Ngữ Chân nhìn trung tâm thương mại trước mắt: "Chúng ta đến trung tâm mua sắm phía trước đi."
Hoàng Mân có chút khó hiểu liếc nhìn một dãy cửa hàng trên đường lớn: "Không phải muốn mua quần áo sao?"
Cố Ngữ Chân nhìn các cửa hàng bán quần áo: "Anh ấy không quen mặc mặc chúng."
Lý Thiệp đến gần, thấy bọn họ đứng trước một gian hàng, nghĩ rằng họ muốn mua ở đây.
Anh tiến lên cầm lấy quần áo trên quầy hàng liếc mắt một cái, cũng không quan tâm chất liệu có tốt không, thản nhiên hỏi: "Bao nhiêu?"
Ông chủ ngồi ngủ gà ngủ gật trước gian hàng, tay cầm quạt phe phẩy::Hai mươi đồng."
Lý Thiệp cho rằng bản thân nghe lầm: "Hai mươi?"
Ông chủ chậm rãi hét to: "Đúng vậy, mua nhiều thì mười lắm một cái."
Lý Thiệp không thể tưởng tượng được: "Là cho người mặc sao?"
Nghe đến đây, ông chủ tỉnh cả ngủ.
Cố Ngữ Chân sợ bị ông chủ đuổi đánh, vội vàng lôi kéo anh: "Đi trung tâm mua sắm phía trước nhìn xem thế nào."
Lý Thiệp không nói gì nữa, có trung tâm mua sắm là tốt rồi, hai mươi đồng một bộ quần áo, đời này anh chưa bao giờ mặc.
Cố Ngữ Chân đưa họ đến trung tâm mua sắm, bắt đầu nghiêm túc chọn quần áo cho anh, ngược lại Lý Thiệp không có gì để làm, tự do đi lại xung quanh.
Tuy rằng đã chia tay một năm, nhưng hình thức ở chung vẫn không thay đổi, giống như đã thành thói quen.
Cố Ngữ Chân đã chọn xong quần áo, đồ anh mặc rất dễ chọn, thân hình của anh như móc treo quần áo vậy, mặc gì cũng đẹp, chỉ cần ba màu đen, trắng và xám là ổn rồi.
Nhưng cô lại nhìn trúng một cái áo màu hồng nhạt, thuận tay cầm lấy nó.
Lý Thiệp đứng ở bên cạnh, chầm rì rì nói: "Không thích hồng nhạt."
Cố Ngữ Chân luyến tiếc buông tay, mở to hai mắt nhìn anh: "Nhưng mà màu này rất đẹp."
Lý Thiệp nhìn cô một lúc, không nói gì, để cô tuỳ ý mua.
Lý Thiệp đi thanh toán, Cố Ngữ Chân đến quầy bán đồ vệ sinh cá nhân, có cả thắt lưng, nghĩ gì mua nấy.
Hoàng Mân cảm thấy kỳ lạ, nhịn không được hỏi: "Chân Chân, cậu có vẻ rất quen thuộc với khách của ông nội Lưu."
Cố Ngữ Chân cầm chiếc thắt lưng lên, nghe vậy liền dừng lại, để thắt lưng trong tay xuống: "Tôi quen anh ấy, chúng tôi là bạn học cũ."
Hoàng Mân sửng sốt, nhìn Lý Thiệp ở đằng xa, sau đó quay lại nhìn cô: "Chẳng trách hai người dù không nói chuyện nhiều, nhưng lại rất quen thuộc."
Cố Ngữ Chân nghe vậy xong cũng không nói gì.
Suốt quãng đường về, Hoàng Mân rất im lặng, không chủ động tìm đề tài nói chuyện.
Cố Ngữ Chân không có tâm trạng để nói, Lý Thiệp lại chẳng thèm để ý, anh lười duy trì bầu không khí.
Cả ba người lặng lẽ đi về, nhưng đã không bắt được tuyến xe buýt cuối cùng, đến khi họ về đến thị trấn kế bên, sắc trời đã tối.
Nơi này phía trước không có thôn, phía sau cũng không có cửa hàng nào, chỉ có thể đi qua núi mới quay về được.
Dọc đường đi lên núi, Lý Thiệp giống như đang đi dạo, không hề cảm thấy mệt.
Hoàng Mân tuy rằng mệt, nhưng tốc độ vẫn nhanh, chỉ có Cố Ngữ Chân không thể chịu được nữa, tốc độ của cô bắt đầu chậm dần.
Lý Thiệp dừng lại phái trước đợi bọn họ.
Hoàng Mân cắn răng bước nhanh, nhìn sắc trời, nôn nóng sốt ruột, quay đầu nhìn: "Trời sắp tối rồi, đến lúc đó xuống núi sẽ không an toàn, chúng ta phải nhanh lên mới được."
Cố Ngữ Chân thở hổn hển: "Được rồi, hai người đi tiếp đi, tôi có thể đuổi kịp."
Lý Thiệp đứng đó nhìn Hoàng Mân, khẽ nâng cằm chỉ Cố Ngữ Chân, ý bảo anh ta chạy đi đỡ, biểu hiện một chút.
Hoàng Mân vẫn đứng bất động, cũng không có tự ý thức phải giúp đỡ một tay.
Lý Thiệp cạn lời, dường như chưa thấy người đàn ông nào như vậy, lười nói thêm, trực tiếp duỗi tay lại: "Đưa tay cho tôi."
Đường núi ở đây rất dốc, chỉ dùng đá sỏi đổ lên mặt đường, không có sửa chữa, đường lại vừa hẹp vừa dốc, chỉ có thể đi một mình, kéo thêm người khó tránh khỏi việc không may xảy ra.
Hoàng Mân sợ hãi: "Đường đi toàn là rêu xanh, vẫn nên đi riêng đi."
"Không sao cả, chỉ là một khe núi nhỏ thôi." Lý Thiệp chậm rãi nói, nắm lấy cánh tay Cố Ngữ Chân, kéo cô lên.
Cố Ngữ Chân được anh kéo lên, bỗng nhiên có cảm giác ý lại, cũng nhẹ nhàng hơn nhiều, giống như được anh bế lên vậy.
Cô sợ anh mệt mỏi, vội vàng nhanh chân đuổi theo.
Có Lý Thiệp kéo cô đi, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, chẳng mấy chốc đã xuống dốc.
Đến đây có thể tự đi, Lý Thiệp cũng đúng lúc buông tay cô ra.
Lên núi thì dễ đi, xuống núi mới khó, đế giày Cố Ngữ Chân vốn dĩ đã mỏng, bước đi giống như dẫm vào kim, chân vừa nhức mỏi vừa đau.
Bước chân của cô có chút vô lực, Hoàng Mân ở phía sau đột nhiên hét lên và nhảy sang bên cạnh: "Có rắn!"
Cố Ngữ Chân bị cậu ta va trúng, đang chuẩn bị bước xuống bậc tiếp theo, chân không vững, liền ngã xuống.
Cũng may Lý Thiệp xoay người lại đỡ cô.
Hoàng Mân nhảy lên phía trước, trốn sau bụi cỏ.
Quả nhiên có một con rắn to bằng ngón tay, bị tiếng hét làm cho kinh động, uốn éo về phía bên này.
"A! Lý Thiệp!" Cố Ngữ Chân nổi cả da gà, chân co lên, chỉ có thể gắt gao bám chặt vào Lý Thiệp, chân không dám chạm đất.
Lý Thiệp bị động tác của cô làm cho bật cười, mở miệng dỗ dành: "Không có gì bảo bối, chỉ là con rắn nhỏ, không có độc."
Anh đạp tới, rắn lập tức lăn xuống núi, anh duỗi tay ôm eo cô bước ra khỏi bụi cỏ, vừa nãy vội vàng nói cái gì cũng chưa ý thức được.
Trọng lượng của Cố Ngữ Chân dường như đều bám trên người anh, sợ đến mức hồn vía lên mây, đầu óc đều là con rắn kia và tiếng hét của mình, căn bản không nghe được anh nói gì.
Hoàng Mân tạm thời buông xuống sự sợ hãi, tầm mắt dừng trên người bọn họ, có chút đăm chiêu.
Cố Ngữ Chân vừa chạm đất, mắt cá nhân liền đau.
Cô nhìn thoáng qua phía xa xa, đã không thấy con rắn nhỏ.
Lý Thiệp cúi người đưa tay chạm vào mắt cá nhân của cô: "Đau không?"
Cố Ngữ Chân rơm rớm nước mắt gật đầu.
Hoàng Mân không biết gì về mấy việc này, thấy cô như vậy liền trở nên lo lắng: "Đều do tôi không cẩn thận, thật xin lỗi, cậu có thể đi tiếp không?"
Lý Thiệp đỡ cô ngồi xuống: "Không thể đi được, ngồi xuống trước đã."
Hoàng Mân nhìn sườn núi, trên mặt đá còn có rêu xanh: "Làm sao bây giờ, trời tối càng nguy hiểm!"
Lý Thiệp nhìn xuống dốc, lại quay đầu nhìn lại: "Hai người ở chỗ này chờ tôi."
Anh nói xong liền quay người đi xuống núi, rất nhanh đã biến mất ở chỗ ngoặt.
Trời tối rất nhanh, mới chưa được bao lâu sắc trời đã đen kịt, lá cây ở phía xa đã không còn thấy rõ.
Một lúc sau, vài giọt mưa bắt đầu rơi xuống, mặt đất chẳng mấy chốc đã ướt đẫm.
Trời mưa còn không thể đi trên đường núi, cũng không thể ở lại trên núi quá lâu, trời mưa nhiệt độ sẽ thấp, nếu ở dưới mưa cả đêm, nhất định sẽ chết cóng.
Hoàng Mân quay đầu lại, nhìn thấy không xa có biển báo trên núi có rắn độc, không nên đi bộ vào ban đêm.
Anh ta nhìn về phía Hướng Thiệp rời đi, vẫn chưa có dấu hiệu quay trở lại.
Anh ta hơi lo lắng, quay đầu nhìn Cố Ngữ Chân: "Bạn học của cậu sẽ không bỏ lại chúng ta ở đây đấy chứ?"
Cố Ngữ Chân nghe được lời này, dừng một chút, kiên định mở miệng: "Anh ấy sẽ không."
Hoàng Mân nhìn tình huống trước mắt, cảm xúc cũng bắt đầu không ổn: "Tại sao không, anh ta đã đi lâu như vậy rồi?"
Cố Ngữ Chân nhìn xuống chân núi, bây giờ đã không thể nhìn rõ con đường ở đằng xa.
Cô lấy di động ra, gọi cho anh, nhưng không có ai bắt máy, sau đó liền mất tín hiệu.
Trong lòng bỗng nhiên có chút bất an. ngôn tình hài
Hoàng Mân thấy tình hình không ổn, mưa càng lúc càng nặng hạt: "Cậu xem, điện thoại cũng không nghe, nếu không phải bỏ chúng ta lại thì còn có thể như thế nào nữa?"
Anh ta vội vàng lôi di động ra, không có tín hiệu: "Giờ thì hay rồi, người đã chạy đi mất, cũng không thể gọi cho đội cứu hộ."
Cố Ngữ Chân bị anh ta làm cho ngượng ngùng, chân lại không thể đi nổi nữa: "Vậy cậu cứ xuống núi trước, sau đó gọi cho đội cứu hộ."
Hoàng Mân nghe vậy liền tạm dừng, nhìn về phía cô, có chút do dự: "Vậy cậu phải ở đây một mình."
"Không sao đâu, cậu đi đi, tôi mang theo điện thoại, có thể bật đèn pin ngồi chờ hai người, anh ấy chắc là sẽ nhanh chóng trở về thôi."
"Anh ta còn trở về lại sao, kiểu thiếu gia nhà giàu như bọ họ làm sao có thể chịu khổ, kiên nhẫn chăm sóc người khác được?" Hoàng Mân thấy cô còn ngây thơ như vậy, hơi bực mình, do dự một lát vẫn đồng ý: "Vậy tôi đi xuống trước, cậu chờ ở đây, tôi sẽ về nhanh thôi, cậu yên tâm, tôi nhất định trở lại cứu cậu!"
Anh ta đội mưa chạy đi, đường hiển nhiên là rất trơn, bước một bước suýt chút nữa là trượt chân, chỉ có thể đi từ từ.
Cố Ngữ Chân nhìn anh ta biến mất khỏi tầm mắt, hai người thì không sao, bây giờ chỉ còn lại mình cô, nói không sợ đương nhiên là giả.
Cô gọi lại cho Lý Thiệp lần nữa, cuộc gọi hiển thị đã thông qua.
Tâm trạng treo lơ lửng lập tức hạ xuống, chuẩn bị mở miệng, bên kia lại trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Phản ứng của cô hơi chậm, đầu óc trong phút chốc trở nên trống rỗng.
Trên núi gió gào thét, mưa càng lúc càng lớn.
Đột nhiên, trong mớ suy nghĩ hỗn loạn, cô nhớ đến lời Triệu Giai Ấu từng nói: "Nếu sự thật không phải như thế, vậy anh ấy vì cái gì không giải thích, để mặc người khác hiểu lầm về mình?"
"Anh ấy đã bỏ rơi đồng đội của mình, đây là sự thật không có cách nào thay đổi."
"Anh ấy căn bản không phải là chàng trai trong ký ức của cậu."